Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Thiên Huyết
Nguồn: Truyenyy.com
----------
- Ôn tông chủ muốn loại kiếm nào? Trọng kiếm hay đoản kiếm hay là...
Bình thường, hắn bán vũ khí đều hỏi muốn giá bao nhiêu, bởi vì giá trị ảnh hưởng đến thứ đẳng cùng ưu đẳng của vũ khí. Thế nhưng với Ôn Bình, hắn không hỏi như vậy, bởi lẽ hỏi tiền là một loại chuyện vô nghĩa. Bất Hủ Tông lớn như vậy còn thiếu tiền sao? Khẳng định là không!
Nhập môn liền là cần nộp một ngàn kim tệ, muốn mua thứ gì mà không được?
Ôn Bình nhìn qua những thanh thiết kiếm không khác gì cành cây, nghiêng đầu nói:
- Cho ta một thanh kiếm bẻ không gãy, mặc kệ nặng hay nhẹ!
Nghe được câu này, lão bản đã đứng dậy, vốn định lấy một thanh kiếm thượng đẳng treo trên tường xuống đưa cho Ôn Bình xem nhưng bất chợt, hắn ngừng lại hành động của mình.
- A, Ôn tông chủ, cái này...
Kiếm bẻ không gãy?!
Hắn vẫn là lần đầu tiên nghe được cái yêu cầu đặc biệt này.
Ôn Bình thấy đối phương không biết nên nói cái gì cho phải, hắn đành nói tiếp:
- Như vậy đi, ngươi đem kiếm tốt nhất trong tiệm ngươi ra, nếu như không bẻ gãy được thì ta sẽ lấy, nếu gãy, ta sẽ bồi thường!
Chủ tiệm gật đầu, lên tiếng trả lời :
- Ôn tông chủ xin chờ một lát!
Nói xong, chủ tiệm cất bước, vén rèm vải lên, đi vào buồng trong. Chỉ nghe được một trận âm thanh lục đục, sau đó, chủ tiệm hai tay nâng một thanh kiếm đi ra. Vỏ kiếm đen nhánh, phía trên dùng kim bạc khảm một đầu kim xà, đầu rắn nằm ở miệng vỏ kiếm, đuôi rắn ở cuối vỏ, miệng rắn mở rộng, khiến người xem cảm giác như kiếm được rút ra từ bụng rắn.
Nâng thanh kiếm này, chủ tiệm đi chậm, từ từ đưa cho Ôn Bình, nói:
- Ôn tông chủ, thanh kiếm này là dùng hắc tinh chế tạo, lúc ta đi ngoại thành ngẫu nhiên mua được, gọi là Thiết Như...
Lời mới nói một nửa, bị Ôn Bình đưa tay ra hiệu dừng lại.
Rút kiếm ra, dùng hai ngón tay kẹp lấy.
Uốn một cái, "rắc… keng", thanh kiếm gãy làm hai đoạn.
- Cái này!
Chủ tiệm giật mình, vẻ mặt xấu hổ.
Kiếm này đưa cho tu sĩ luyện thể thập tam trọng đều dư xài, thế nhưng đưa Ôn Bình, vậy mà chẳng khác gì cây củi mục.
Thấy chủ tiệm không biết nói gì, Ôn Bình lập tức móc từ trong ngực ra một tờ kim phiếu một trăm kim tệ đưa tới, hỏi tiếp:
- Đây là tiền kiếm... Còn có loại tốt hơn hay không?
Chủ tiệm lắc đầu, ngượng ngùng cười nói:
- Không có. Không dám giấu giếm, kiếm làm từ Hắc tinh thiết đã là xa hoa nhất Thương Ngô thành, nó cũng bị ngài bẻ gãy, con phố này khẳng định không có cây kiếm nào vừa tay Ôn tông chủ. Ngài nếu thật muốn tìm kiếm tốt thì nên đi thương hội, bọn họ có thể mua ngoài thành, hoặc ngài cũng có thể tự đi.
- Vậy cáo từ!
Nói xong, Ôn Bình rời khỏi cửa hàng binh khí.
Quả nhiên như lời mà lão bản kia nói, con phố này không có thanh kiếm nào phù hợp tiêu chuẩn của hắn.
Hắn nghĩ kỹ, thực sự không tìm được thì đi Hoàng Lê thành một chuyến, dù sao có phi chu, một ngày có thể vừa đi vừa về.
Lúc chuẩn bị rời khỏi con phố, một người hấp dẫn ánh mắt của hắn.
Không, chính xác mà nói thì một vỏ kiếm hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Vỏ kiếm màu nâu hồng, phía trên không có quá nhiều hoa văn, thế nhưng Ôn Bình có thể cảm giác được nó là dùng thiên tài địa bảo mà tạo thành, bởi vì trên nó có linh khí đặc trưng của thiên tài địa bảo. Cho dù thiên tài địa bảo này không trân quý quá mức, nhưng mà một thanh kiếm dùng nó làm vỏ kiếm, đủ để chứng minh sự bất phàm của kiếm ẩn bên trong.
Kiếm được một phụ nhân y phục rách nát ôm trong người, Ôn Bình vừa nhìn một cái liền nhận ra nàng, chính là phụ nhân hắn đã gặp giữa trưa hôm nay.
- Chẳng lẽ ta nghĩ sai?
