Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Thiên Huyết
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Lúc này, Ôn Bình cũng vào rừng.
Vốn tính là bỏ qua, dù sao thì Thông Huyền hạ cảnh mà thôi, cũng không tạo được sóng gió gì lớn. Nhưng là lòng tốt khiến hắn đi vào rừng nhìn xem.
Ở xa xa, phóng thích thần thức đã thấy tất cả, cũng nghe được đến tiếng nói quen thuộc đó.
- Là nàng!
Không sai, thanh âm này hắn thật là không thể quên được.
Chính là người phụ nữ đã bán kiếm cho hắn.
Cũng rất có thể là cô cô của Triệu Dịch như hắn đã nói.
Hắn cũng hiểu ra, khó trách không tìm thấy nàng, hóa ra là nàng đã rời đi Thương Ngô thành.
Bất quá bây giờ lại bị người rượt đuổi trở lại đây, không thể không nói là duyên số, đây coi như là ông trời thương Triệu Dịch đi.
Về phần người đuổi theo nàng, Ôn Bình chỉ định thuận tay đuổi đi.
Bất Hủ Tông đã đủ chuyện rồi, hắn cũng không muốn lãng phí quá nhiều thời gian ở đây.
- Nhưng ta lại nói là nàng không chết được!
Lúc này, giọng nói của Ôn Bình vang lên, tiếp sau câu nói của Lý Mục. Lý Mục lập tức quay người lại, có chút kinh hãi, bởi vì hắn căn bản không phát giác được có người tới gần. Thế nhưng quay người lại, lúc hắn thấy được một tiểu tử miệng còn hôi sữa, tâm trạng đang căng thẳng lại thả lòng một chút, sau đó ánh mắt dời sang Hoàn Thành?
Hắn không nhìn ra cảnh giới của Ôn Bình, nhưng mà cảnh giới của Hoàn Thành thì hắn có thể nhìn rõ.
Bất quá, hắn xem lời nói vừa nãy là do Hoàn Thành nói.
Lý Mục lạnh giọng, quát:
- Bằng hữu, ta khuyên ngươi rút lại câu nói vừa nãy đi, nếu không cái giả phải trả không phải một Thông Huyền hạ cảnh như ngươi có thể gánh!
- Nói như kiểu ngươi không phải Thông Huyền hạ cảnh vậy!
Có Ôn Bình ở bên cạnh, Hoàn Thành cũng lớn gan một chút, lập tức đấu khẩu lại.
Lý Mục nói tiếp:
- Có dũng khí!
Nói xong, lấy ra một tấm lệnh bài hình tròn từ bên hông, trên mặt có khắc một tia chớp màu đen.
Hắn cứ giơ lên như thế.
- Tử Mạch Hồ ngụy tam tinh thế lực Huyền Lôi các thanh lý môn hộ, người không liên quan nếu xen vào, chính là đang đối nghịch với Huyền Lôi các!
Nói thật, hắn không tin loại địa phương này có người sau khi nghe tới năm chữ ngụy tam tinh thế lực sẽ còn dám xen vào chuyện này. Thanh danh của Huyền Lôi các có lẽ không truyền tới được đây, thế nhưng ngụy tam tinh thế lực chính là đại biểu một chi lực lượng. Theo hắn biết, cả Đông Hồ này cũng không có một ngụy tam tinh thế lực nào, chớ nói chi là một Thương Ngô thành nho nhỏ.
Hoàn Thành nghe thế, lại không bị lay động.
Hắn biết tính cách của Ôn Bình, ngụy tam tinh cũng dám dọa hắn, ha ha, ta cười vào mặt ngươi!
Đã không dọa được Ôn Bình, hắn thân là bá phụ có một chất nhi như thế làm chỗ dựa thì sao lại có thể bị dọa dễ dàng như vậy?
Giống như suy nghĩ của Hoàn Thành, Ôn Bình sau khi quan sát phụ nhân một lúc thì lên tiếng :
- Ta muốn mang hai người kia đi. Cho các ngươi hai con đường, hoặc là lúc này rời đi, hoặc là vĩnh viễn ở lại.
Lý Mục nghe được câu nói của Ôn Bình, há miệng cười.
- Hắc hắc!
Chợt, trường thương vung lên một cái, quét ra một đạo thương mang sang thân cây bên cạnh, trực tiếp chặt gãy nó.
- Tiểu tử thật cuồng vọng!
Hắn làm như vậy, mục đích vì chấn nhiếp Ôn Bình.
Sau thương đó, Hoàn Thành lui ra sau.
Thật sự thì hắn chỉ sợ lúc chiến đấu, hỏa diễm sẽ thiêu đến hắn.
Lúc Vi Thiên Tuyệt chết, hắn còn nhìn tận mắt, loại hỏa diễm kia, hắn quả thật sợ hãi.
Đột nhiên, một người đứng sau lưng Lý Mục lạnh giọng mở miệng , kiếm chiêu nương theo cước bộ của hắn mà tiến lên, đánh thẳng tới phía Ôn Bình, kèm theo đó là tiếng rống đầy phẫn nộ:
- Tiểu tử, cút đi!
