Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 227 - 【Vip】 Người Sắp Chết

【VIP】 Người Sắp Chết 【VIP】 Người Sắp Chết

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Mịii

Nguồn: Truyenyy.com

----------

Niết Bàn ốc.

Phía sau Tàng Thư Các lúc trước là một rừng cây, trải qua cải tạo, giờ xuất hiện một lối rẽ. Lúc đến Niết Bàn ốc, một căn phòng có hai cửa đập vào mắt.

Bên phải một cái, bên trái một cái.

Phía trên hai cánh cửa có dán một cái thiếp vàng, trái viết Hoàng cấp, phải viết Huyền cấp.

Ngay lúc đó, hệ thống đột ngột lên tiếng:

- Kí chủ, Hoàng Cấp Niết Bàn ốc 1000 kim tệ một lần tiến vào, thời gian: 1 cah giờ. Huyền Cấp Niết Bàn ốc 1 khối bạch tinh một lần, thời gian cũng là một canh giờ.

- Cái này.

Một cái chỉ tốn có 1000 kim tệ, cái kia lại đến 1 khối bạch tinh.

Trên trời dưới đất, khoảng cách này cũng quá lớn đi.

Bất quá nghĩ đến giá trị khác biệt, hắn cảm thấy chênh lệch như vậy thoáng chốc trở nên hợp lý hơn rất nhiều.

Hệ thống nói tiếp:

- Tu hành ở Niết Bàn ốc, sẽ tự động chỉ điểm sai lầm của công pháp, hơn nữa còn tiến hành điều chỉnh trực tiếp, giúp tu sĩ tìm thấy con đường tu luyện hoàn mỹ nhất. Hoàng cấp hạ đẳng công pháp có thể tăng lên đến Hoàng cấp thượng đẳng. Trong Huyền cấp Niết Bàn ốc, Huyền cấp hạ đẳng có thể đề thăng đến Huyền cấp thượng đẳng.

Ôn Bình hỏi ngược lại:

- Vậy lần này ta có đặc quyền gì?

Hệ thống đáp:

- Không có đặc quyền, Trường Mạch Công thuộc về hệ thống nội thiết công pháp, không tồn tại, chỉ có thể thông qua hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến giành lấy cơ hội thăng cấp, Niết Bàn ốc không cách nào đưa ra ý kiến sửa đổi hay cải cách gì cả.

- Đã hiểu.

Một khối bạch tinh một lần... Hắn chơi không nổi.

Không có đặc quyền vừa hay không cần lo lắng, nếu không thấy chỗ tốt mà không có được, lại chẳng phải tự khoét tim mình à?

- Mở ra thương điếm nội trí.

Lại đến một cái trọng đầu hí (1)!

(1) Tiết mục áp chảo.

Sau khi thăng cấp, Thính Vũ Các cho ra Kiến Mộc thụ, không biết cái Niết Bàn ốc này sẽ cho ra thứ gì?

Vừa dứt lời, thương điếm nội trí xuất hiện trước mắt.

Đồ vật lần này rất đặc biệt, là một con mắt, đúng, đó không phải một đôi... Mà là một con. Hơn nữa nó còn rất đặc biệt, hoàng sắc, gọi là Kim Bốc Nhãn, năng lực chính là nhìn thấu công pháp của người khác.

Giá bán: Ba vạn kim tệ!

- Hệ thống, cái Kim Bốc Nhãn này dùng thế nào?

- Mua hàng thành công, nó sẽ được cài trực tiếp vào mắt Kí chủ, diễn sinh thần thông. Phát động Kim Bốc Nhãn có thể trực tiếp nhìn thấu công pháp của đối phương cùng với những khuyết điểm dù là nhỏ nhất. Là đạo cụ phụ trợ rất tốt cho một vị tông chủ.

- Hảo!

Đối với những thứ phụ trợ có thể giúp bản thân cường đại, hắn luôn nguyện ý chi nha!

- Mua!

- Mua hàng thành công, đang cài đặt...

Kim nhãn trực tiếp chui vào mắt trái Ôn Bình, khiến con ngươi màu đen đột nhiên tản mát ra một đạo kim quang. Vốn là một điểm, sau đó lan ra nửa con ngươi, cuối cùng nhuộm toàn bộ thành kim sắc.

Nhìn thoáng qua, Ôn Bình tựa như trời sinh có hai con ngươi vậy.

Đương nhiên, chuyện này không tính là lạ. Hiện tại, trong các đệ tử Bất Hủ Tông vốn có một người cũng giống vậy, đó chính là Lâm Khả Vô, mắt trái bạch sắc, mắt phải hắc sắc, là di truyền từ gia tốc, thế nhưng không có bất kỳ năng lực đặc thù nào.

Lúc Ôn Bình không sử dụng, kim sắc liền tản đi.

Xong xuôi hết thảy, Ôn Bình mới ấn mở địa độ, mở thương điếm nội trí của Sân Hung Thú Thí Luyện.

Phát hiện trong thương điếm nội trí có thêm hai chủng đại yêu.

Loại thứ nhất: Dực Tộc Minh Phong!

Là đại yêu có âm thanh tựa chim hót, phần đuôi có thể phóng ra gai nhọn khổng lồ. Không đặc biệt như Quỳ Ngưu nhưng là là loài yêu phi thường xảo trá. Cùng cảnh giới, nhân tốc không có biện pháp cận thân.

Loại thứ hai: Trì Đao Nhân!

Là yêu vật không chân, không mặt, chỉ có thân thể cùng với cánh tay luôn luôn cầm đao. Phương thức công kích của nó là dùng đao bổ xuống, mỗi một đao như tia chớp, tốc độ chỉ trong nháy mắt.

