Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 233 - 【Vip】 Chiêm Đài Thanh Huyền Xem Kịch

【VIP】 Chiêm Đài Thanh Huyền Xem Kịch 【VIP】 Chiêm Đài Thanh Huyền Xem Kịch

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Mịii

Nguồn: Truyenyy.com

----------

- Không hề ghi sai. - Ôn Bình nhàn nhạt đáp.

Sau đó, giơ tay tiếp nhận đồ vật Sơn Hoa đưa tới, trực tiếp thu vào tàng giới, không nói gì thêm.

Sơn Hoa cảm thấy vẫn còn nhiều điều thắc mắc, hỏi:

- Thế nhưng Ôn tông chủ, những thứ kia tối đa chỉ làm được một ít linh thiện bình thường. Lão tổ nhà ta là bị Mộ oanh chi độc ăn mòn, bệnh đã lâu như vậy…

- Ngươi hiểu linh thiện? - Ôn Bình nhìn Sơn Hoa, hỏi ngược lại một câu.

Sơn Hoa lắc đầu.

Ôn Bình nói:

- Đã không hiểu thì nói làm gì. Phục dụng linh thiện giống như ăn cơm, dùng nguyên liệu gì không quan trọng, quan trọng là cách làm, làm tốt, có thể biến hóa thứ mục nát trở nên thần kỳ.

Sơn Hoa cái hiểu cái không gật đầu.

Ôn Bình bất đắc dĩ cười cười, được rồi, tên này hoàn toàn không hiểu gì cả:

- Cứ như vậy đi. Ngày mai, giữa trưa đến lấy đi, thuận tiện bảo Thiếu chủ ngươi đem cho ta 10 khối bạch tinh. Một tay giao tiền, một tay giao hàng, quá hạn không đợi.

Sơn Hoa vội gật đầu, ôm quyền bái biệt:

- Được, Ôn tông chủ, nhất định ta sẽ làm theo lời ngài nói.

Hắn vừa đi, Ôn Bình liền hỏi hệ thống:

- Hệ thống, với số Kiến Mộc ta có, có thể làm bao nhiêu lần.

- Nếu như dùng để loại trừ Mộ oanh chi độc thì tám chén.

- Ít như vậy?

Hắn có tám khỏa Kiến Mộc thụ, lá cây dù không rậm rạp thì chí ít cũng 1, 2 trăm phiến nha?

- Đây là đáp án của ta, về phần kết quả thực tế, Kí chủ muốn biết bao nhiêu thì làm đi.

- À… Hiểu rồi.

Không hỏi được thứ gì hữu ích từ hệ thống, Ôn Bình đi đến sau núi Vân Lam, vốn định đi hái lá Kiến Mộc, kết quả đụng phải Linh Doãn. Nàng nhìn thấy hắn, hai mắt lập tức đỏ lên.

- Ôn tông chủ, cầu ngài bỏ qua cho ta. - Linh Doãn là một Thông Huyền trung cảnh, lại phải ở đây trồng cây tối mặt tối mũi, thử hỏi nàng sao có thể chịu được? Thân thể có thể thừa nhận, thế nhưng tự tôn bên trong lại không cách nào chấp nhận.

Thấy thế, Ôn Bình cười thầm.

Sớm biết như thế, sao lúc trước còn làm?

- Giữ ngươi lại đây không phải ta, ngươi giầy xéo thành quả làm việc của Xích Mục, đi khi nào là do hắn quyết định.

Đương nhiên, Ôn Bình không thật sự để Xích Mục làm chủ.

Mà là… Hắn hiểu rõ Xích Mục. Nhất định hắn sẽ giữ Linh Doãn lại, mãi cho đến khi ả chết già mới thôi.

Xích Mục phải ở lại đây trồng cây 300 năm, hiển nhiên, kéo được cái nào hắn sẽ kéo, không có khả năng phóng thích Linh Doãn.

Mà đây cũng chính là điều Ôn Bình muốn.

Nghe thấy đáp án của Ôn Bình, Xích Mục cười sung sướng, dùng một tay nhấc Linh Doãn lên:

- Tiếp tục làm việc, mới làm một tháng mà đã như vậy, ngươi xem Hắc Trạch, nàng còn chưa phàn nàn câu nào đâu.

Linh Doãn nói không nên lời.

