Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 237 - 【Vip】 Tôn Tây Đứng Yên Không Chống Cự

【VIP】 Tôn Tây Đứng Yên Không Chống Cự 【VIP】 Tôn Tây Đứng Yên Không Chống Cự

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Mịii

Nguồn: Truyenyy.com

----------

- Ba gã Thông Huyền thượng cảnh.

- Bất Hủ Tông này đúng là quái. - Mỗi lần tới đều thấy có người làm chuyện quái đản.

Khóc rồi cười, cười rồi lại khóc.

Hiện tại, lại thấy ba tên Thông Huyền thượng cảnh chơi bịt mắt bắt dê.

Tìm cửa ra à?

Không không cửa ra ở dưới chân các ngươi sao?

Bích Nguyệt Di cũng không nghĩ nhiều, hắn bước nhanh lên Vân Lam sơn, tìm Ôn tông chủ quan trọng hơn.

Bọn họ đợi Cường Tử mang linh thiện xuống núi không được nữa rồi.

Đây là lần thứ tám thái tổ ngất đi.

Dựa vào mạch khí của nửa bước Thần Huyền mới ổn định được nhịp tim, nhưng quá lắm cũng chỉ đến chạng vạng tối.

Tuy nhiên, vừa bước lên đỉnh núi, hình ảnh trước mắt lại khiến Bích Nguyệt Di sững người.

- Cường Tử!

Cường Tử đang nằm trên thềm đá, một tay đã mất, thân thể bị máu nhuộm thành màu đỏ, hoàn toàn mất đi sinh cơ. So với Bích Nguyệt Phiêu Linh đang hôn mê còn yên tĩnh hơn, yên tĩnh đến đáng sợ.

Hô lên một tiếng, kế đó, Bích Nguyệt Di lập tức ngồi xổm người xuống, đưa tay dò xét hơi thở của Cường Tử. Đúng lúc này, hắn nhìn thấy một lỗ máu trước ngực Cường Tử.

- Các ngươi!

Bích Nguyệt Di đứng bật dậy, xông về phía Triệu Dịch, tức giận quát lên.

Triệu Dịch vội giải thích:

- Tiền bối, người không phải chúng ta giết, lúc tông chủ xuống núi trở về đã mang theo vị tiền bối này. Tông chủ có nói với ta, nếu có người đến lấy thi thể thì trả lại, có vấn đề gì có thể đến tìm hắn.

Lục Dã lạnh giọng hỏi, đồng thời, phóng thích khí thế của nửa bước Thần Huyền:

- Không phải các ngươi giết thì là ai?

- Đợi một chút!

- Thiếu chủ, Cường Tử chết tại Bất Hủ Tông, khẳng định không thoát khỏi quan hệ với bọn họ.

- Cứ đi gặp Ôn tông chủ trước đã, nếu như đây là chuyện hiểu lầm, ngươi quậy một trận như vậy, còn muốn thái gia được cứu trị nữa không?

- Thế nhưng mà…

Lục Dã còn muốn phản bác, thế nhưng lại bị Bích Nguyệt Di trừng một cái. Hết cách, hắn chỉ có thể gật đầu đồng ý.

- Tiền bối, thỉnh chờ ở chủ điện, ta đi tìm tông chủ.

Dứt lời, Triệu Dịch lập tức đi đến trù phòng, hiển nhiên, con đường này thông đến mọi khu vực trong Bất Hủ Tông chứ không chỉ riêng Ký Túc Xá. Triệu Dịch cũng không biết chính xác Ôn Bình đang ở đâu, hắn chỉ có thể tìm kiếm từng chỗ một.

May mắn là vừa đi đến trù phòng liền gặp tông chủ.

Hắn vội chạy lên trước, nói:

- Tông chủ, bằng hữu của cổ thi thể kia đã đến.

- Ừm. - Ôn Bình gật đầu.

