Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 228 - 【Vip】 Nửa Bước Thần Huyền Lên Núi!

【VIP】 Nửa Bước Thần Huyền Lên Núi! 【VIP】 Nửa Bước Thần Huyền Lên Núi!

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Mịii

Nguồn: Truyenyy.com

----------

Nỉ non một tiếng, sau đó, Hoàn Thành rời khỏi.

Nếu đối phương đến để tìm Ôn Bình, vậy thì hắn có quan tâm cũng chẳng được gì. Mấy người vừa đến kia, trừ thiếu niên đi đầu hắn có thể cảm giác được cảnh giới, số còn lại… ngay cả thần thức để dò xét hắn cũng không dám phóng xuất.

Bởi vì không cần dùng não để nghĩ cũng có thể biết được những người kia chắc chắn không yếu hơn so với Vi Thiên Tuyệt, mà Hoàn Thành hắn… Cũng chỉ là Thông Huyền hạ cảnh mà thôi.

Thả thần thức dò xét người khác lung tung kiểu đó chẳng khác nào gợi đòn.

Hoàn Thành vừa đi, thiếu niên cũng từ trong phòng bước ra, liếc nhìn đường phố người đi kẻ lại vài lần, nói:

- Sơn Hoa, ngươi xác định đúng như trên thư, tông chủ Bất Hủ Tông thật sự hiểu biết linh thiện?

Sơn Hoa gật đầu, vội đáp:

- Chắc chắn 100%, hơn nữa hắn rất có thể là nhi tử của Dược thần thần bí Tuyết Thiên Thiên.

- Nhi tử Dược thần… Được, vậy ngươi đi trước dẫn đường. - Dứt lời, trên mặt thiếu niên lộ ra vài phần mừng rỡ.

Đương nhiên, tươi cười rất nhạt.

Tựa như chuồn chuồn lướt qua mà thôi.

Không đủ để người khác phát hiện hắn đang cao hứng.

Thiếu niên tên là Bích Nguyệt Di, mười bảy tuổi, là tiểu nhi tử của đương đại tộc trưởng Bích Nguyệt gia. Lúc tin tức Bích Nguyệt Phiêu Linh sắp chết truyền đến Tử Mạch hồ, hắn đã xung phong chạy đến đây.

Đi liên tục suốt ba ngày.

Đương nhiên, hắn vốn có thể đi trong hai ngày, nhưng do không quen đường nên đại yêu hắn cưỡi đã bay lố gần vạn dặm. May mắn có người qua đường chỉ giúp, sáng nay bọn họ mới quay trở lại.

Sơn Hoa đi lên phía trước, Bích Nguyệt Di lập tức quay sang hai người bên cạnh nói:

- Theo ta lên Vân Lam sơn xin thuốc.

Một nam nhân trung niên ôm trọng kiếm đen kịt nói:

- Thiếu tộc trưởng, bên này thái gia cũng cần người chiếu cố, ngài để Cường Tử lưu lại đi.

Người này nói chuyện vô cùng khiêm tốn, thế nhưng giữa hai đầu lông mày lại lộ ra một cỗ khí thế sắc bén. Nếu có bị hắn đá cho một cái, thì với loại khí thế đó, người bị hại cũng không có gan phát hỏa.

Bích Nguyệt Di gật đầu, nói:

- Được, Cường Tử, vậy ngươi ở lại bảo hộ thái gia.

- Đã rõ.

Nam nhân trung niên tên là Cường Tử gật đầu.

- Lục Dã tiền bối, ngươi theo ta lên núi.

- Ừm.

Lúc này, Bích Nguyệt Di cất bước rời đi, Lục Dã liền ôm trọng kiếm đuổi theo phía sau. Hai người cứ như vậy một trước một sau đi đến chân Vân Lam sơn, suốt chặng đường, không khỏi liếc nhìn Thanh Thủy nhai hoang tàn.

