"Chuyện gì xảy ra?" Mộ Kỳ Cường muốn cúi đầu nhìn tinh thạch trong tay nhưng đầy trời Thanh Liên và Ôn Bình đã giết tới.
Dưới tình thế cấp bách, Mộ Kỳ Cường chỉ có thể ngũ mạch cùng chấn động, cấp tốc lui lại.
Lui lại đồng thời Nguyên Ương Chi Lực nhập thể, nhuộm hai con ngươi thành màu da cam, thân thể cũng kịch liệt tăng trưởng, hóa thành sinh vật hình người mọc ra độc giác to lớn. Khí tức nhanh chóng kéo lên đến đỉnh phong.
Như thần đích thân tới.
Mắt thấy Ôn Bình đã gần trong gang tấc, Mộ Kỳ Cường gầm thét oanh ra một quyền, chỗ nắm đấm rơi xuống, một đám Nguyên Ương Chi Lực to lớn như là bọt khí bộc phát, tiếng nổ tung vang lên giống như là kinh lôi trên trời vang lên bên tai.
Oanh ——
Xung kích hung mãnh quét sạch toàn bộ Bất Hủ Tông trong khoảnh khắc, bắt đầu từ Vân Lam Sơn cho đến cuối Bất Hủ Tông.
Nạp Lan Mộ Hồng cũng được, Hình Thiên cũng được, bọn họ chỉ có thể dừng động tác lại toàn lực ngăn cản năng lượng khổng lồ trùng kích này.
Nhưng vẫn bị đẩy lui ngàn trượng, ngay cả đứng cũng không thể đứng vững. Nạp Lan Mộ Hồng bị chấn động đến đầu óc quay cuồng, trong lúc nhất thời thiên địa đều vặn vẹo.
"Sao lại thế... cản cũng không đỡ nổi..." Nạp Lan Mộ Hồng ráng chống đỡ thân thể, híp mắt nhìn về phía trung tâm chiến trường.
Đầy trời Thanh Liên mặc dù bị một quyền của Mộ Kỳ Cường chấn vỡ một bộ phận nhưng bộ phận còn lại vẫn che mất Mộ Kỳ Cường.
Một giây sau.
Mộ Kỳ Cường bay ngược từ bên trong đầy trời Thanh Liên ra, giống như sao băng đánh tới quần sơn Bất Hủ Tông. Nạp Lan Mộ Hồng chú ý tới trước ngực Mộ Kỳ Cường có máu tươi như là nước suối phun trào ra, cực kỳ dữ tợn.
"Chuyện này. . ." Nạp Lan Mộ Hồng nhất thời không nói gì, trong lòng tràn đầy kinh hãi.
Mộ Kỳ Cường rất mạnh.
Mạnh đến khiến cho nàng ngạt thở.
Nhưng Ôn Tông chủ mạnh hơn, Mộ Kỳ Cường ngay cả một kiếm cũng không đỡ nổi.
Oanh ——
Một tiếng vang thật lớn vọng lại, Mộ Kỳ Cường rơi xuống trong sơn cốc, Ôn Bình lại hóa thành thanh mang giết tới lần nữa, lại trảm một kiếm!
Một kiếm này, Mộ Kỳ Cường ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, bởi vì một kiếm vừa rồi không chỉ phá vỡ xương da mà còn phế đi linh thể của Mộ Kỳ Cường. Mà kiếm thứ hai rơi xuống thì chặt đứt sức sống sau cùng của Mộ Kỳ Cường.
Bá ——
Trước ngực Mộ Kỳ Cường lại bị chém thủng một cái lỗ máu lớn nữa, hình thành một dấu X, máu tươi theo dấu X này không ngừng phun trào ra ngoài, nhuộm đỏ toàn bộ sơn cốc, tạo thành một dòng suối.
"Lại còn phải dùng tới kiếm thứ hai." Lúc này Ôn Bình cũng hiểu rõ hơn về thực lực của mình.
Đó chính là —— phải nhanh chóng tu luyện được thức thứ năm.
Giết Mộ Kỳ Cường còn cần hai kiếm, không làm được một kiếm miểu sát, như vậy thì có khả năng hắn sẽ thất bại.
