Mặc dù không biết tại sao lại bại lộ nhưng giờ phút này hắn đã không kịp suy nghĩ nhiều.
Thế nhưng khi hắn có động tác tự bạo thì Vân Khởi vung ra một vật khóa chặt tứ chi của hắn lại đồng thời cũng khóa kinh mạch của hắn lại, mặc dù vẫn có được năng lực mở ra mạch môn nhưng lại không thể nào tự bạo mạch môn.
Sắc mặt Lục Tam Thiên phạch một cái trắng bệch.
"Muốn chết, không dễ dàng như vậy đâu!" Vân Khởi khinh miệt hừ lạnh một tiếng, quay người chuẩn bị đem Lục Tam Thiên rời khỏi đây.
Nhưng ngay lúc này, tiếng xé gió truyền đến, một đạo lưu quang bỗng nhiên xuất hiện, cũng vọt thẳng tới Vân Khởi.
Cũng nương theo tiếng sáu mạch cùng chấn động.
Phanh ——
"Vân Khởi, lão phu khuyên ngươi chớ tìm đường chết!" Giọng nói lạnh như băng quanh quẩn ở trên bầu trời, cũng trong giờ phút này, lưu quang đụng phải Vân Khởi.
Nhưng mà Vân Khởi cũng lập tức phản ứng lại, trong nháy mắt Nguyên Ương Chi Lực nhập thể, mạch môn rung động, phía sau xuất hiện một cự nhân sáu mắt.
Cự nhân đưa tay đánh ra một quyền, đánh mấy ngàn dặm bích chướng Khúc Cảnh xuất hiện từng vết rách, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Nhưng cho dù như thế thì cũng không ngăn được lưu quang xung kích, ngạnh sinh sinh bị bức lui mấy trăm dặm mới ngừng lại được.
"Nguyên Ương Cảnh!" Trong nháy mắt khi dừng lại, Vân Khởi nói, trong giọng nói có chút kinh ngạc, hình như hoàn toàn không ngờ được là Thiên Phong Giới còn có Nguyên Ương Giới tồn tại.
Nếu như không phải Ôn Bình một đường đi theo thì đúng là bị kỹ thuật diễn này lừa gạt.
Theo sau đó, Ôn Bình kêu hệ thống mở ra tư liệu giản dị về người trước mắt.
“Đông Tuyết.”
“Đoàn trưởng Tam Không Đoàn.”
“Tuổi tác: Bảy trăm năm mươi ba tuổi.”
“Cảnh giới: Nguyên Ương Cảnh.”
...
"Còn trẻ như vậy." Ôn Bình phát hiện cái tên này bước vào Nguyên Ương Cảnh lúc hơn bốn trăm tuổi.
Đúng là yêu nghiệt.
Không biết loại yêu nghiệt này có thể lấy một địch hai hay không.
Cho dù là Vân Khởi hay là vị đang ẩn giấu đó đều bước vào Nguyên Ương Cảnh đã lâu rồi.
Một giọng nói tràn đầy tức giận vang ngầm trên không trung, kéo Ôn Bình ra khỏi dòng suy nghĩ.
"Mau cút đi thì ta có thể bỏ qua chuyện cũ." Đông Tuyết lơ lửng trên bầu trời, tóc dài tản ra, không ngừng bay múa theo mạch khí lưu chuyển quanh người, ánh mắt lạnh lùng hoàn toàn không xem Vân Khởi ra cái thá gì cả.
Sau khi đứng vững thì Vân Khởi cũng không có lập tức tấn công, cũng không lập tức gọi đồng bọn Nguyên Ương Cảnh đang ẩn nấp ra, chỉ bình tĩnh lấy một thứ từ bên trong tàng giới ra —— đó là một cây trường côn to lớn phát ra huỳnh quang màu xanh sẫm.
Chính là Thất Tuyền Tuyền Qua Sát Khí mà Vân Khởi mua được từ Tử Khí Các!
Nói là trường côn cũng không đúng, phải nói nó là cây trụ lớn thì đúng hơn. Bởi vì côn này chậm rãi thay đổi trong tay Vân Khởi, cho đến khi nó biến thành trụ lớn chống trời bay vào trong tay của cự nhân sáu mắt đang đứng sau lưng hắn.