Giới hạn cao nhất của cả hai đều là Nửa bước Thần Huyền.

Ôn Bình mở miệng hỏi:

- Hệ thống, ta có đặc quyền không?

Hệ thống đáp:

- Trăm phần trăm tiến vào trạng thái chiến ý, giới hạn 10 ngày!

Bỏ quá bích chướng!

600% tăng phúc!

Giới hạn mười ngày!

Ôn Bình lộ ra vui vẻ, cái đặc quyền này... Hay nha!

Vui sướng qua đi, hắn lại nói tiếp:

- Giúp ta thăng cấp Thính Vũ Các, khu Ký Túc Xá!

“Thính Vũ Các thăng cấp trong...”

“Thời gian còn lại: 8 giờ.”

“Khu Ký Túc Xá thăng cấp trong...”

“Thời gian còn lại: 6 giờ.”

...

- Chuyện gì xảy ra?

Chiêm Đài Diệp vừa định đi tắm gội, thay y phục, đột nhiên phát hiện mình thoáng cái đứng trên cầu gỗ.

Nàng ngây ngẩn cả người?

Nhìn cầu gỗ, nước chảy, thầm nghĩ: Chẳng lẽ vừa nãy mình không phải ở trong phòng?

Chợt, nàng nhìn thấy sương trắng, cùng với Dương Hề bên cạnh. Bởi vì đều là nữ hài tử, hơn nữa cùng xinh đẹp như nhau, cho nên nàng và Dương Hề đã sớm kết giao... Tình cảm tiến triển đến mức sắp trở thành khuê mật luôn rồi.

Dương Hề nói:

- Đây là do tiền bối đứng sau Bất Hủ Tông làm ra. Không sao đâu, qua mấy canh giờ sẽ xong thôi. Nếu không, ta mang ngươi đến Sân Hung Thú Thí Luyện nhé! Chúng ta đến đó tu luyện!

- Được rồi!

Chiêm Đài Diệp nhìn sương mù bao phủ, khẽ gật đầu.

Nguyên lai đằng sau Bất Hủ Tông còn có một vị tiền bối năng lực ngập trời tọa trấn, thế thì... Cớ sao nó lại là vô tinh tông nhỉ?

...

Trong Thương Ngô Thành.

Cuối Thanh Thủy nhai có một khách sạn, Bích Nguyệt Phiêu Linh ngồi trong đó, sắc mặt đã tái nhợt như tuyết. Thông Huyền trung cảnh, giờ phút này tựa như diều đứt dây... Mệnh trong sớm tối.

- Sơn Hoa, ngươi đi xem Ôn tông chủ đã trở về chưa...

Nói được một nữa, Bích Nguyệt Phiêu Linh liền ho khan.

Khục khục!

Khục khục!

Sơn Hoa vội bước đến, nhưng lại không biết làm sao để trấn an, cũng may hắn vừa mua mười cái nha hoàn, các này đều rất hiểu chuyện.

- Lão gia, ngài uống miếng nước.

Một nha hoàn bưng nước đến trước mặt Bích Nguyệt Phiêu Linh.

Thế nhưng nước còn chưa uống, vừa cúi đầu, nhìn khuôn mặt trắng bệch phản chiếu trên mặt nước, Bích Nguyệt Phiêu Linh càng thêm tuyệt vọng.

Sơn Hoa vội gật đầu, tới lui vài bước, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài:

- Ân, ta đi lấy dược cho ngài, rồi lập tức lên núi.

- Đi ngay bây giờ. - Bỗng nhiên ngoài cửa vang lên âm thanh.

Kế đó là tiếng mắng chửi đầy phẫn nỗ:

- Thuốc hữu dụng à? Trong lòng ngươi không rõ sao?

- Thiếu tộc trưởng!

Sơn Hoa nhìn cũng chưa nhìn đã vội quỳ sụp xuống.

Chợt, một thanh niên tay cầm văn kiếm xuất hiện trong phòng. Mày kiếm mắt sáng, minh mâu hạo xỉ, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí chất nho nhã, nhất là văn kiếm bên người, càng hiển lộ khí độ của hắn.

Kiếm có văn kiếm, võ kiếm, một cái có tuệ, cái kia không có.

Chỉ có văn nhân mới ưa thích treo tuệ ở chuôi kiếm, bởi vì bọn họ luyện không phải là sát nhân kỹ.

- Thái gia! - Vừa vào cửa, thiếu niên lập tức bước đến trước mặt Bích Nguyệt Phiêu Linh, quỳ một gối xuống.

Tuy đối với Bích Nguyệt gia, thái gia đã vài thập niên không trở về, hiện tại, Bích Nguyệt gia cũng không dựa vào một Thông Huyền thượng cảnh trấn tộc, nhưng dù sao thái gia cũng là thân nhân của hắn, là người gầy dựng Bích Nguyệt gia.

Không đợi Bích Nguyệt Phiêu Linh mở miệng, thiếu niên đã nói:

- Thái gia, ngài đừng nói chuyện, ta sẽ lên Vân Lam sơn, tìm vị linh thiện đại sư kia. Phụ thân bảo ta mang đến rất nhiều bạch tinh, nhất định có thể khiến người nọ ra tay.

Dứt lời, thiếu niên cất bước ra khỏi phòng.

Trực tiếp hướng Vân Lam Sơn mà đi.

Giờ phút này, đứng quan sát từ xa, Hoàn Thành bất đắc dĩ cười:

- Hy vọng không phải đi chịu chết.

Bình Luận (0)
Comment