Người mang thanh kiếm tốt như thế, không nghèo tới mức bị tên hoàn khố như Kim Mộc khi dễ nha!
Vỏ kiếm, tính sơ cũng ba ngàn kim tệ.
Y phục trên người nữ nhân kia của Kim Mộc quá lắm cũng chỉ một kim tệ.
Ôn Bình tò mò thả thần niệm ra dò xét, sau đó... Hắn không cần phải suy đoán lung tung nữa. Bởi vì phụ nhân không có tu vi cảnh giới, hơn nữa kinh mạch đã vỡ nát, chắc hẳn là trải qua một trận chiến sinh tử.
Biết được điều đó, Ôn Bình không do dự, lập tức đi lên hỏi:
- Kiếm này bán không?
- Bán! - Phụ nhân kinh hỷ gật đầu.
Nàng vốn cho rằng khó có thể bán được thanh kiếm này, dù sao giá trị cũng quá trân quý, mà Đông Hồ này không lớn lại không phồn hoa, nếu không bán ra được, nàng khẳng định không có tiền để đi tiếp. Thật không nghĩ tới, vừa mới tới địa phương chuyên môn bán binh khí này liền gặp được quý nhân trực tiếp mở miệng hỏi thăm.
Sau khi trải qua chuyện lúc sáng, nàng cũng biết đây là tông chủ của một tông môn.
Phụ nhân vội vàng đưa thanh kiếm cho Ôn Bình:
- Tiền bối, ngài nhìn rồi cho giá là được!
Ôn Bình không nói gì, tiếp nhận thanh kiếm, rút ra một đoạn, sau đó dùng ngón tay vân vê, lộ ra nụ cười hài lòng.
Bẻ không gãy.
Rất mềm dẻo.
Xem như là thanh kiếm tốt, phẩm chất có thể so sánh với Lãng Tử Kiếm.
Ôn Bình nói:
- Ta muốn mua thanh kiếm này, ngươi bán bao nhiêu?
- Tiền bối, ngài thật muốn mua?
Phụ nhân vui mừng, lộ ra biểu tình không dám tin tưởng.
- Đương nhiên!
- Vậy liền một vạn...
Phụ nhân giơ một ngón tay lên.
Chưa nói xong câu, Ôn Bình lập tức gật đầu :
- Được, liền một vạn kim tệ!
Phụ nhân vội vàng lắc đầu, giải thích :
- Tiền bối, không phải, ta nói chính là một ngàn kim tệ! Một ngàn kim tệ, thanh kiếm này liền thuộc về ngài!
Một ngàn kim tệ!?
Còn chưa đủ tiền mua vỏ kiếm nha!
Ôn Bình bất đắc dĩ cười một tiếng, quả nhiên là một phân tiền bức chết người ta!
Kiếm tốt như thế, mang tới thương hội đấu giá, phỏng đoán còn trên vạn kim, bây giờ lại bị túng quẫn buộc đến cảnh một ngàn kim tệ cũng chấp nhận bán.
Hắn thật muốn chiếm cái tiện nghi này.
Nhưng người phụ nữ này thật sự đáng thương.
- Đúng rồi, ta thấy hình như ngươi muốn tìm người, có đặc điểm nào đặc biệt không?
- Tiền bối có lòng, ta đúng là đang tìm người thân. Thế nhưng ta chỉ biết hắn cao như vậy, ít nói, năm nay khoảng mười tám tuổi!
Lúc nói những lời này, phụ nhân huơ huơ tay mấy lần, sau đó cảm xúc trầm xuống.
- Ngươi tìm kiểu đó, sợ là vô vọng mà thôi, ngươi biết hắn tên gì không?
- Tên... Ta không nhớ rõ. Bất quá sẽ tìm được... Ta cứ tìm bên đường như vậy, kiểu gì cũng tìm ra!
- Có lẽ vậy!
Ôn Bình gật gù.
Hắn nhìn ra người phụ nữ này rất cố chấp.
Ôn Bình có thể kết luận, nàng khẳng định không phải tìm nhi tử, nếu không thì sao chỉ biết được một chút đặc điểm như vậy!?
Chỉ là không biết tại sao nàng lại không muốn nói ra tên người đó, có lẽ là không thể nói.
Đối với loại sự tình này, Ôn Bình cũng không nghĩ nhiều.
Thế giới to lớn, việc khiến người ta bi thương rất nhiều, người đáng thương cũng vô số, trải qua tẩy lễ của Ngàn bậc thềm, nội tâm hắn sớm đã vững như bàn thạch.
Sau khi trả vạn kim, Ôn Bình thu thanh kiếm vào tàng giới.
- Đây là một vạn kim tệ, tiền dư xem như là lộ phí cho ngươi tìm người thân, kiếm này giờ là của ta!
- Tạ ơn tiền bối!
Phụ nhân kích động, làm động tác lạy.
Ôn Bình đỡ lấy nàng, bất đắc dĩ cười một tiếng, chợt quét mắt nhìn ra những người chung quanh đang nhìn chằm chằm vào vạn kim này.
Xem như là cho họ một cái cảnh cáo, hắn cũng chỉ có thể làm được như thế.
Sau khi rời Bách Binh nhai, Ôn Bình trở về Vân Lam sơn, đi thẳng vào sân hung thú thí luyện, tiếp tục tu hành.
Kiếm tốt, cần phải thử hiệu quả một chút.