Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Một trong ba người nhịn không được mở miệng, nuốt nước miếng, hỏi ra một câu mà chính hắn cũng không tin được:
- Đại ca, ngươi có cảm thấy có vấn đề không? Từ nãy đến giờ hình như chúng ta không hề di chuyển.
- Nói hươu nói vượn.
Tôn Tây lạnh giọng khiển trách.
Không nhúc nhích?
Hắn đã chạy như điên suốt một phút.
Dùng tốc độ của Thông Huyền thượng cảnh có lẽ đã đến đỉnh núi rồi, mặc kệ ngọn núi này cao bao nhiêu thì vẫn luôn có giới hạn.
- Thế nhưng mà… Đại ca, ngươi tự xem đi.
Người nọ dùng một ngón tay chỉ về phía kiếm bia.
Nếu như nói dùng chân núi là cột mốc không thật sự rõ ràng, vậy thì kiếm bia hẳn là rất rõ đi. Nó nằm ở ngay đầu thềm đá mà.
Tôn Tây qua loa quay đầu lại, không nhìn thì thôi, vừa thấy liền kinh hãi.
- Chuyện này…
Hắn muốn nói: Kiếm bia sao vẫn còn ở đây?
- Đại ca, đừng cái này cái kia nữa, nơi này rất tà môn, chúng ta không cần lên núi nữa. Chỉ một cái tông môn nhỏ bé mà thôi, ta tin bọn họ cũng không dám hồ ngôn loạn ngữ. Vẫn nên ly khai trước, nửa bước Thần Huyền của Bích Nguyệt gia sắp đến rồi.
Nửa bước Thần Huyền xác thực đang đến.
Nhưng… Một cái tiểu tông môn không dám hồ ngôn loạn ngữ? Tôn Tây không tin.
Đối mặt với thế lực Tam tinh chính thức Bích Nguyệt gia, áp lực so với bọn người ngụy Tam tinh như bọn họ chắc chắn lớn hơn nhiều.
- Không được, chúng ta đã bị bại lộ, lúc này chẳng khác nào quang minh chính đại nói với Bích Nguyệt gia chuyện là do người Tôn gia làm.
- Đại ca, chúng ta nên làm sao bây giờ. Không thể đi lên trên, chẳng lẽ chúng ta đã lâm vào mê trận?
- Lời của ngươi không phải không có đạo lý, rất có thể chúng ta đã rơi vào mê trận, những thứ trước mắt hết thảy đều là giả dối.
Tôn Tây gật đầu, không nói gì thêm nữa.
Ánh mắt rơi vào đỉnh Vân Lam sơn lộ ra vài phần âm độc. Thầm nghĩ: Cái tiểu tông môn rách nát này vậy mà lại có mê trận có thể vây khốn được Thông Huyền thượng cảnh, lại để cho bọn họ lại gặp phải. Đúng là xúi quấy!
Tay Tôn Tây khẽ động, từ trong tàng giới xuất ra thứ mà hắn vô cùng trân quý:
- Không sao cả, ta có một khỏa Mịch trân châu chuyên dùng để khắc chế mê trận. Vốn định ngày sau gặp di tích sẽ dùng, hiện tại chỉ có thể xuất ra trước vậy.
Gặp di tích dùng là thật.
Thế nhưng hiệu dụng của Mịch trân châu vốn là để phá mê trận vây khốn Thần Huyền, dùng ở đây… Chẳng nào nào dùng dao mổ trâu giết gà.
- Đại ca!
- Thật sự là may mắn, may là đại ca có Mịch trân châu, không thì sợ là ba người chúng ta không biết sẽ bị mê trận vây khốn bao lâu.
Hai người lộ vẻ mừng rỡ.
Tôn Tây thì một trận đắng mề.
Bất quá, hắn vẫn dùng tay trực tiếp bóp nát Mịch trân châu, sau đó chờ đợi nó chỉ ra một con đường sống.
