Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Đúng, đúng vậy!
Văn tự trên vách tường hắn có thể hiểu từng chữ một, bởi vì đây chính là chữ mà mẫu thân thường dùng ghi phương thuốc cho hắn khi còn bé.
Đối với loại chữ này, hắn quả thật quen thuộc đến không thể quen hơn. Mẫu thân từng dạy hắn, loại văn tự này gọi là Long bích văn, là một dạng văn tự đặc thù, có thể ngưng tụ thiên tài địa bảo cùng linh khí.
- Quả nhiên!
Nghe được lời Ôn Bình, mị phụ lộ ra tươi cười.
Tuy nàng không biết thân phận của Ôn Bình, nhưng nàng có thể cảm giác được hắn là một người rất uyên bác. Ôn Bình có thể liếc mắt liền nhận ra Long bích văn, vậy thì những thứ hắn nói trước đó rất có khả năng là thật.
Ví dụ như Lôi trì cắt đứt con đường Thông Huyền.
Lại tỉ như Thiết nhân đình hại đệ tử biến thành phế vật.
Cho dù nghĩ vậy có hơi kỳ quái, nhưng nàng tin rằng cái tên Ôn Bình trước mắt này khẳng định có đạo lý của hắn.
Giờ phút này, Bạch Bằng rất kinh ngạc, nhưng nhìn thấy thái độ của mị phụ đối với Ôn Bình, hắn không còn tâm trí ngẫm nghĩ vì sao tên gia hỏa này lại hiểu được mớ văn tự kia nữa, vội vàng hướng về phía mị phụ, nói:
- Tụ linh trận này là do một vị đại nhân vật lưu lại, tu hành tại đây có thể khiến cho tốc độ tu luyện tăng lên gấp ba lần.
- Đúng vậy, với cái Minh ốc này, Cực Cảnh Sơn các ngươi xác thực có tư cách hợp tác cùng Di Thiên tông chúng ta.
Nghe được những lời này của mị phụ, Bạch Bằng nở nụ cười khó có được.
Lúc này, nét cười trên môi mị phụ cũng dần nồng hậu, lộ ra mị sắc cực hạn, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều tản ra mị lực đặc biệt. Dù Bạch Bằng niên kỷ đã sớm không còn nhỏ nữa, nhưng khi nhìn mị phụ vẫn nhịn không được thất thần.
Mị phụ tự nhiên không để tâm đến những thứ này, trong đầu nàng hiện chỉ có một suy nghĩ, chính là ngày sau có thể tu hành tại Minh ốc này.
Thời gian cho đến bây giờ vẫn luôn là thứ trân quý nhất.
Ai cũng muốn đuổi kịp nó.
Ai cũng muốn khóa nó lại.
Nhưng cho dù có bản lĩnh thông thiên thì cũng không cách nào nắm giữ được thời gian, người chỉ có thể tựa như nước chảy bèo trôi trong dòng thời gian mà thôi.
Thời điểm tách biệt khỏi thời gian cũng là lúc con người nằm xuống.
Tu hành trong Minh ốc có thể xem như là nắm chặt thời gian, bởi vì người khác phải tu hành 3 canh giờ, trong khi ngươi chỉ cần một canh giờ là đạt được. Tương đương sống lâu hơn so với người khác rất nhiều.
Vô thức nhìn về phía Ôn Bình, thế nhưng mị phụ lại phát hiện hắn chẳng có chút biểu cảm nào, cứ như... Như là không chút để tâm đến Minh ốc. Lúc này, mị phụ mới chợt nhớ ra, tến gia hỏa này vốn là một tay bới móc thiện nghệ.
- Ôn tông chủ, ngươi lại thấy có gì không đúng?
Ôn Bình cười ra tiếng:
- Không thể không nói, cái Tụ linh trận này tồn tại so với Lôi trì bên ngoài tốt hơn nhiều lắm. Tăng gấp ba lần tốc độ tu luyện, không có tác dụng phụ, sẽ không để lại bất kỳ tai họa ngầm nào. Có thể nói đây là khu tu luyện hoàn mỹ duy nhất của Cực Cảnh Sơn.
Nụ cười trên môi Bạch Bằng dần sâu hơn.
Giây kế tiếp lại... yên lặng mà dừng.
- Đáng tiếc, ban đầu, vị tiền bối kiến tạo thứ này không phải để dùng cho mục đích tu hành, bởi vì vốn dĩ nó không được xem là vật hỗ trợ tu luyện. - Ôn Bình nhàn nhạt nói.
Cơ mặt Bạch Bằng cứng lại, trợn mắt nhìn về phía Ôn Bình, thế nhưng có mị phụ ở đây, hắn không thể động thủ được.
Cái Minh ốc này ngụ ý nhất minh kinh nhân (1).
(1) Ý là vừa hiển lộ tài năng sẽ khiến nhiều người kinh ngạc.
Hai trăm năm trước, từ khi bọn họ mở nó ra cho đến nay, vẫn luôn cung cấp cho Thông Huyền Cảnh cùng với đệ tử tinh anh liên tục tu luyện. Một ngày tu hành ở trong đó chẳng khác nào ba ngày bên ngoài.
Ôn Bình tựa hồ không thấy vẻ mặt của Bạch Bằng, nói tiếp:
- Vốn không phải vật hỗ trợ tu hành, lại dùng để tu hành, hiệu quả cố nhiên thấy rõ, thế nhưng lại bỏ qua một điểm. Tụ linh trận hấp thu là linh khí, mà người tu hành, cảnh giới Luyện thể lựa chọn Thiên địa chi khí, trên Luyện thể lựa chọn mạch khí, trong khi đó lại không chọn linh khí đặc thù duy nhất giữa thiên địa, các ngươi có biết vì sao?