Đưa bát sủi cảo vừa chuẩn bị xong cho Triệu Dịch, nói:

- Nói với họ: Người là do ba kẻ bịt mặt trên thềm đá giết, một trong số đó gọi là Tôn Tây. Bát linh thiện thứ nhất đã đổ, muốn bát thứ hai thì đưa ra 10 khối bạch tinh. Nhớ kỹ, nếu không đưa bạch tinh, ngươi mang sủi cảo về cho chó ăn.

- Được.

Triệu Dịch gật đầu.

Dứt lời, Ôn Bình đi thẳng vào Ký Túc Xá.

Triệu Dịch vội bưng Nguyệt Quang sủi cảo bản thăng cấp đi về phía chủ điện, vừa nhìn thấy Bích Nguyệt Di, còn chưa kịp lên tiếng thì đối phương đã nói trước:

- Thế nào? Ngươi tìm được Ôn tông chủ chưa?

- Đã tìm được. - Triệu Dịch đáp.

Lục Dã chen vào, lạnh giọng hỏi:

- Vì sao hắn không đến gặp chúng ta?

Triệu Dịch lại nói:

- Tông chủ có việc bận, không thể đến được. Bất quá, hắn có mấy lời muốn ra chuyển cáo đến hai vị tiền bối. Người là do ba tên bịt mặt trên thềm đá giết chết, một trong số đó gọi là Tôn Tây.

- Tôn Tây?

- Người Tôn gia.

Bích Nguyệt Di cùng Lục Dã một trước một sau thốt lên.

Đương nhiên, nếu Ôn Bình chỉ nói nửa câu đầu, chắc chắn bọn họ sẽ không tin, thế nhưng hắn ta lại nói ra danh tự của người Tôn gia.

Tôn Tây - Nhị trưởng lão Tôn gia.

Nơi này là Đông Hồ, khẳng định không có nhiều người biết đến Tôn Tây.

Bích Nguyệt Di tin lời Ôn Bình, bất quá, hắn vẫn có chút nghi hoặc, hỏi:

- Người Tôn gia sao lại giết Cường Tử?

Lúc này, Lục Dã lên tiếng:

- Thiếu chủ, mấy năm nay, Tôn gia vẫn luôn bất mãn đối với Bích Nguyệt gia chúng ta, bọn chúng đã âm thầm làm rất nhiều chuyện mờ ám. Bất quá, gia chủ vẫn luôn xem bọn người này là tôm tép nhãi nhép, không thèm quản. Không ngờ là bọn chúng lại đánh chủ ý lên Thái tổ.

- Đi đến thềm đá xem thử! - Bích Nguyệt Di hạ lệnh.

Lục Dã lập tức chạy ra ngoài.

Lần thứ hai Lục Dã bước xuống Ngàn tầng thềm đá, ánh mắt rơi trên người ba tên bịt mặt kia, lúc này mà bọn chúng vẫn còn giả thần giả quỷ.

- Tôn Tây!

- Đại ca, cái ảo giác kia gọi ngươi kìa!

- Không có việc gì, không cần phải để tâm, ảo giác không thể giết chết người, chỉ có thể quấy nhiễu chúng ta mà thôi.

- Vẫn là đại ca hiểu biết rộng, chúng ta nên sớm tìm đường ra thì hơn, nếu không, nửa bước Thần Huyền Bích Nguyệt gia tìm tới thì hỏng việc.

Ba người trao đổi một hồi, sau đó lại tiếp tục đi loạn trên Ngàn tầng thềm đá, thế nhưng vẫn đứng nguyên tại chỗ như cũ.

Nghe được ba người kia lẩm bẩm nói chuyện, lại còn không thèm để ý đến mình, Lục Dã nhướng mày, cất bước đi đến trước mặt bọn họ.

Người Tôn gia vậy mà lại dám ra ám chiêu.

Còn dám giết Cường Tử!

Trọng kiếm xuất khỏi tàng giới, chỉ nghe một tiếng “choang”, kiếm ra khỏi vỏ, nương theo chấn mạch chi âm, một đạo kiếm khí lam sắc cao đến mười trượng bổ xuống, ý muốn một kiếm tất sát.

- Đại ca, ảo giác này thật ghê!

- Chúng ta có nên động thủ hay không?