...

Vừa thăng cấp khu Ký Túc Xá xong, Ôn Bình đang định đi đến Thập Tầng tháp thì chợt nghe hệ thống thông báo:

- Kí chủ, một gã nửa bước Thần Huyền đang ở chân núi.

- Hử?

Nửa bước Thần Huyền?

Loại người này đến hắn Bất Hủ tông làm gì?

Lần trước, hắn đi Phong Nguyên thành mới may mắn gặp được một lão ngoan đồng nửa bước Thần Huyền, ngày thường, loại nhân vật này không nên xuất hiện nha? Không, phải nói là bọn họ khẳng định không đến Đông Hồ.

Loại người như Hàm Vân là vì tọa trấn Bách Tông Liên Minh cho nên mới tùy tiện ở lại mảnh đất cằn cỗi này.

Hiện tại nửa bước Thần Huyền lại tìm đến cửa, mà còn ngay thời điểm hắn thăng cấp Thính Vũ các nữa chứ.

- Không phải đến sinh sự chứ?

- Người tới không có địch ý.

Nghe được câu này, Ôn Bình đột nhiên cảm thấy hứng thú.

...

- Chuyện này…

Bích Nguyệt Di nhìn đám người đứng trên thềm đá, có chút kinh ngạc.

Nhiều người như vậy đứng đây cười…

Rồi lại khóc…

Phía trước còn có một người vô duyên vô cớ tức giận…

Bích Nguyệt Di vội hỏi Lục Dã phía sau, dù sao thì hắn cũng chỉ mới là Luyện Thể cảnh, kiến thức còn hạn hẹp, thật sự không nhìn ra đám người này đang làm gì?

- Tiền bối, bọn họ bị sao vậy?

- Thông Huyền thượng cảnh… Thông Huyền trung cảnh… Thông Huyền hạ cảnh… Nhiều Thông Huyền cảnh tập trung ở đây như vậy, thật sự ta cũng không hiểu. - Nếu là mấy tên Luyện Thể cảnh hồ nháo, hắn tuyệt đối khẳng định bọn họ là lũ tâm thần.

Thế nhưng ngay cả Thông Huyền thượng cảnh cũng ở đây… Sao hắn có thể nói một Thông Huyền thượng cảnh là kẻ ngu được?

- Bọn họ đều là Thông Huyền cảnh?

- Một phần thôi. - Lục Dã chợt nói. - Thiếu chủ, lúc lên núi phải cẩn thận, sợ rằng có điều cổ quái.

- Tông môn Dược Thần ở quả nhiên bất phàm, rõ ràng là vô tinh tông, vậy mà lại có thể nhìn thấy Thông Huyền thượng cảnh ở đây.

Bích Nguyệt Di bật cười, đi thẳng lên Vân Lam sơn.

Vừa lên đến đỉnh, đúng lúc Ôn Bình bước ra, vừa thấy hắn, Sơn Hoa lập tức bước nhanh lên trước, ôm quyền chắp tay, nói:

- Ôn tông chủ, ngàn trông vạn mong, cuối cùng cũng chờ được ngài trở về.

- Có việc?

Ánh mắt Ôn Bình rơi trên người thiếu niên kia.

Hiển nhiên, trong ba người, hắn chính là người cầm đầu. Nửa bước Thần Huyền cũng chỉ theo sau hộ tống mà thôi.

- Có việc, có việc. - Sơn Hoa vội gật đầu, sau đó quay sang Bích Nguyệt Di, nói. - Ôn tông chủ, đây là thiếu tộc trưởng Bích Nguyệt gia ta, cũng là thân nhân của Phiêu Linh tiền bối, có việc làm phiền đến Ôn tông chủ.

Không đợi Ôn Bình mở miệng, Bích Nguyệt Di đã lên tiếng:

- Ôn tông chủ, quấy rầy.

