Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
- Phanh!
Án thư dưới tay phút chốc vỡ thành hai đoạn.
Người trong điện cả kinh, bất an cúi thấp đầu.
- Ôn Bình, trả mạng cho nhi tử ta! - Trán Hàn Phi Dạ nổi gân xanh, hai tròng mắt tựa như muốn phun lửa.
Nhi tử của hắn dẫn theo mấy gã Thông Huyền Cảnh ra ngoài, chỉ cần không chọc tới Thông Huyền trung cảnh, ai có thể giết được hắn? Mà Thông Huyền trung cảnh sao lại không nghe danh tiếng Cực Cảnh Sơn, cho dù con hắn có mạo phạm, đối phương cũng không dám ra tay.
Loại địa phương nhỏ bé như Thương Ngô Thành cũng chỉ có một Bất Hủ Tông.
Mà chỉ có Bất Hủ Tông mới dám làm ra chuyện không kiêng nể gì như vậy.
Lúc này, Mộ Dung Thanh chợt đứng lên, nói:
- Hàn huynh, đừng vội, tinh phách huyết thư ngươi đã viết xong chưa?
- Ngươi muốn ta dùng nhi tử làm thẻ cược, không thể nào. - Hàn Phi Dạ cự tuyệt.
Hắn tuy khát vọng Bách Tông Liên Minh Hội có thể ra tay thảo phạt Bất Hủ Tông, thế nhưng tuyệt đối không đem mệnh nhi tử góp vào đó. Một khi viết lên huyết thư, cái chết của con hắn thoáng chốc mang một tầng nghĩa khác.
- Hàn huynh, chuyện đã xảy ra, ngươi kiên trì cũng không được gì. Nếu như đem chuyện của nhi tử ngươi ghi vào, thượng cấp khẳng định sẽ càng thêm đồng tình, nguyện ý phái người đi thảo phạt Bất Hủ Tông. Nếu không, với năng lực của ta và ngươi, căn bản không cách nào chính diện rung chuyển Bất Hủ Tông.
Hắn muốn chuyện ở đây càng ác liệt càng tốt, bởi vì có như vậy, thượng cấp mới xem trọng. Nếu không, loại địa phương cằn cỗi như Đông Hồ, nào có ai thèm để tâm đến?
- Ngươi... - Hàn Phi Dạ nghẹn giọng.
- Ngươi không viết, vạn nhất còn thiếu một chút, thượng diện không phái người đến, mối thù của ngươi không thể báo được nữa.
- Việc này để ta xem lại.
- Ừm, cũng không gấp, ngươi cứ suy nghĩ thật kỹ đi. Kỳ thật ta cũng không muốn làm như vậy... Ngẫm lại, người Di Thiên tông rất nhanh sẽ đến Thương Ngô Thành, nếu bọn họ có thể tiêu diệt Bất Hủ Tông, vậy thì nỗi đau mất con của ngươi không cần đề lên nữa.
Dứt lời, chủ điện dần an tĩnh trở lại.
...
Tinh Duyệt Thành.
Nhất tinh tông môn Huyền Lôi Các thu đệ tử, cho nên hôm nay trong thành vô cùng náo nhiệt. Tất cả mọi người đều xuống phố, ngoại trừ một số ít thật sự có chuyện không buông xuống được.
Quảng trường có thể chứa được mười vạn người giờ phút này lúc nhúc những người là người.
Trên nóc nhà, bên cửa sổ cũng đầy ắp người.
Bọn họ đều muốn nhìn thấy phong thái của tu sĩ, cùng với xem xem nhi tử, nhi nữ nhà nào may mắn được gia nhập Huyền Lôi Các.
Người bình thường một khi may mắn gia nhập Nhất tinh tông thì chẳng khác nào bay lên đầu cành hóa Phượng Hoàng, một nhà già trẻ đều không cần lo lắng vấn đề sinh kế nữa, chỉ việc xuất ra một góc trong khối băng tài nguyên bự chảng của nhi nữ nhà mình là được.
