Vừa lòng thỏa ý, trước khi rời đi, Vân Khởi chỉ để lại một câu: “Tiền bối, vãn bối chờ Tuyền Qua Sát Khí của ngài!"
Nhưng mà khi Vân Khởi rời khỏi Tử Khí Các thì cố ý đứng ở cách Tử Khí Các không xa chờ đợi chốc lát, tận mắt chứng kiến Tử Khí Các đột nhiên biến mất, ngay cả hắn cũng không thể cảm ứng được thủ đoạn rời đi, trong lòng càng thêm hiếu kỳ và kính sợ đối với sự tồn tại của Tử Khí Các.
Mặc dù không biết Tử Khí Các đến từ chỗ nào nhưng hắn có thể khẳng định được là sự xuất hiện của nó chính là cơ hội của hắn và Khải Vân Thiên.
Tiếp tục ở lại trăm hơi thở, sau đó Vân Khởi cũng rời khỏi, nhưng mà phương hướng mà hắn rời đi cũng không phải là Thiên Không Thành mà là phương hướng Đao Ma rời khỏi Dã Thành.
Sau khi Vân Khởi rời đi, truyền thuyết liên quan tới Tử Khí Các bắt đầu truyền ra.
Một cửa hàng mà cường giả Nguyên Ương Cảnh cũng vào xem.
Một cái cửa hàng bán một tấm Tuyền Qua Đồ một sợi Nguyên Ương Chi Lực.
Một cửa hàng đến không thấy hình đi không thấy bóng.
Một tầng sắc thái thần bí nồng hậu dày đặc, nương theo ba địa phương Thiên Khải Thành, Thiên Không Thành và Dã Thành nhanh chóng truyền bá, khoác lên mình Tử Khí Các.
Ngay khi truyền thuyết tiếp tục truyền bá, Vân Khởi liên tục theo Đao Ma ròng rã ba ngày, khi Đao Ma gần như nắm giữ được ngôn ngữ của Khải Vân Thiên thì lập tức tìm tới. Nhưng mà hắn không có bảo trì tư thái cao cao tại thượng ngày xưa mà đi bộ tới chỗ Đao Ma.
"Xưng hô như thế nào?" Vân Khởi mỉm cười nhìn Đao Ma, bởi vì hắn biết người này đi từ bên trong Tử Khí Các ra.
Đao Ma cũng không thấy ngạc nhiên khi Vân Khởi xuất hiện, đứng dậy ôm quyền đáp: “Tiền bối quan sát ta ba ngày, ta còn tưởng rằng ngài sẽ không ra."
"Ừm!"
Vân Khởi giật mình.
Hắn tự nhận là mình che giấu khí tức rất tốt.
Hơn nữa cho dù mình có lộ tẩy thì cũng không phải là một nửa bước Nguyên Ương có thể phát hiện ra được.
Quả nhiên là người của Tử Khí Các.
Quả nhiên không tầm thường!
Mới chỉ là nửa bước Nguyên Ương Cảnh thì có thể phát hiện một Nguyên Ương Cảnh như hắn giấu ở chung quanh dưới tình huống vô thanh vô tức.
Chuyện này nếu nói ra thì đoán chừng sẽ không có Nguyên Ương Cảnh nào tin.
"Xưng hô như thế nào?" Kềm chế kinh ngạc, Vân Khởi tiếp tục hỏi.
Đao Ma đáp: “Bất Hủ Tông, Đao Ma."
Dứt lời, Đao Ma cất tư liệu học tập ngôn ngữ Khải Vân Thiên, chuẩn bị rời khỏi đây.
"Bất Hủ Tông..." Trong lòng Vân Khởi lại nổi lên gợn sóng.
Vậy mà không phải là người của Tử Khí Các.
"Tại hạ bá chủ Khải Vân Thiên Vân Khởi." Vân Khởi vội vàng đặt câu hỏi, xưng hô với Đao Ma cũng thay đổi: “Đao Ma tiểu huynh đệ, không biết Tử Khí Các có quan hệ gì với Bất Hủ Tông?"
"Tử Khí Các thuộc về Bất Hủ Tông." Đao Ma đáp, không có tiếp tục nói nữa: “Tiền bối, vãn bối cáo từ trước."
"Muốn đi đâu, ta có thể chỉ cho ngươi."
