Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 235 - 【Vip】 Ngươi Muốn Giết Ta?

【VIP】 Ngươi Muốn Giết Ta? 【VIP】 Ngươi Muốn Giết Ta?

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Mịii

Nguồn: Truyenyy.com

----------

- Phân tâm?

Nam tử cầm đầu cười lạnh một tiếng, bước lên trước, một cước trực tiếp đá vào bụng Cường Tử.

- Phanh!

Cường Tử bị đá bay ra trăm thước, tạo thành một cái hố cạn trên mặt đất, kéo dài đến mảnh đất trống phủ Thành chủ vừa dọn dẹp xong mới dừng lại. Lúc này, cả người Cường Tử cũng đã rũ xuống.

Vết thương ngay chỗ cánh tay bị đứt thật sự quá nặng.

Một cước này càng khiến hắn thống khổ không chịu nổi.

Vốn định phong bế kinh mạch để máu tạm thời ngừng chảy, lưu lại cho mình một đường sinh cơ, thế nhưng địch nhân căn bản không cho hắn cơ hội. Một cước kia khiến máu chảy càng lúc càng nhiều, khiến hắn hoa cả mắt.

Nhưng hiện tại, trong đầu Cường Tử không nghĩ cho mình, mà là linh thiện.

Linh thiện bị hủy, hắn lại có khả năng chết tại đây, nguy cơ của lão tổ khẳng định rất cao.

Cho dù cường hành chống đỡ được một ngày thì cơ hội sống sót cũng không lớn.

Tôn gia cản trở, Lục Dã đại nhân cũng hết cách.

Nam nhân cầm đầu che mặt bước đến bên cạnh Cường Tử, cười lạnh một tiếng, nói:

- Không uổng công chúng ta bám theo suốt một đoạn đường dài. Ngăn bước chúng ta thượng vị, Bích Nguyệt gia các ngươi cũng nên chết vài người đi. Sao cứ luôn là người Tôn gia chết chứ hả? Đầu tiên chính là ngươi, thứ hai là Phiêu Nhiên lão tổ của các ngươi, a… Một bắt đầu hoàn mỹ.

Cường Tử cắn răng, lạnh giọng nói:

- Rốt cuộc ngươi là ai?

- Chúng ta là ai quan trọng vậy sao? Ngươi chỉ cần biết giết ngươi là người tôn gia là được.

Dứt lời, kiếm khởi.

Bạch quang tái hiện.

Lúc này đây, bạch quang trực tiếp xuyên qua ngực Cường Tử, đâm thủng tim.

Cường Tử đã hoàn toàn bất động.

Một người đưa tay dò xét hơi thở, nói:

- Hắn đã chết!

Dứt lời, tên bên cạnh liền nói:

- Cùng là Thông Huyền thượng cảnh, vậy mà hắn lại không chịu nổi một kích.

Lúc này, người cầm đầu nói:

- Được rồi, nơi đây không nên ở lâu, đi trước đã. Lần này người đến là một vị Nửa bước Thần Huyền, ba người chúng ta liên thủ tuy không sợ, nhưng khó bảo toàn không bại lộ thân phận.

Dứt lời, hắn dẫn đầu ly khai.

Hai người còn lại bám sát theo sau.

Bọn họ đi khỏi, đường phố rốt cuộc yên tĩnh trở lại.

Nhưng có lẽ vì mới xảy ra đánh nhau nên không có ai bén mảng đến.

Lúc ba người đi khỏi, Cường Tử trên mặt đất đột nhiên mở mắt, sau đó toàn thân run lên. Mệnh vẫn còn thế nhưng cũng chẳng cách cái chết bao xa.

- Dược!

Nỉ non một tiếng, Cường Tử bò về phía chân núi Vân Lam sơn, chậm mà thảm thiết.

Máu tươi tựa thủy mặc, bị ai đó kéo lê trên đất, viết ra một chữ thật dài, chưa có điểm dừng. Một chữ này là Cường Tử dùng thân làm bút, dùng sinh mạng để đổi lấy.

Lúc bò lên đến Ngàn tầng thềm đá, nét bút rốt cuộc cũng dừng lại.

Điều đó có nghĩa, Cường Tử đã bất động.

- Ôn tông chủ.

Không còn khí lực bò tiếp, hắn chỉ có thể dùng âm thanh tựa như muỗi kêu hướng về phía Vân Lam sơn hô.

Dù là chết, hắn cũng muốn Ôn tông chủ làm thêm một phần linh thiện.

Hắn không mang đi được, ít nhất khi tiền bối Lục Dã lên Bất Hủ Tông cũng có mà lấy. Có như vậy, thái tổ mới có thể kịp thời phục dụng linh thiện cứu mạng.

...

Vân Lam Sơn.

Ôn Bình vừa đến bên ngoài khu Ký Túc Xá, đang định mua Ngự Kiếm thuật, bên tai đột nhiên vang lên âm thanh hệ thống:

- Kí chủ, Cường Tử khi nãy đã quay lại.

Lúc này, hệ thống còn phát hình ảnh cho hắn xem.

Thấy nam nhân mất đi một cánh tay, đang nằm hấp hối trên Ngàn tầng thềm đá, Ôn Bình ít nhiều cảm thấy nghi hoặc.

Sao vừa xuống núi hắn đã bị đánh thành như vậy?

Yếu vậy à?

Mang theo nghi hoặc, Ôn Bình đành phải rời khỏi khu Ký Túc Xá,¸đi đến Ngàn tầng thềm đá.

