Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 234 - 【Vip】 Phát Sinh Biến Cố

【VIP】 Phát Sinh Biến Cố 【VIP】 Phát Sinh Biến Cố

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Mịii

Nguồn: Truyenyy.com

----------

Chiêm Đài Thanh Huyền kinh ngạc, Ôn Bình hiểu.

Tru Tiên tựa hồ mở ra một thế giới mới trước mắt bà, phá vỡ nhận thức tu luyện thâm căn cố đế trong đầu bà. Hơn nữa, có tác dụng thân lâm kỳ cảnh, phảng phất như mọi chuyện đang diễn ra trước mắt, cảm giác đó… Đủ khiến người ta kinh hãi.

Đối với Ôn Bình, những thứ này vốn dĩ quá mức quen thuộc.

Nhưng Chiêm Đài Thanh Huyền thì khác.

Sau khi rời khỏi Quan ảnh thất, Ôn Bình lại tiến vào Sân Hung Thú Thí Luyện, bắt đầu điên cuồng tu luyện.

Ròng rã suốt một đến không ngủ.

Sáng hôm sau.

Hắn dành thời gian đi đến phòng bếp, bắt đầu bắt tay làm Nguyệt Quang sủi cảo bản thăng cấp. Bởi vì hôm qua đã sơ chế xong, cho nên giờ Ôn Bình chỉ cần gói kỹ, sau đó để vào nồi, đợi 1, 2 canh giờ là được.

Lần đầu tiên, quá trình chờ đợi khiến hắn cảm thấy dài dằng dặc.

Hẳn là có liên quan đến cái túi bị viêm của hắn.

Vừa nghĩ đến sắp mua được Ngự Kiếm thuật, cả người hắn liền trở nên hưng phấn.

Thử hỏi, ai chưa từng nghĩ sẽ điều khiển phi kiếm lấy thủ cấp địch nhân ngoài ngàn dặm? Thậm chí là ngự kiếm phi hành? Đương nhiên, Ôn Bình không quan tâm lắm đến ngự kiếm phi hành.

Có phi chu, trò ngự kiếm đó nhìn kiểu gì cũng là tìm mệt. Nói đơn giản hơn: Lão tử có máy bay rồi, sao còn phải đi xe máy ra ngoài?

...

Trong nhà trọ.

- PHỐC!

Bích Nguyệt Phiêu Linh phun ra một ngụm máu tươi, lúc này, máu đã chuyển thành màu đỏ thẫm.

Sơn Hoa vội vàng chạy đến đỡ lấy hắn, hỏi:

- Lão tổ, ngài sao vậy?

Nghe tiếng hô, ba người Bích Nguyệt Di ngoài cửa vọt vào, chỉ vài bước đã đến bên giường.

- Thái gia, ngài chống đỡ!

Lục Dã liếc nhìn Bích Nguyệt Phiêu Linh vài lần, gấp gáp nói:

- Thiếu chủ, bệnh của thái tổ trở nặng, tùy thời có thể vẫn lạc, ngài để ta… Để ta giúp thái tổ độ khí kéo dài tánh mạng.

- Nhanh lên.

Bích Nguyệt Di hô một tiếng, Lục Dã vội vàng xuất thủ.

- Phanh!

Mạch môn mở ra, mạch khi ngưng tụ lập tức từ tay hắn chui vào thân thể Bích Nguyệt Phiêu Linh.

Bích Nguyệt Di lập tức quay sang nói với người còn lại:

- Cường Tử, đi lấy dược.

...

Giữa trưa, linh thiện đã hoàn thành.

Người lấy dược cũng đến.

Nhưng lại không phải Sơn Hoa, cũng không phải Bích Nguyệt Di hay vị nửa bước Thần Huyền kia, mà là một kẻ lạ mặt.

Ôn Bình liếc nhìn thông tin của hắn: Thông Huyền thượng cảnh.

Gọi Cường Tử!

Bá đạo ở chỗ Cường Tử không phải ngoại hiệu mà chính là tên thật của hắn.

Vừa đến, Cường Tử nhìn quanh bốn phía, chợt, ánh mắt rơi vào bát sứ đặt trên bàn, bởi lẽ chỉ có nơi đó lộ ra khí tức đặc thù.

- Ôn tông chủ, thiếu chủ bảo ta đến lấy dược.

- Có bạch tinh chưa?

- Đã mang đến!

Cường Tử vội vàng xuất trong tàng giới ra một cái túi, đưa cho Ôn Bình. Bên trong là 10 khối bạch tinh.

Ôn Bình trực tiếp mở túi ra nhìn, sau đó chỉ bát sứ trên bàn.

- Mang đi đi!

- Thứ này là linh thiện có thể cứu lão tổ? Quả nhiên bất phàm, linh khí hơn xa so với tất cả linh thiện ta từng thấy.

Hắn thật sự không dám tưởng tượng một đống thiên tài địa bảo phổ thông lại có thể làm ra linh thượng nồng đậm linh khí như vậy. Bất quá, hiện tại hắn không có thời gian nghĩ nhiều, bưng Nguyệt Quang sủi cảo lên, lập tức xoay người cáo từ.

Đã xác định thứ này là đồ tốt, vậy cũng không cần nói thêm gì nữa.

Thân thể Bích Nguyệt Phiêu Linh hiện tại chỉ có thể dựa vào nửa bước Thần Huyền cường hành kéo dài sinh mệnh, đã sớm không chống được bao lâu.

Một khi Bích Nguyệt Phiêu Linh chết, toàn bộ Bích Nguyệt gia sẽ phải đối mặt với cái gọi là hung tinh.

