Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
- Nhận!
Sau khi nhận thưởng, trực tiếp cất vào Tàng giới, tính cả khối lệnh bài của Hàn Vấn, hiện tại trên người Ôn Bình có ba khối Thập tú lệnh. Thập tú lệnh trân quý cỡ nào? Tại Hoàng Lê thành hắn cũng đã biết một hai.
Đương nhiên, Thập tú lệnh này cũng không phải do Bách Tông Liên Minh Hội chế tác, mà là truyền thừa từ ngàn năm trước. Đến hiện tại, tài liệu chế tác mỗi một khối lệnh bài đã sớm tuyệt tích.
Được biết, số lượng Thập tú lệnh bất quá chỉ có khoảng 20 khối, cụ thể bao nhiêu thì không ai nói rõ được. Chỉ cần một khối đã có thể tự do tiến vào Thập tú thí luyện, hơn nữa không hạn định cảnh giới, tuổi tác.
Quan trọng nhất là không hạn chế cảnh giới.
Nói cách khác, có được Thập tú lệnh, Thông Huyền Cảnh cũng có thể tiến vào Thập tú thí luyện.
Chế định dưới 15 tuổi cùng Luyện thể thập tam trọng của Bách Tông Liên Minh Hội tại Thập tú vốn dĩ không có chút ý nghĩa nào.
Tại sao hệ thống lại ban thưởng Thập tú lệnh? Ôn Bình cảm thấy trong chuyện này hẳn có ẩn tình gì đó, mà cái ẩn tình đó sâu đến mức toàn bộ Đông Hồ không một ai hay biết. Cái hệ thống luôn thích dùng kim tệ để đong đếm giá trị kia hẳn sẽ không rỗi hơi đi bày ra một cái nhiệm vụ nhánh cho vui thôi đâu.
Thu hồi tâm tư, trong đầu Ôn Bình lại chợt nhớ đến nhiệm vụ lịch lãm lần này: Tìm kiếm Tuyền Qua thần tượng.
Cái này mới là trọng yếu nhất.
Về phần nhìn trộm bí mật của Thập tú? Nếu như hoàn thành nhiệm vụ lịch lãm, còn thời gian có thể đi tìm hiểu một chút.
- Đi thôi.
Ôn Bình quay sang hai người Vu Mạch đang đứng cạnh Lôi trì, nói, sau đó cất bước hướng về con đường lúc đầu.
Ôn Bình rời đi, La Thiên Diệp tự nhiên cũng không muốn tiếp tục ở lại. Thứ có thể xem đều đã xem, thứ không thể xem, người Cực Cảnh Sơn chắc chắn không cho hắn nhìn tới. Bất quá, lúc đi theo Ôn Bình xuống núi, La Thiên Diệp nhịn không được quay đầu nhìn.
Người Cực Cảnh Sơn vậy mà không đuổi theo.
Ý là mặc kệ Ôn Bình xuống núi?
Nếu người Cực Cảnh Sơn đã không đuổi theo, tự nhiên bước chân La Thiên Diệp cũng nhanh hơn, là tốp người đầu tiên xuống Cực Cảnh Sơn.
Vừa mới xuống núi, Ôn Bình liền mở miệng:
- La tông chủ, ngươi biết Phong Nguyên thành này có Tuyền Qua thần tượng nào không?
La Thiên Diệp lắc đầu, tuy không biết vì sao Ôn Bình lại hỏi chuyện này, nhưng hắn vẫn thành thật đáp:
- Tuyền Qua thần tượng? Cái này ta quả thật không biết. Bất quá Tuyền Qua thần tượng có lẽ sẽ không xuất hiện tại Phong Nguyên thành, dù có đi nữa cũng chỉ là đi ngang qua mà thôi.
Địa vị của Tuyền Qua thần tượng vô cùng nổi bật.
Chớ nói một cái Phong Nguyên thành nho nhỏ, ngay cả Đông Hồ cũng chứa không nổi hắn.
- Vậy thì thực sự là mò kim đáy bể rồi. - Dứt lời, Ôn Bình rơi vào trầm tư, tâm không biết đã sớm bay đi đâu rồi.
Thấy Ôn Bình im lặng, La Mịch bên cạnh vội nói:
- Ôn tông chủ, ta biết nha.
La Thiên Diệp nhìn nhi tử có chút kinh ngạc, vội hỏi:
- Tuyền Qua thần tượng ở đâu?
La Mịch liền nói:
- Máy ngày trước ta đi dạo cùng thiếu thành chủ Phong Nguyên thành có gặp một bà lão rất điêu ngoa, rất không nói đạo lý. Chúng ta chỉ liếc nhìn tôn nữ xinh đẹp của bà ta một cái liền bị chửi là lưu manh. Những... bằng hữu kia của ta vốn định dạy bà lão kia một bài học, còn gọi phó thành chú Phong Nguyên thành đến, kết quả vừa nhìn thấy bà ta, Phó thành chủ liền khom mình hành lễ, còn liên tục nói xin lỗi. Về sau, từ trong miệng thiếu thành chủ chúng ta mới biết được, nguyên lai bà lão kia là một Tuyền Qua thần tượng.
La Thiên Diệp dường như không nhìn thấy trọng điểm, trực tiếp nổi giận quát:
- Ngươi xác định là chỉ liếc nhìn tôn nữ của người ta?
La Mịch vội giải thích, lại còn bày ra bộ dáng thề thốt:
- Thật sự là chị liếc nhìn thôi, ngay cả cười một cái còn chưa kịp. Phụ thân, ta dù thế nào cũng sẽ không khiến ngài mất mặt đâu.