- Vì sao? - Mị phụ hỏi.
- Ta đoán các ngươi chắc chắn không biết đây là một cái Tụ linh trận cho nên vẫn luôn sử dụng nó để tu hành mà không chút kiêng nể. Chẳng lẽ các ngươi không phát hiện Phong Nguyên thành này đã từ lâu không sinh ra thiên tài địa bảo? Về phần đến một lúc nào đó linh khí trên vùng trời này bị rút sạch, ta nghĩ hẳn các ngươi sẽ phải trả một cái giá đắt, đó là điều không cần phải bàn cãi.
Dứt lời, Ôn Bình cảm thấy mỹ mãn nở nụ cười, quay người chuẩn bị ly khai.
Còn như cái giá đắt mà hắn nói tới, chậc, một khi linh khí không còn, ngàn dặm Cực Cảnh Sơn sẽ không có một ngọn cỏ.
Đến lúc đó, mảnh đất này sẽ trở hành hoang mạc, Cực Cảnh thảo nguyên sẽ chính thức đổi tên thành Cực Cảnh sa mạc. Muốn khôi phục thiên địa linh khí của phiến thiên địa này, hình thành ốc đảo, sinh ra thiên tài địa bảo... Ít nhất phải mất vạn năm.
Giờ phút này, Bạch Bằng nhìn thoáng qua mị phụ, sau đó nghiêm nghị quát:
- Tiểu tử, đừng có nói hươu nói vượn.
- Được, cứ cho là ta nói bậy, ngươi xem như ta chưa từng tới là được. Ta đến chính là để tìm một chút xương trong trứng ở Cực Cảnh Sơn của các ngươi mà thôi, hiện tại đã tìm xong, ta cũng nên đi.
Nói xong, Ôn Bình tăng nhanh bộ pháp, con chó săn bên cạnh lập tức đuổi theo sau, từng bước hướng Lôi trì mà đi.
Nhìn động tác dứt khoát của Ôn Bình, Bạch Bằng tuy giận nhưng vẫn cảm thấy nên ưu tiên giao hảo cùng mị phụ tam tinh tông môn trước đã. Nhưng đồng thời, hắn cũng đã có quyết định: Không để Ôn Bình rời khỏi Cực Cảnh Sơn.
Cố ý đến Cực Cảnh Sơn tìm xương?
Tên Ôn Bình này lá gan quả là càng lúc càng lớn.
Vừa vặn giết hắn có thể nhận được 50 mai bạch tinh nhập sổ sách.
Bạch Bằng hướng mị phụ nói:
- Hai vị, các ngươi sẽ không cho rằng tiểu tử miệng còn hôi sữa kia nói thật đấy chứ? Kỳ thật hắn bất quá chỉ là tông chủ của một vô tinh tông môn, ngày thường tự đại đã quen, những lời gạt người này là cố ý muốn ngăn cảnh Cực Cảnh Sơn ta cùng quý tông liên minh.
Mị phụ hỏi ngược lại một câu:
- Có Thông Huyền Cảnh tọa trấn vô tinh tông môn?
Bạch Bằng không cách nào phản bác.
Mị phụ nói tiếp:
- Được rồi, lần hợp tác này sẽ không có ảnh hưởng gì cả. Bất quá Minh ốc này các ngươi có quy củ thế nào? Nếu như không có, đợi Thập tú thí luyện qua đi, tông ta sẽ điều động đệ tử đến Cực Cảnh Sơn trao đổi học tập.
Nghe nói thế, Bạch Bằng vui vẻ hẳn lên. Hắn vốn tưởng rằng mấy câu của Ôn Bình sẽ làm nhiễu loạn cách nhìn của mị phụ đối với Cực Cảnh Sơn.
Hiện tại xem ra lời của tên gia hỏa kia không riêng gì hắn không tin, ngay cả mị phụ bọn họ cũng không tin.
Bạch Bằng vội đáp:
- Đương nhiên, tùy thời hoan nghênh đệ tử quý tông đến.
Mị phụ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Ôn Bình, hỏi:
- Chỉ là không biết Ôn Bình kia là nhân vật phương nào? Ta thân là Thông Huyền trung cảnh lại không nhìn thấu tu vi của hắn, có gì đó không đúng.
- Ôn Bình?
Khóe miệng Bạch Bằng lộ ra ý cười lạnh lẽo, nói tiếp:
- Thiếu tông chủ của một cái Nhị tinh tông môn xuống dốc mà thôi. Hẳn là có thiên tài địa bảo gì đó giúp ẩn giấu tu vi, không nhìn ra cảnh giới là chuyện rất bình thường. Tuổi của hắn tối đa cũng chỉ là Luyện thể thập trọng, không đáng nhắc đến.
- Ta thấy không hẳn, có Thông Huyền trung cảnh nguyện ý làm nền cho hắn, còn có Thông Huyền hạ cảnh vì hắn bán mạng, liếc mắt đã có thể nhận ra Long bích văn, Lôi man, những... Thứ này vốn không tìm thấy được ở Đông Hồ. - Mị phụ hứng thú mở to mắt. - Xem ra kẻ này cũng không đơn giản.
...
Giờ phút này Ôn Bình đã đi đến Lôi trì, âm thanh hệ thống đột nhiên xuất hiện bên tai.
- Chúc mừng Kí chủ hoàn thành nhiệm vụ nhánh, tìm ra 10 khuyết điểm của Cực Cảnh Sơn, nhận được phần thưởng: Hai khối Thập tú lệnh.
- Xác nhận nhận thưởng?