Nàng hận!

Chỉ vì 50 khối bạch tinh.

Góp đại yêu nhà mình vào không nói, còn khiến bản thân bị vây trong lao ngục.

Loại cây này… Phải trồng đến năm nào tháng nào đây?

Ôn Bình không để tâm đến vẻ mặt ủy khuất của Linh Doãn, nương theo ánh mắt Xích Mục, tầm mắt hắn rơi trên người Hắc Trạch vẫn luôn yên tĩnh. Chợt, Ôn Bình bước đến cạnh Kiến Mộc thụ, đếm lá Kiến Mộc, sau đó hái xuống 20 lá.

Vừa vặn hái sạch lá của một gốc cây.

Kế đó, hắn đi đến trù phòng.

Sau khi xử lý tất cả các nguyên liệu, hắn lại lần nữa thu hồi vào táng giới, đợi đến sáng mai.

...

Màn đêm buông xuống, nhìn không thấy phương xa, chỉ có thể nhìn thấy dưới chân cùng đỉnh đầu, giờ phút này, Vân Lam sơn đặc biệt yên tĩnh, ngoại trừ tiếng côn trùng kêu vang, thỉnh thoảng cũng chỉ có tiếng bước chân.

Còn có gió, âm thanh tựa như mang theo thứ gì đó xẹt qua rừng rậm.

Đêm mỗi lúc một sâu, đại đa số đệ tử cùng trưởng lão Bất Hủ Tông đều đã tu hành xong, bởi vì có Trảm Long Kiếm của Hoàn Sơn làm tiền lệ, cho nên mọi người vô cùng tích cực về Ký Túc Xá từ sớm.

- A, lại thay đổi.

- Ừm, hôm nay Sân Hung Thú Thí Luyện cũng thay đổi.

- Sân Hung Thú Thí Luyện đổi thành cái gì?

- Tăng thêm khu thí luyện cho trưởng lão, hôm nay ta có hỏi tông chủ, nhưng hắn không nói cụ thể.

...

Đám người nghị luận hồi lâu.

Nếu là khu thí luyện của trưởng lão, bọn họ cũng không quan tâm cho lắm.

Triệu Tinh đứng cạnh đài phun nước:

- Nhạc Nhac, tông chủ đâu rồi?

Dương Nhạc Nhạc vội đáp:

- Hình như đang ở Sân Hung Thú Thí Luyện, chúng ta cứ đi thôi, tông chủ chắc chắn biết rõ mọi người muốn xem Tru Tiên mà.

Dứt lời, Dương Nhạc Nhạc bỗng nghĩ tới Chiêm Đài Diệp vừa nhập môn.

Vốn định gọi nàng cùng đi, nhưng suy nghĩ vừa lóe lên lập tức vụt tắt. Nếu lại đi tìm Chiêm Đài Diệp, hắn không biết Triệu Tinh sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Dương Nhạc Nhạc không hiểu, rõ ràng là hắn thích nàng?

Chẳng lẽ nàng nhìn không ra?

Sao cứ phải xem hắn là huynh đệ? Luôn luôn không hiểu lòng hắn?

Không thể ôn nhu một chút được sao?

Aiz!

Làm nam nhân thật khó nha!

Dương Nhạc Nhạc cảm thán một câu, sau đó chạy đến bên cạnh Triệu Dịch, nói:

- Sư đệ, đi gọi Chiêm Đài trưởng lão một tiếng đi.

- Ừm.

Triệu Dịch gật đầu, rất hiểu cho nỗi khổ của Dương Nhạc Nhạc. Hắn trực tiếp chạy đến bên ngoài phòng Chiêm Đài Diệp, gõ cửa. Tuy có chuẩn bị trước, nhưng vừa thấy Chiêm Đài Thanh Huyền mở cửa, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo kia, Triệu Dịch cả kinh, nói chuyện cũng lập tức trở nên ấp a ấp úng.

- Trưởng lão, bây giờ chúng ta định đi Quan ảnh thất, ngài cùng Chiêm Đài sư muội có đi không?

- Quan ảnh thất?

- Tông chủ chỉ mở buổi tối, ban ngày không đi được.

- A? Khu vực tu luyện chỉ mở buổi tối? Vậy lão thân phải đến xem xem có gì đặc biệt.