- Rắc!
Hai người bên cạnh hắn lộ vẻ chờ mong, nụ cười cũng giương cao.
Thế nhưng sau khi ánh huỳnh quang hoàn toàn biến mất, sinh lộ cũng không thấy đâu.
Nụ cười của ba người cứng lại, sau đó cả ba dần dần tiến vào trạng thái mộng bức.
- Đại ca, Mịch trân châu của ngươi có khi nào mua nhầm rồi không?
Tôn Tây cũng không ngờ lại xảy ra tình huống như vậy, liền nói:
- Đây là do ta dùng Hoàng cấp trung phẩm mạch thuật đổi lấy. Hơn nữa là giao dịch trong đại sảnh Bách Tông Liên Minh Hội, không thể nào là giả được.
- Chuyện này…
Một trong hai người còn lại dùng ngón tay chỉ cảnh vật xung quanh từ nãy đến giờ vẫn không chút biến hóa.
- Khốn kiếp!
Tôn Tây tức giận mắng một tiếng, một khỏa Mịch trân châu hơn ba mươi vạn kim cứ vậy lãng phí? Không có một chút tác dụng nào.
- Đại ca, có khi nào một cái không đủ không?
- Không đủ bà n… ngươi, bớt nói nhảm, hiện tại lập tức tiến lên phía trước dò đường.
Tôn Tây đã một cước vào mông tên bên cạnh, muốn bao nhiêu nặng thì có bấy nhiêu nặng hòng phát tiết cơn giận lãng phí Mịch trân châu của mình.
...
Vân Lam sơn.
Ôn Bình lãnh đạm nhìn một màn này, kéo thi thể Cường Tử lên núi, đụng phải Triệu Dịch đang quét dọn ở quảng trường.
Triệu Dịch vội chạy đến trước mặt Ôn Bình, hỏi:
- Tông chủ, đã có chuyện gì?
Ôn Bình đáp:
- Không có việc gì, ngươi ở lại đây trông chừng hắn, nếu như có người đi lên, đem thi thể trả lại cho bọn họ. Có vấn đề gì thì bảo bọn họ đến trù phòng tìm ta. Xong việc ban thưởng cho ngươi miễn phí tiến vào Thập tầng tháp một lần.
- Được.
Triệu Dịch vui vẻ gật đầu liên tục.
Hắn muốn vào Thập tầng tháp lâu lắm rồi, thế nhưng vì tu luyện hằng ngày mà chỉ có thể bán danh ngạch cho Lâm Khả Vô cùng Tần Mịch. Hiện tại trông chừng thi thể liền được miễn phí tiến vào một lần, cái này không phải bánh trên trời rơi xuống thì còn là gì?
Sau khi giao Cường Tử cho Triệu Dịch, Ôn Bình đi đến trù phòng tiến hành sơ chế nguyên liệu số nguyên liệu còn lại, sau đó lại đi thu 20 phiến Kiến Mộc diệp, gói sủi cảo, bỏ vào nồi nấu.
Làm xong hết thảy, hắn lại đi đến Ký Túc Xá.
Mua sắm nha!
Ngự Kiếm Thuật!
Sau khi mua hàng thành công, Ôn Bình đi đến chỗ sâu trong Ký Túc Xá - Khu vực chuyên dùng để truyền thừa Ngự Kiếm thuật.
- Hệ thống, ta có đặc quyền không?
- Thăng cấp kiến trúc không có đặc quyền!
- Được rồi.
Không có đặc quyền Thể hồ quán đỉnh, Ôn Bình thật sự có hơi mất mát.
Ngồi xếp bằng, lúc này, hắn bắt đầu lĩnh hội pháp môn cùng khẩu quyết của Ngự Kiếm thuật.
- Kiếm?
Vấn đề quan trọng nhất đến rồi.
Hắn không có kiếm.