Một bước trực tiếp xuất hiện trước mặt Cường Tử.

Nhìn thấy Ôn Bình, Cường Tử cổ nặn ra một nụ cười.

Bởi vì sắp chết, cho nên tươi cười có phần thảm thiết, mang theo bi thương khó tả.

- Ôn tông chủ… Linh thiện… Đổ… Ngươi… Làm tiếp… Một phần…

Một câu nói mất một phút đồng hồ.

Nhưng Ôn Bình lại kiên nhẫn nghe hết.

Hắn hỏi:

- Thương thế của ngươi là có chuyện gì?

Ôn Bình có thể cảm giác rất rõ mỗi một chữ của hắn tượng trưng cho sinh cơ từng chút một mất đi.

Rất có thể, nói xong câu đầu tiên chính là tử kỳ.

Trái tim đã bị xuyên thủng, còn sống được đã là kỳ tích.

- Tiểu nhân cản trở!

Lúc này đây, Cường Tử nói ra bốn chữ rất rõ ràng.

Hận, tựa như tù nhân đối diện với ngục giam mà hắn vừa rời khỏi, chỉ nghe thôi cũng đủ để cảm thấy đáng sợ. Nói xong bốn chữ này, Cường Tử không còn động nữa.

Khí tức cũng mất đi.

Chết đến không thể chết hơn nữa.

Ôn Bình nhịn không đc cảm thán:

- Đúng là thế lực lớn mà, tùy thời đều có thể bị ám sát. Bất quá, ngươi quả là một trung bộc, sắp chết đến nơi còn lo lắng cho chủ tử. Ta sẽ làm thêm một phần sủi cảo Nguyệt Quang cho ngươi.

Dứt lời, Ôn Bình đứng lên.

Thế nhưng ngay khi hắn chuẩn bị quay lại đỉnh Vân Lam Sơn, một tràng tiếng cười đột ngột vang lên dưới chân núi.

- Ha ha, ta biết ngay là tên này chưa chết mà.

Tiếng cười này hiển nhiên là của tên cầm đầu trong ba tên sát thủ khi nãy.

Kỳ thật bọn họ không thật sự rời đi, mà vòng trở lại, đúng như sở liệu, vừa nãy Cường Tử giả chết.

Trước khi chết lại còn dẫn bọn họ tìm được người làm ra linh thiện.

Mục đích thật sự của ba người họ chính là giết chết Bích Nguyệt Phiêu Linh, nói đúng hơn là giết kẻ làm ra linh thiện.

Ôn Bình nhàn nhạt hỏi lại một câu:

- Các ngươi?

Tên cầm đầu nói:

- Đúng, đúng vậy, bọn ta chính là kẻ giết hắn.

Ôn Bình lại lần nữa lên tiếng:

- Cho nên các ngươi hiện tại là…?

- Giết ngươi! Mặc kệ linh thiện ngươi làm ra có trị được cho Bích Nguyệt Phiêu Linh hay không thì đều đáng chết. Có trách thì trách mình vận khí không tốt, tự dưng lại chen chân vào thù hận giữa chúng ta và Bích Nguyệt gia.

Tên cầm đầu lạnh lùng nói, sau đó nhấc chân bước lên Ngàn tầng thềm đá.

Hắn không thích nói nhiều!

Thực tế là không thích nhiều lời trước khi lâm trận.

Nhất là nửa nước Thần Huyền của Bích Nguyệt gia còn đang ở trong nhà trọ bên ngoài con phố này.

- Nhớ kỹ, người giết ngươi là Tôn Tây, người của Tôn gia, ngụy tam tinh Tử Mạch hồ.

- Ngươi muốn giết ta? - Ôn Bình lạnh lùng hỏi.

Hắn không biết Tôn gia có thù hận gì với Bích Nguyệt gia, nhưng có thể thấy được thế lực ngụy tam tinh này có cừu oán rất sâu với thế lực tam tinh Bích Nguyệt gia cho nên mới chơi trò ngáng chân hòng khiến Bích Nguyệt Phiêu Linh chết.

- Muốn giết ta… Nếu đã đến thì vĩnh viễn ở lại đi.

Dứt lời, Ôn Bình dùng một tay bắt lấy thi thể Cường Tử, sau đó xoay người đi lên đỉnh Vân Lam sơn.

- Tiểu tử, muốn chạy?

- Phanh!

Tôn Tây cười lạnh, đồng thời, khai mở mạch môn.

Trong lúc đó, cả người hắn cũng bắn vọt về phía trước, hòng đuổi kịp Ôn Bình, sau đó dùng một chiêu giết chết tên tiểu tử non nớt không biết thế gian hiểm ác kia.

Thế nhưng chỉ sau một bước, Ôn Bình đã biến mất.

- Đại ca!

- Đại ca, hắn đâu rồi?

Hai người còn lại kinh nghi hô lên một tiếng.

Tôn Tây lạnh lùng nói:

- Hẳn là có đường vòng, chúng ta mau đuổi theo, diệt luôn cái tiểu tông môn này.

Hai người còn lại gật đầu.

Ba người đồng thời xông lên.

Thế nhưng sau khi vọt lên, bọn họ phát hiện có điểm bất thường. Bởi vì quay đầu lại, chân núi vẫn gần như trước.

Cứ như suốt đoạn thời gian này, bọn họ căn bản không hề di chuyển.

Bình Luận (0)
Comment