Bích Nguyệt Di ôm kiếm cúi chào, vô cùng lễ phép.

Đối với người hữu lễ, Ôn Bình tự nhiên cũng đối đãi lịch sự, ôm quyền đáp lễ, rồi hỏi:

- Thiếu tộc trưởng, từ Tử Mạch hồ tìm đến đây là có chuyện gì?

Bích Nguyệt Di ngắm nhìn bốn phía vài lần, nở nụ cười, hỏi:

- Ôn tông chủ, trò chuyện ở đây luôn sao?

Vừa rồi hắn còn cảm thấy vị tông chủ trạc tuổi mình là người rất hiểu lễ nghĩa, hiện tại xem ra cũng không hẳn là vậy.

Dầu gì hắn cũng là thiếu tộc trưởng thế lực tam tinh nha.

Dù cho không phải thì cũng nên tiếp đãi hắn một chút chứ, đứng ngoài chủ điện nói chuyện như vậy tính là gì?

Ôn Bình ngượng ngùng cười cười, cũng hiểu được bản thân có hơi thất lễ.

Đúng vậy, đứng ở nơi này quả thực không phù hợp cho lắm.

Phía sau tốt xấu gì cũng là một nửa bước Thần Huyền, dù cho không dùng quy cách tiếp đãi cao nhất thì chí ít cũng phải có chỗ ngồi đúng không?

Lúc này, Ôn Bình nhìn quanh bốn phía, chợt, ngón tay chỉ về phía ụ đá mà Vương Bá đang ngồi, nói:

- Qua bên kia ngồi nói chuyện đi.

Nói xong, hắn nhanh chân bước qua.

- Vương Bá, ngươi đi nơi khác một chút, ta muốn ở đây nói chuyện với khách nhân.

- À!

Vương Bá đang ngồi khắc tượng, lập tức đứng dậy rời đi.

Hắn đi khỏi, Ôn Bình liền quay sang Bích Nguyệt Di:

- Thiếu tộc trưởng, đến đây ngồi đi.

- Ngươi!

Lục Dã nhướng mày, trên mặt lộ rõ tức giận. Vừa định bước lên trước thì bị Bích Nguyệt Di ngăn lại. Hắn không rõ thiếu chủ nhà mình có ý gì, quay đầu nhìn liền bắt gặp Bích Nguyệt Di đang lắc đầu.

Lục Dã hiểu, hắn ta muốn mình lui về phía sau.

Lạnh lùng liếc mắt nhìn Ôn Bình một cái, cuối cùng, Lục Dã đành phải lui về sau mấy bước, một lần nữa đứng sau lưng Bích Nguyệt Di.

- Được rồi.

Bích Nguyệt Di bất đắc dĩ cười cười, bước lên trước.

Lục Dã cảm thấy có hơi khó chịu, kỳ thật, mục đích thật sự hắn đến đây không phải vì cứu Bích Nguyệt Phiêu Linh.

Tới đây, chỉ là để mang Bích Nguyệt Phiêu Linh đi.

Dù có là thi thể.

Người Bích Nguyệt gia không thể chôn xương ở cái nơi khỉ ho cò gáy như vậy được.

Cho nên, hắn vốn không nghĩ phải ăn nói khép nép khi đến bái phỏng Bất Hủ Tông.

Bởi lẽ Lục Dã không ôm bất kỳ hi vọng gì đối với chuyện cứu thái gia. Bích Nguyệt gia đã thu thập hơn mười tài liệu linh thiện có thể loại trừ Mộ oanh chi độc trong truyền thuyết, thế nhưng không có bất kỳ một vị đại sư linh thiện nào có thể làm ra được.

Tử Mạch hồ lớn như vậy, người tài ba xuất hiện tầng tầng lớp lớp, ở đó còn không tìm được một đại sự linh thiện có thể loại trừ Mộ oanh chi độc, huống gì là chỗ này…

Bình Luận (0)
Comment