Vũ khí duy nhất của Ôn Bình chính là Thiêu Hỏa côn. Ác Linh Kỵ Sĩ từng thu được bội kiếm của Hàm Vân, thế nhưng Ôn Bình đã bảo nó ném đi.
Suy nghĩ một hồi, hắn đem mục tiêu đặt trên người Vu Mạch.
Vu Mạch còn đang dưỡng thương do Minh xà chi độc gây ra, cho nên giờ này hắn vẫn đang ở Ký Túc Xá.
- Vu trưởng lão, có đó không?
- Cộc cộc cộc! - Ôn Bình gõ cửa.
Vu Mạch lập tức đáp lại:
- Tông chủ, có chuyện gì sao?
- Cho ta mượn Lãng Tử kiếm của ngươi một chút.
- Cạch!
Cửa mở.
Vu Mạch mời Ôn Bình vào, vừa mang Lãng Tử kiếm đưa cho hắn vừa hỏi:
- Tông chủ, ngươi muốn luyện kiếm?
- Ừm.
- Ta dạy ngươi, tuy kiếm pháp của ta không bằng Hàm Vân nhưng cũng xem là tốt. Kiếm pháp phải tuần tự và ổn định, bắt đầu từ những bước di chuyển đầu tiên cho đến khi kiếm chiêu hoàn toàn hình thành theo bản năng, sau đó là luyện tập bộ pháp.
- Không cần.
Dứt lời, Ôn Bình đi thẳng, để lại Vu Mạch một bộ hiến của quý đứng sững tại chỗ.
Lấy được kiếm, Ôn Bình liền đọc thử khẩu quyết.
Ngự kiếm thuật khác với Phi kiếm thuật. Ngự Kiếm thuật quan trọng ở chữ ngự, cho nên không cần phi kiếm thật sự cũng có thể khiến kiếm bay lên trời.
Đáng tiếc, tập luyện suốt 1 canh giờ, Lãng Tử kiếm động cũng không động.
Quả nhiên, không có Thể hồ quán đỉnh, muốn nhanh chóng nhập môn một môn thuật pháp không phải là chuyện đơn giản.
Cùng lúc đó, Lục Dã lên núi.
Cùng đi với hắn còn có Bích Nguyệt Di và Bích Nguyệt Phiêu Linh. Hiển nhiên, Bích Nguyệt Phiêu Linh là được Lục Dã cõng sau lưng, nằm yên bất động, cũng không biết là ngủ thiếp đi hay là bị ngất.
Vừa lên núi, bọn họ liền thấy ba người Tôn Tây.
Bởi vì ba người kia che mặt cho nên đám người Bích Nguyệt gia không nhận ra.
Ngược lại, bọn Tôn Tây vừa nhìn thấy cừu nhân, sắc mặt lập tức thay đổi.
Đúng là sợ cái gì sẽ gặp cái đó mà.
Thế nhưng đây là mê trận, sao nửa bước Thần Huyền của Bích Nguyệt gia lại vô cớ đặt chân vào?
Tôn Tây ngẫm nghĩ, chợt nói:
- Coi chừng, có mê trận biến ảo.
Dứt lời cũng là lúc ba người Bích Nguyệt Di đi ngang qua trước mặt đám người Tôn Tây, cách gần 100 bậc thang.
Bích Nguyệt Di cùng Lục Dã ngây ra một lúc.
Có chút kinh hãi!
Không rõ đối phương vừa xảy ra chuyện gì.
Mà Tôn Tây, thấy một màn như vậy, hắn thở dài, lẩm bẩm:
- Quả nhiên là ảo giác, xong rồi, tiếp tục tìm đường ra.
- Vâng, đại ca! - Hai người còn lại lớn tiếng đáp.
Sau đó, ba người nhìn quanh một lượt, đi rồi lại dừng.
Bích Nguyệt Di nhìn đám người cổ quái kia, nhịn không được nói:
- Mấy tên này có bệnh à?