Bấy nhiêu thôi đã đủ bảo đảm một nhà già trẻ cơm áo không lo, vinh hoa phú quý!
Đột nhiên, trên bầu trời xuất hiện mây đen, hơn nửa càng lúc càng gần, dường như muốn bao phủ cả Tinh Duyệt Thành. Tất cả mọi người đồng loạt ngửa đầu nhìn lên, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Thứ kia không phải mây!
Mà là một đầu cự thú đang giương cánh.
Sải cánh dài gần trăm mét, quả là quái vật khổng lồ.
Đám tu sĩ Luyện thể Huyền Lôi Các sắc mặt trắng bệch, ngay cả Huyền Lôi Các Các chủ - Một Luyện thể thập tam trọng cũng không dám thở mạnh. Bởi vì uy áp cự thú phát ra khiến bọn họ hoảng sợ.
Bọn họ biết Dực tộc đại yêu, thế nhưng khí thế tuyệt đối không phải vậy, hơn nữa thân thể cũng không lớn như thế.
Đại yêu Thông Huyền hạ cảnh tối đa hơn 10 mét.
Nhưng đại yêu trước mắt đã gần trăm mét.
- Oanh!
Đại yêu Dực tộc cực lớn “ầm ầm” hạ xuống, quần chúng trên quảng trường cả kinh bỏ chạy tán loạn. Đại yêu hạ cánh tạo ra dư chấn cực lớn, thổi về phía đám người Huyền Lôi Các, khiến bọn họ không khỏi lui lại mấy bước mới có thể ổn định thân thể.
Kế đó, đại yêu thu cánh.
- Rống! - Gầm một tiếng phẫn nộ, khiến toàn bộ Tinh Duyệt Thành run sợ.
Luyện thể tu sĩ đứng cũng đứng không vững.
Khi bọn họ ngưng mắt nhìn lại, phát hiện phía sau đại yêu khổng lồ xuất hiện hai người, một nam một nữ. Người Huyền Lôi các dò xét, vẻ mặt có chút ngưng trọng, bởi lẽ bọn họ cảm nhận được khí tức khổng lồ không gì sánh kịp trên người hai người kia.
Đôi nam nữ này tuyệt đối là Thông Huyền thượng cảnh.
Mị phụ mở miệng trước:
- Nơi đây cách Thương Ngô Thành còn xa lắm không?
Huyền Lôi Các Các chủ khom người đáp:
- Bẩm tiền bối, cách Thương Ngô Thành còn năm trăm dặm nữa.
- Đại nhân, còn năm trăm dặm. - Lúc này, Mị phụ chợt quay về phía cỗ kiệu trên lưng đại yêu, nói.
- Ừm.
Ngay sau đó, cự yêu lại lần nữa giương cánh, như diều gặp gió phút chốc bay lên ngàn mét.
Lúc này, đám người Huyền Lôi Các mới thở phào nhẹ nhõm.
Sờ mồ hôi thấm đẫm sau lưng, cả đám kinh hồn bất định ngồi bệch xuống đất.
...
Vân Lam Sơn.
Ôn Bình nhìn Lãng Tử kiếm trước mắt, lộ ra tươi cười. Bởi vì hiện tại Lãng Tử kiếm đang lơ lững, hơn nữa không phải lung la lung lay, mà tựa như bị định trụ, lơ lửng ở vị trí tuy không quá cao, nhưng cũng cách mặt đất khoảng một mét.
Trải qua hai ngày liên tục khổ tu, cuối cùng cũng có một chút thành tựu.
Hiện tại hắn đã nắm rõ pháp môn cơ bản, nhập môn chi pháp cũng khắc vào đầu.
Thu hồi Lãng Tử kiếm.
Thừa dịp sắc trời còn sớm, Ôn Bình vội vàng đi tới Sân Hung Thú Thí Luyện, lại lần nữa chọn Trì Đao Nhân, dùng nó để luyện Ngự Kiếm thuật.