Liếc mắt nhìn Mộ Kỳ Cường, Ôn Bình hóa thành kinh hồng đuổi theo người cuối cùng, sau đó một kiếm chém giết hắn ở biên giới Bất Hủ Tông.
Sau khi chém giết người đó, Ôn Bình mới trở lại trước mặt Mộ Kỳ Cường, chuẩn bị bù thêm một kiếm nữa, để cho Mộ Kỳ Cường tắt thở nổ ra Nguyên Ương Chi Lực.
Nhưng Mộ Kỳ Cường nói.
"Tam Không Đoàn... đang... trên đường..." Dứt lời, Mộ Kỳ Cường định gào lên một tiếng nhưng mà câu nói này đã dùng hết toàn bộ sức sống sau cùng của hắn.
Sau khi Mộ Kỳ Cường chết, trong nháy mắt Nguyên Ương Chi Lực cũng tuôn ra, Ôn Bình nhanh chóng thu Nguyên Ương Chi Lực và thi thể lại, chuẩn bị trở về Thính Vũ Các kiểm tra thu hoạch lần này. Có mấy người Mộ Kỳ Cường đưa Nguyên Ương Chi Lực tới, hẳn là cũng đủ để đột phá cảnh giới.
"Được rồi, về Thiên Tằng Giai của ngươi đi." Lúc này Ôn Bình truyền âm cho Nạp Lan Mộ Hồng, cũng hóa thành kinh hồng trở lại Thính Vũ Các.
Nhưng mà Nạp Lan Mộ Hồng lại đứng im tại chỗ cả buổi không có nhúc nhích. Bởi vì đến bây giờ đầu óc của nàng vẫn còn choáng váng, rất là khó chịu.
Khi cảm giác choáng váng biến mất, Nạp Lan Mộ Hồng liếc mắt nhìn Bất Hủ Tông không bị hao tổn một chút nào, sau đó đưa mắt nhìn Thính Vũ Các một cái, trầm mặc trở về Thiên Tằng Giai.
Trận đại chiến này hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của nàng.
Kết thúc quá nhanh.
Nhưng mà ngẫm lại cũng thế, chỉ với mấy người Mộ Kỳ Cường thì sao có thể làm rung chuyển Bất Hủ Tông được?
Nàng bỗng nhiên rất không hiểu, Bất Hủ Tông mạnh như vậy nhưng tại sao lại phải giấu ở bên trong một cái Triều Thiên Hạp nho nhỏ như vậy?
Triều Thiên Hạp có cái gì đáng để lưu luyến?
Sau khi Nạp Lan Mộ Hồng rời đi, đệ tử tông môn cũng lục tục đi ra. Đệ tử mới chưa tỉnh hồn đồng thời hưng phấn không nhịn được.
Đệ tử cũ thì phong khinh vân đạm, chỉ trò chuyện với nhau mấy câu sau đó tiếp tục tu luyện.
Còn đối với những đệ tử mới nhập môn thì quá ghê gớm. Giờ phút này bọn họ mới hiểu được bọn họ có thể gia nhập vào Bất Hủ Tông là một chuyện may mắn đến dường nào.
Một bên khác, Ôn Bình trở lại Thính Vũ Các, sau đó lập tức kiểm tra tổng số Nguyên Ương Chi Lực mà chín người nổ ra.
Nhưng mà chỉ có ba trăm bảy mươi sáu sợi.
Mặc dù nhiều nhưng chưa có đạt tới số lượng mà Ôn Bình mong muốn.
Rõ ràng mỗi người đều luyện hóa hơn sáu trăm, hơn bảy trăm, thậm chí hơn tám trăm sợi Nguyên Ương Chi Lực.
Hệ thống bỗng nhiên lên tiếng giải thích: “Túc chủ không nên hiểu lầm, cũng không phải là luyện hóa Nguyên Ương Chi Lực nhiều thì số lượng Nguyên Ương Chi Lực tuôn ra cũng sẽ càng nhiều. Vừa khéo lại ngược lại, người có thực lực càng mạnh thì số lượng Nguyên Ương Chi Lực tuôn ra sẽ càng ít, thậm chí có thể sẽ xuất hiện tình huống không có một sợi nào. Nhưng mà tình huống này gần như không tồn tại. Nếu như tồn tại thì chắc chắn người đó là đệ nhất trong số nửa bước Nguyên Ương!"
"Tại sao?"