Đương nhiên, không liên quan đến thực lực.

Mà do Bích Nguyệt Phiêu Linh chính là nguyên lão sáng lập Bích Nguyệt gia, xứng đáng được tất cả mọi người kính trọng.

- Lão tổ được cứu rồi!

Bước chân Cường Tử vô cùng cẩn thận. Mặc dù biết rõ với thực lực bản thân không thể có chuyện làm súp rơi vãi, nhưng hắn vẫn không chút lơ là, dè dặt từng chút, sợ ảnh hưởng đến trị liệu của lão tổ.

Cường Tử vừa đi, Ôn Bình lập tức mang bạch tinh đến Ký Túc Xá.

Lúc này, Cường Tử đã nhanh chóng xuống đến chân Vân Lam sơn.

Thế nhưng, vừa rời khỏi chân núi, biểu lộ của hắn lập tức thay đổi. Hai mũi tên xé gió trong chớp mắt đến trước mặt. Cường Tử vội nghiêng người né tránh, không dám ra tay phản kích, đồng thời, híp mắt nhìn thứ vừa đánh lén mình.

Vừa nhìn, sắc mặt Cường Tử đột nhiên thay đổi.

Tác mệnh tiễn!

Lợi khí sát nhân của Tôn gia Tử Mạch hồ.

Chỉ cần bị Tác mệnh tiễn rạch một điểm trên da, trong vòng một khắc, Thông Huyền thượng cảnh hẳn phải chết.

Sau khi né tránh, Cường Tử cũng không dám phản kháng, thầm nghĩ nhanh chóng đưa linh thiện về nhà trọ, nội tâm không khỏi phẫn nội:

- Đáng chết, người Tôn gia vậy mà lại tìm đến Thương Ngô Thành.

Mặc dù biết rõ đối phương là ai.

Cũng có sát tâm, nhưng Cường Tử lại không dám dừng lại.

Đưa linh thiện quan trọng hơn.

Một khắc sau, hắn liền nhấc chân chạy vào Thanh Thủy nhai. Nhưng đúng lúc này, âm thanh phá không lại đến.

Âm thanh xé gió đã đến ngay sau lưng hắn.

Cường Tử rút đao ra, xoay người vô thức bổ xuống 2 đao, đánh rớt ám tiễn.

- Phanh!

Ám tiễn rơi xuống đất, đội hình dài một thước rốt cuộc cũng hiện thân.

Cường Tử nộ quát một tiếng:

- Tôn gia, ngươi không sợ Bích Nguyệt gia trả thù?

- Trả thù? Ngươi đúng là xem trọng Bích Nguyệt gia! - Giữa không trung, một thanh âm đột ngột vang lên. - Cường Tử, ngươi là người thông minh, biết chúng ta dám đến, nghĩa là nắm chắc giết được ngươi. Lưu dược lại, nếu không, chết!

- Nếu tộc trưởng biết rõ các ngươi mưu hại Phiêu Nhiên lão tổ, Tôn gia chờ bị diệt đi.

Cường Tử lạnh giọng khiển trách, tiếp tục chạy về phía trước.

Thế nhưng còn chưa đi được mấy bước, một đạo kiếm quang bạch sắc chớp mắt bổ xuống chân hắn, khiến Cường Tử không thể không thối lui vài bước. Quay đầu nhìn lại, chỗ hắn vừa đứng xuất hiện một cái rãnh sâu.

Cường Tử biến sắc, sau đó, hắn thấy ba người bước ra từ ngõ hẻm, vừa tiến về phía mình, vừa nói:

- Ngươi nói cái gì? Tôn gia chúng ta là có cừu oán với ngươi, tới giết ngươi mà thôi! Sao chúng ta lại mưu hại Phiêu Nhiên lão tổ? Hắn là đại nhân vật người người kính trọng ở Tử Mặc hồ đấy.

- Bớt nói nhãm, giết hắn đi.

- Cùng động thủ.

Hai người còn lại vừa dứt lời, ba mạch môn lập tức mở ra, đánh về phía Cường Tử.

Quét mắt nhìn thoáng qua một phần linh thiện đã bị đổ, lại liếc nhìn ba gã Thông Huyền thượng cảnh đang đánh tới, Cường Tử lộ vẻ lo lắng. Hắn biết thái tổ không còn chống được bao lâu nữa.

Giết ra ngoài chính là lựa chọn duy nhất.

- Sát!

Gầm lên một tiếng, Cường Tử lập tức vung đao, mạch môn cũng theo đó run lên, trực tiếp sử chiêu thức.

Một chiêu khiến Thanh Thủy nhai không còn nguyên vẹn.

Tuy thanh thế to lớn là vậy, nhưng một chiêu kia lại bị ba người trước mặt hóa giải một cách nhẹ nhàng.

Hơn nữa, một trong ba người còn phóng ám tiễn vào giữa bát sứ trên tay Cường Tử.

- Xoảng!

Bát sứ vỡ nát, rơi trên mặt đất.

Nguyệt Quang sủi cảo bản thăng cấp rơi đầy đất.

- Dược!

Cường Tử kinh hô một tiếng, cúi đầu, dúng tay nhặt Nguyệt Quang sủi cảo, nhưng lúc này, ba người kia đã tiến đến trước mặt hắn.

Một kiếm!

Bạch quang xẹt ngang trời mang theo huyết sắc.

- PHỐC!

Máu tươi điên cùng phun ra.

Cánh tay phải của Cường Tử bay lên không trung, cuối cùng rơi xuống đống phế tích trong Thanh Thủy nhai.

Bình Luận (0)
Comment