"Côn này tên là Thí Minh." Nói xong, khí thế Vân Khởi lại thay đổi, Thất Tuyền Tuyền Qua Đồ mà hắn mua được từ Tử Khí Các cũng vận chuyển.
Thí Minh tới tay, cự nhân sáu mắt không khỏi phát ra từng tiếng gầm, chấn động cho bích chướng Khúc Cảnh quanh mình đều rung động.
Sau một khắc, Vân Khởi vọt thẳng ra.
Oanh ——
Đông Tuyết thấy thế thì trong ánh mắt vốn không xem Vân Khởi ra gì dần dần lộ ra sát ý. Thật sự là hắn không muốn đấu với Vân Khởi nhưng nếu như Vân Khởi được một tấc lại muốn tiến một thước, hôm nay hắn không ngại cho Vân Khởi một bài học đau đớn thê thảm.
"Nếu không muốn đi, vậy thì đừng có đi nữa!" Nói xong, Đông Tuyết lại hóa thành lưu quang lần nữa, đâm đầu thẳng vào bên trong Khúc Cảnh, trong chớp mắt đã xuất hiện ở khoảng cách ngoài mấy chục dặm, đánh thẳng tới chỗ Vân Khởi.
Đồng thời sáu mạch cùng chấn động, trong tay cũng xuất hiện một thanh cự phủ màu đen, cũng nương theo một lượng lớn Nguyên Ương Chi Lực nhập thể, thân thể hóa thành một cự nhân màu đen bốn tay ba mắt. Cự phủ màu đen ở trong tay cũng đột ngột chia ra làm bốn.
Sau một khắc, hai người đã gần trong gang tấc.
Mắt thấy cự nhân sáu mắt sau lưng Vân Khởi một côn rơi xuống, Đông Tuyết không có tránh mà dùng cự phủ màu đen trực tiếp nghênh đón.
Trong nháy mắt khi Thí Minh va chạm với cự phủ màu đen, hơn mười dặm không gian Khúc Cảnh đều vỡ vụn trong nháy mắt, trong nháy mắt Khúc Cảnh Chi Thủy như là ngựa hoang mất cương lao nhanh rơi xuống. Nhưng đó chỉ là mới bắt đầu mà thôi, tiếp theo mỗi một lần Đông Tuyết và Vân Khởi đối bính với nhau thì đều sẽ gây ra tai nạn mang tính hủy diệt.
Nhưng hai người đều không có ngừng!
Chỉ là Vân Khởi thì đang lui lại mà Đông Tuyết thì lại tiến.
Ai mạnh ai yếu, nhìn một cái là biết được ngay.
"Uổng công sống nhiều năm như vậy!" Đông Tuyết lạnh lùng chế giễu một tiếng, mạch môn sau lưng lại chấn chiến lần nữa, cự phủ trong tay bắt đầu lần lượt đánh xuống.
Giống như đang đánh trống.
Mỗi một lần cự phủ rơi xuống, trong nháy mắt khi tiếp xúc với Thí Minh tay người cự trong sáu mắt thì đều sẽ bộc phát ra một khối không khí màu đen.
Nó giống như bọt khí, vừa chạm vào thì lập tức nát ngay, nhưng theo số lần cự phủ màu đen rơi xuống càng ngày càng nhiều thì khối không khí màu đen đó cũng càng ngày càng nhiều, lực sát thương do nó nổ tung mang lại và lực trùng kích của nó cũng càng ngày càng lớn.
Khi cự phủ màu đen trong tay Đông Tuyết liên tiếp rơi xuống mấy ngàn lần, khối không khí màu đen nổ tung đã đủ để đánh bay được Thí Minh trong tay cự nhân sáu mắt. Đến lúc này, Thí Minh ngay cả tư cách đụng trúng cự phủ trong Đông Tuyết cũng không còn.
Nhưng cự phủ màu đen vẫn còn đang rơi xuống, lúc khối không khí màu đen nổ tung thì lực sát thương vẫn còn tăng lên, Vân Khởi chỉ có thể vừa đánh vừa lui.