"Không biết, nơi nào có nửa bước Nguyên Ương thì ta sẽ đến đó."
"Ngươi muốn làm cái gì?"
"Chiến thắng tất cả nửa bước Nguyên Ương trong Khải Vân Thiên!" Nói xong, Đao Ma khom người từ biệt Vân Khởi, hóa thành kinh hồng rời đi.
"Ngươi..."
Vân Khởi run lên hai hơi.
Sau khi kịp phản ứng lại, Vân Khởi không khỏi lẩm bẩm một câu: “Chẳng lẽ là mới vừa rồi ta không có nói rõ ta là bá chủ Khải Vân Thiên?"
Thính Vũ Các.
“Bạo kích thành công!”
“Nhận được sáu sợi Nguyên Ương Chi Lực.”
“Nhận được năm sợi Nguyên Ương Chi Lực.”
“Nhận được tám sợi Nguyên Ương Chi Lực.”
Nhìn pop-up hệ thống trước mắt, Ôn Bình thỏa mãn cất Nguyên Ương Chi Lực vào trong túi, sau đó đi thẳng đến Đệ Ngũ Thế Giới.
Bởi vì trước đó hắn tu luyện Đại Thiên Thế Giới cũng không có chọn là gia tốc mười ngày mà là gia tốc trăm ngày, cũng chính là ròng rã một trăm năm.
Sau khi nếm thử, Ôn Bình phát hiện nếu như chỉ gia tốc mười ngày thì một tháng chỉ có thể ở đi vào Đệ Ngũ Thế Giới trong mười ngày đó.
Nhưng nếu như gia tốc trăm ngày thì cho dù nửa đường rời khỏi Đệ Ngũ Thế Giới thì khi đi vào lại vẫn duy trì trạng thái thời gian gia tốc.
Đương nhiên, làm như vậy thì sẽ lãng phí một chút danh vọng nhưng đối với tình huống bây giờ thì một ngàn danh vọng gia tốc trăm năm khi đi vào Đệ Ngũ Thế Giới có thể bỏ qua không tính.
Sau khi dặn dò Tử Nhiên vài câu xong, Ôn Bình bước vào bên trong Đệ Ngũ Thế Giới, bắt đầu luyện hóa Nguyên Ương Chi Lực, đồng thời tiếp tục tu luyện Đại Thiên Thế Giới.
Rất nhanh, toàn bộ Nguyên Ương Chi Lực đều bị Ôn Bình luyện hóa.
Trước đó luyện hóa Nguyên Ương Chi Lực, lại thêm lần này đến Khải Vân Thiên đoạt được một trăm hai mươi hai sợi, không sai biệt lắm chính là một ngàn ba trăm năm mươi sợi.
Đã vượt qua kỷ lục cao nhất mà hệ thống biết, một ngàn ba trăm lẻ hai sợi!
Nhưng mà Ôn Bình vẫn chưa cảm giác được hạn mức cao nhất.
"Hệ thống, vị nửa bước Nguyên Ương luyện hóa một ngàn ba trăm linh hai sợi bây giờ là cảnh giới gì?" Ôn Bình nhịn không được hiếu kì đặt câu hỏi.
Hệ thống lên tiếng đáp lại: "Không có ghi chép, hẳn là bị cố ý xóa đi. Nhưng căn cứ thời điểm bị ghi chép lại là ba trăm năm trước, căn cứ số liệu về tốc độ tu luyện nhanh nhất ở Nguyên Ương Cảnh thì có tỉ lệ chín mươi phần trăm đã bước vào Nhất Giác chi cảnh."
"Đáng tiếc là không biết tên của hắn, nếu không ta cũng muốn đi gặp hắn một lần." Ôn Bình cảm khái một tiếng, sau đó lại hỏi: "Hệ thống, bây giờ người có thể đo lường tính toán ra được linh thể của ta có thể luyện hóa được hạn mức cao nhất là bao nhiêu sợi Nguyên Ương Chi Lực hay không?"
Hệ thống lên tiếng đáp lại: "Vẫn không thể."
Nhận được câu trả lời này, Ôn Bình lâm vào trầm tư mấy hơi, quyết định tạm thời đình chỉ tu luyện “Trường Mạch Công Nguyên Ương Quyển”.