Triệu Dịch xấu hổ cười cười, vội giải thích:

- Không, trưởng lão, ngài đã hiểu lầm. Quan ảnh thất không phải khu vực tu luyện, mà là chỗ để xem kịch.

- Xem kịch?

Nghe được câu này, Chiêm Đài Thanh Huyền lập tức muốn đóng cửa.

Gọi bà đi xem kịch?

Chẳng lẽ thời gian của bà lại để lãng phí vào những chuyện này?

Vừa đóng cửa, bà vừa định giao huấn Triệu Dịch vài câu. Đêm hôm khuya khoắt, không hảo hảo tu hành, ở đó mà đi xem kịch. Đúng lúc này, Vu Mạch vừa vặn đi ngang qua, liền nói:

- Chiêm Đài trưởng lão, kịch này có điểm đặc biệt, ta cũng đi, ngươi có muốn đi không?

- Ngươi cũng muốn đi?

- Ừm.

- Nếu ngươi đi, vậy thì lão thân cũng đi xem thử. - Bà không cho rằng một tu sĩ Thông Huyền trung cảnh sẽ lãng phí thời gian đi xem kịch, khiến cho việc tu hành bị chậm trễ.

Cứ như vậy, mọi người cùng đến Quan ảnh thất.

Bất quá, suốt đoạn đường này, nhìn thấy Trảm Long Kiếm sau lưng Hoàn Sơn, cả đám đều nhịn không được ghen tị.

Sau khi đến Quan Ảnh Thất, Dương Nhạc Nhạc vẫn là người tích cực nhất:

- Tông chủ, ta muốn thân lâm kỳ cảnh, hai canh giờ.

- Ta cũng vậy!

...

Mọi người nhao nhao thảo luận, sau đó giao tiền rồi tiến vào chỗ ngồi.

Lúc này, Ôn Bình liếc qua hai bà cháu Chiêm Đài Thanh Huyền, nói:

- Chiêm Đài trưởng lão, cá nhân ta đề cử các ngươi nên vào khu phổ thông, 20 kim một canh giờ.

- Hai mươi kim?

Hai mươi kim… Thật rất ít!

Chiêm Đài Thanh Huyền bảo Chiêm Đài Diệp đưa tiền, sau đó cả hai ngồi vào khu phổ thông, dựa theo chỉ thị của Ôn Bình, mang mắt kính vào.

Ôm trong lòng hiếu kỳ mãnh liệt, Chiêm Đài Thanh Huyền ngồi cạnh mọi người.

Bởi vì toàn bộ Bất Hủ Tông dường như không có thứ gì là phàm vật.

Một khắc sau, màn hình đen kịt bỗng nhiên biến đổi. Bên tai vang lên đoạn giới thiệu của Tru Tiên.

- Đây là đâu? - Chiêm Đài Thanh Huyền kinh hô một tiếng.

Một lát sau… Âm thanh kinh hỉ vang lên.

Bởi vì lúc này đã chiếu một màn lão giả sử dụng phi kiếm.

Chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Chiêm Đài Thanh Huyền không khỏi kinh hô một tiếng. Âm thanh kia khiến đại đa số người trong phòng bỏ kính xuống, nhìn thấy “nguồn phát âm” là vị trưởng lão mới tới, không ai dám nói gì thêm.

- Đây là thuật pháp gì? Vậy mà có thể khu động kiếm bay ra ngoài? Cái này… Chẳng lẽ là Huyền cấp mạch thuật?

Thấy thế, Ôn Bình vốn đang định nhấc chân đi ra ngoài lập tức ngừng lại, bước đến vỗ vỗ bả vai Chiêm Đài Thanh Huyền, mạnh tay lấy mắt kính xuống, lạnh giọng nói:

- Chiêm Đài trưởng lão, nếu còn la to như vậy nữa, ta chỉ có thể thỉnh ngài ra ngoài.

Xem cờ không được lên tiếng.

Xem kịch la to… tu dưỡng đâu?

Chiêm Đài Thanh Huyền ngượng ngùng cười làm lành, nói:

- Thật có lỗi, lão thân là vì quá kinh ngạc.

- Không có lần thứ hai.

Dứt lời, Ôn Bình rời khỏi Quan ảnh thất.

Bình Luận (0)
Comment