Nghe hai cha con đối thoại, Ôn Bình có chút bất đắc dĩ.
Chợt hỏi:
- La Mịch, người biết bà lão kia bây giờ đang ở đâu không?
- Nói mau.
La Mịch bị phụ thân giận dữ khiển trách, vội đáp:
- Bà ta mang theo tôn nữ tiến vào phủ đệ của một gia tộc. Nghe Phong Nguyên thành thiếu thành chủ nói, bà lão kia tựa hồ có gia tại đây.
- Mang ta đi.
Lúc này, Ôn Bình cảm thấy thập phần vui vẻ.
Cứ như vậy, hắn đi theo La Mịch đến nơi cuối cùng nhìn thấy bà lão kia - Bên ngoài một cái đại viện.
Ngoài cửa treo bảng hiệu đỏ thắm, bên trên có thiếp bốn chữ vàng: Chiêm Đài gia trạch.
- Đi gõ cửa.
La Thiên Diệp hướng La Mịch nói, đồng thời, bản thân hắn chỉnh lý y phục, vuốt vuốt tóc.
- Cộc cộc cộc!
Tiếng hoàn khấu (1) nện lên cửa truyền đến.
(1) Cái vòng ở trước cửa của các phủ đệ thời xưa, dùng để gõ cửa ý.
Chỉ chốc lát, kẽo kẹt một tiếng, cửa mở ra, bên trong có một nữ hài nhô đầu ra, dùng đôi mắt trong veo nhìn về phía La Mịch.
Nói thật, nữ hài lớn lên rất thanh thuần, có loại mỹ cảm tựa hoa sen, cứ như sương sớm đã tẩy rửa hết thẩy ô uế trên người này. Thế nhưng, một khắc trước, đôi mắt kia còn ôn nhu thanh tịnh, một khắc sau lại lập tức thay đổi.
- Đăng đồ tử.
Nữ hài giận giữ mắng La Mịch một tiếng, sau đó dùng sức chuẩn bị đóng cửa.
La Mịch liên tục cười khổ, dùng tay chận cửa, hướng về phía Ôn Bình, hô:
- Ôn tông chủ, ta tìm được.
Lúc này, nữ hài liếc mắt nhìn đám người Ôn Bình, tức giận nói:
- Là do hắn nhìn ta nên mới bị nãi nãi khiển trách. Nếu như các ngươi muốn thay hắn báo thù, vậy các ngươi cũng là người xấu.
La Thiên Diệp ngượng ngùng cười, vội trừng mắt nhìn La Mịch một cái, sau đó nói:
- La Mịch, lui ra.
- A! - La Mịch vội vàng lùi bước.
Ôn Bình lập tức bước tới, Cáp Cáp cũng theo sát bên cạnh. Nữ hài nhìn Ôn Bình, vẻ mặt vẫn cảnh giác như cũ, tựa như hắn là một kẻ xấu xa, tùy thời có thể làm chuyện xấu.
Những lúc nhìn đến Cáp Cáp, ánh mắt nữ hài đột nhiên trở nên ôn hòa.
Ôn Bình nhận ra ngay, cô nàng này hắn là một người ưa thích động vật, mà hầu hết những người ưa thích động vật đều có tâm địa rất thiện lương. Vừa bước qua, Ôn Bình vừa nhân tiện liếc nhìn tư liệu của nữ hài.
Sau khi biết rõ tên cùng cảnh giới của nàng, nội tâm hắn đã khẳng định chỗ này chắc chắn có Tuyền Qua thần tượng.
Tư chất Tứ Tinh!
Mười một tuổi, Luyện Thể 11 trọng!
Cũng chỉ có Tuyền Qua thần tượng mới có đủ tài nguyên bồi dưỡng được người ưu tú như vậy.
Ôn Bình còn chưa lên tiếng, Chiêm Đài Diệp đã hỏi:
- Ca ca, a cẩu này là của ngươi sao?
- Ân. - Ôn Bình gật đầu.
Chiêm Đài Diệp vội nói:
- Thật đáng yêu, tên của nó là gì?
- Cáp Cáp.
- Tên cũng thật đáng yêu.
Chiêm Đài Diệp híp mắt cười, từ phía sau cửa vươn một tay ra, dùng ngón tay trêu chọc Cáp Cáp, ý đồ dụ dỗ nó đến, vừa làm vừa nói:
- Ta cũng muốn dưỡng một a cẩu, thế nhưng nãi nãi không cho.
Ôn Bình liếc mắt nhìn Cáp Cáp, nội tâm bất đắc dĩ cười.
Cái con chó săn này vây mà cũng là một tên sát gái nha.
Sao trước kia hắn lại không nhìn ra chứ?
Ôn Bình dứt khoát chiều lòng người, hướng về phía Cáp Cáp hô:
- Cáp Cáp, đứng lên một cái xem nào.
Cáp Cáp sủa hai tiếng, sau đó dùng chân sau trụ trên mặt đất, vững vàng đứng lên, hướng Chiêm Đài Diệp bước đến.
Thấy thế, Ôn Bình cười thầm: Tiểu cô nương, ngươi là người đầu tiên khiến Địa Ngục khuyển biến thành sủng vật đấy.
Nhìn thấy một màn như vậy, Chiêm Đài Diệp bị chọc cho cười khanh khách.
Mãi đến khi phía trong cửa vang lên tiếng bước chân cùng với âm thanh khiển trách lành lạnh, tiếng cười của nàng mới dừng lại.
- Là ai làm ồn bên ngoài?