- Các ngươi hiểu mê trận không? Không hiểu thì đừng động, ảo giác ấy à… Ngươi càng phản kích sẽ càng hãm sâu hơn.

Vừa dứt lời.

Hai người phía trước đã bị kiếm khí trực tiếp chém thành 2 nửa.

Mươi tươi phun lên mặt Tôn Tây.

- Cái này…

Tôn Tây dùng tay quệt vết máu trên mặt, biến sắc.

Là thật!

Cmn!

Trước mắt thật sự là công kích của nửa bước Thần Huyền.

Cả kinh, lúc này Tôn Tây quay đầu chạy, bay vọt ra, thế nhưng vẫn như cũ đứng yên lại chỗ, trơ mắt nhìn Lục Dã càng lúc càng đến gần.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Lục Dã sao không hiểu cái thềm đá này có huyền cơ.

Nhưng hắn không có ý định miệt mài theo đuổi vấn đề này, một kiếm tái khởi.

Vù!

Kiếm quang trực tiếp xẹt qua thân thể Tôn Tây, cắt thành hai đoạn.

Bịch!

Hai tiếng rơi vang lên.

Phía trước là thân thể.

Phía sau là hai chân.

Đến chết, Tôn Tây cũng ko thể tin được một màn này, trong đầu hiện ra ý nghĩ cuối cùng của cuộc đời: Chẳng lẽ từ đầu đến cuối không phải ảo trận? Cho nên Mịch trân châu mới không có hiệu quả.

Dĩ nhiên, đáp án của câu hỏi này không có lời giải, bởi lẽ Tôn Tây hiện đã mất đi sinh cơ.

- Cường Tử, ta đã báo thù cho ngươi! - Lục Dã nhìn lên trời, bi thương nói.

Chợt, ánh mắt hắn rơi vào thềm đá dưới chân.

Cái thềm đá này vậy mà có thể vây khốn ba Thông Huyền thượng cành!?

Trong lúc đó.

Bích Nguyệt Di lại lần nữa xuất ra 10 khối bạch tinh đưa cho Triệu Dịch, sau khi tiếp nhận sủi cảo, hắn lập tức nâng Bích Nguyệt Phiêu Linh dậy, từng muỗng từng muỗng đút cho thái tổ nhà mình.

Bích Nguyệt Phiêu Linh chỉ còn một chút ý thức, không kháng cự, cứ thế mở miệng nuốt từng viên Nguyên Quan sủi cảo bản thăng cấp.

Sau khi số sủi cảo trong chén đều vào bụng.

Khuôn mặt vốn tái nhợt đột nhiên có một mảng lục triều bao phủ, nửa nén hương trôi qua, lục triều thối lui, kế đó là hồng nhuận chi sắc.

Sắc đỏ này không tán đi.

Mà lưu lại trên mặt Bích Nguyệt Phiêu Linh.

Bích Nguyệt Di mừng rỡ, sao hắn lại không rõ đây là tác dụng của linh thiện chứ?

- Quả nhiên hữu hiệu.

- PHỐC!

Bích Nguyệt Phiêu Linh nghiêng mạnh người sang một bên, sau đó phun ra một ngụm dịch thể lục sắc.

Chuẩn xác mà nói, trong dịch thể lục sắc kia còn có trộn lẫn một ít thứ tử sắc: Mộ oanh chi độc.

Nôn xong, trạng thái Bích Nguyệt Phiêu Linh lại lần nữa không phục không ít.

Ít nhất, hiện tại hắn có thể mở mắt nhìn Bích Nguyệt Di.

Lúc này, Bích Nguyệt Di hướng về phía Lục Dã đang từ Ngàn tầng thềm đá đi lên, hô:

- Lục Dã tiền bối, thái tổ không có việc gì nữa rồi.

- Sống lại rồi!

Lục Dã vui vẻ.

Một đống thiên tài địa bảo bình thường đến không thể bình thường hơn lại có thể cứu sống Bích Nguyệt Phiêu Linh.

Bộ pháp của hắn thoáng chốc tăng nhanh, xông vào chủ điện.

Bình Luận (0)
Comment