Trong trạng thái chiến ý cùng tăng phúc, kiếm pháp của Ôn Bình tiến triển thần tốc. Chỉ một canh giờ, Lãng Tử Kiếm đã có thể bắt đầu chuyển động.
Hơi động một chút... Lãng Tử Kiếm lại ngoài ý liệu cắm thẳng vào giữa đầu Trì Đao Nhân.
Hơn nữa còn tiến sâu vào ba phần.
Tuy không nhiều lắm, nhưng lại là một bắt đầu hoàn mỹ.
Chỉ đơn giản phi một cái, Ôn Bình cảm thấy muốn xuyên thủng vô cấu chi thể của Thông Huyền hạ cảnh là chuyện nhỏ.
Cứ như vậy, hai ngày trôi qua.
Ngày hôm đó, Lục Dã như thường lệ lên núi, lo sợ người Tôn gia lại cản đường, cho nên hắn mới đích thân đi.
Hôm qua, thời điểm này dược đã đến tay, cho nên hôm nay hắn vẫn y như vậy tìm lên Vân Lam sơn, thế nhưng lại nghe Triệu Dịch cho hay tông chủ nhà hắn còn chưa làm.
Giống hắn, có rất nhiều người cũng đang chờ Ôn Bình xuất hiện.
- Rốt cuộc là Ôn tông chủ đang luyện cái gì vậy chứ? Ai cũng không gặp. - Vân Liêu nhịn không được than thở.
Ôn Bình không xuất hiện, Thập Tầng tháp, Niết Bàn ốc đều không mở ra, bọn họ hiện tại đặc biệt muốn đến hai chỗ này nha!
Tần Sơn cũng nhịn không được thở dài:
- Aiz, đã hai ngày rồi, đến khi nào mới kết thúc đây.
Kỳ thật không chỉ riêng bọn họ gấp, Lục Dã cũng rất sốt ruột.
Thế nhưng hắn lại không thể làm gì.
Vân Liêu nhìn ra Lục Dã nôn nóng, liền nói:
- Lục Dã tiền bối, nếu như một canh giờ nữa tông chủ không ra, e là ngươi phải lần nữa phái người lên núi lấy linh thiện rồi. Tông chúng ta có quy củ, không phải người bổn tông thì không thể ở lại đây quá một canh giờ.
- Còn có loại quy củ này... Vậy ai có thể giúp ta đi hối thúc một chút không? Lão tổ nhà ta vẫn đang chờ cứu mạng đấy.
Lục Dã sốt ruột dò hỏi.
Nhưng đám người Bất Hủ Tông đều lắc đầu, tỏ vẻ bất lực.
Tần Sơn giải thích:
- Một khi tông chủ nói đừng quấy rầy hắn thì ai cũng không được phép, được rồi, chuyện ngươi muốn chắc chắn không được. Đợi... Còn có hi vọng...
Lục Dã nhíu chặt mày, chỉ đành phải tìm ụ đá ngồi xuống, sắc mặt có hơi bối rối:
- Vậy chỉ có thể đợi.
Có việc cầu người, không có biện pháp nào khác mà!
Sau khi chứng kiến Bất Hủ Tông bất phàm, hắn không dám dùng vũ lực uy hiếp.
Đương nhiên, không phải sợ mà là không cần thiết.
Đột nhiên bầu trời trở nên u ám, mây đen bao trùm Vân Lam sơn.
- Rống!
Đại yêu Dực tốc khổng lồ gầm lên một tiếng, tựa như ngạc ngư chi âm, khiến cả vùng trời Vân Lam sơn rung chuyển.
Mọi người ngưng mắt nhìn lại, biểu lộ ngưng trọng.
Lục Dã cũng có hơi kinh ngạc nhìn lên trời.
- Ôn Bình, giao bí bảo ra đây.
Âm tựa Lôi Âm.
Vang vọng khắp Bất Hủ Tông.
Sát ý lăng nhiên bắn thẳng về phía đám người trên Vân Lam sơn.