Lúc này, Triệu Doanh ngồi dựa vào thân cây, khi thấy cảnh này, mặt không có bất kỳ tí gì gọi là mừng rỡ, vội vàng đỡ nam trung niên họ Diệp lên rồi lui lại phía sau.
Nàng không nghĩ tới sẽ có người tới giúp đỡ nàng.
Nàng chỉ muốn có chạy trốn, tóm lại một câu, có thể chạy trốn được thì tốt, thực sự chạy không thoát thì nhận mệnh.
Nhưng đang cất bước, một tiếng vang thật lớn bỗng nhiên truyền lại.
- Ầm!
Theo sau là thanh âm cây gãy đổ ngã xuống.
- Cạch!
- Cát!
Chim rừng bị dọa sợ bay tứ tán.
Triệu Doanh vô ý thức nhìn lại, sau khi thấy cảnh tượng trước mắt, không khỏi lộ ra sự kinh ngạc. Nàng căn bản không thể tin được chuyện này xảy ra trước mắt, bởi vì thực sự quá ảo. Thông Huyền Cảnh đuổi nàng trăm dặm, kém chút lấy mạng của nàng, bây giờ giống như là con muỗi vậy, bị người đánh bay xa mấy chục mét, đụng gãy mấy cây đại thụ trăm năm tuổi mới có thể dừng lại.
Đương nhiên, người thì ngừng thật.
Nhưng mà lại không thể động được.
Triệu Doanh vội vàng hô một tiếng :
- Diệp ca!
- Được cứu rồi!
Nam nhân họ Diệp nhẹ nhàng thở ra.
Triệu Dịch bị phế kinh mạch nên không rõ chuyện vừa mới xảy ra, nhưng hắn thân là một Thông Huyền Cảnh, có thể cảm thụ rất rõ Thông Huyền cảnh trưởng lão một đường đuổi theo hắn muốn ra tay giết người thanh niên trước mặt này, thế nhưng lại bị thanh niên đó một quyền đập bay, thanh niên ngay cả mạch môn cũng không mở, chỉ dựa vào lực lượng của cơ thể.
Lý Mục thấy thế, giật mình, vội vàng chạy tới chỗ đồng bạn đang nằm bẹp, vội vàng dùng tay lắc lư hắn mấy lần, thế nhưng người kia căn bản không để ý tới hắn, mặc dù tim còn đập nhưng đã ngất đi.
- Hảo… tiểu tử!
Lý Mục quay người lại, lạnh giọng quát, chợt ánh mắt rét lạnh, trong lòng cũng không dám xem nhẹ thanh niên này nữa. Dùng một quyền đã có thể đánh ngất Thông Huyền hạ cảnh, loại lực lượng này, không thể xem thường được. Bất quá còn tốt là tên Thông Huyền cảnh kia khi nghe tới tên tuổi của Huyền Lôi các liền lui xa.
Nếu không hai người bọn họ hợp lực, chuyện hôm nay quả thật không dễ kết thúc như vậy.
Lý Mục nhấc thương, lập tức nói với đồng bạn bên cạnh:
- Lão Mộc, cẩn thận một chút, tiểu tử này không đơn giản!
- Biết!
Một người khác lập tức trả lời.
Vung đao lên, mạch môn mở ra.
- Ầm!
Thanh âm chấn mạch qua đi, nam nhân cầm đao lập tức xuất thủ, đao như gió táp đánh tới phía Ôn Bình. Bất quá đã có đồng bạn trước đó làm vết xe đổ, hắn không lựa chọn cận chiến mà là phóng xuất đao khí hình thành từ mạch thuật nghênh địch. Trong chốc lát, đao khí tựa như có mắt đánh úp đến.
Nhưng đối mặt với đòn công kích này, Ôn Bình thực sự không có một suy nghĩ nghiêm túc nào để đánh nhau.
- Cái này mà cũng gọi là đao pháp? Ôn Bình nhịn không được chửi bậy một câu.
Nói xong, hắn trực tiếp đưa tay nghênh đón, giống như là muốn dùng tay không phá đao.
- Xoẹt!
Đao khí bị một trảo phá nát.
Tên cầm đao kia giật mình, bị dọa muốn lui ra sau. Người có thể sử dụng nhục thể phá mạch thuật, hắn thật sự không sinh ra được bất cứ suy nghĩ chống cự gì, trong đầu hắn hiện tại chỉ có một ý niệm, lui về sau, đợi Lý Mục ra tay. Nếu không, một mình hắn nghênh chiến thanh niên này, tám, chín phần mười không có kết quả tốt.
- Lý huynh, ra tay!
Lý Mục gật đầu, bỗng nhiên biến mất tại chỗ, sau đó hiện ra trước người đồng bạn, tốc độ nhanh đến khiến người chóng mắt. Đồng thời, hắn giơ trường thương lên, nương theo đó là thanh âm chấn mạch, trên mũi thương bỗng nhiên hội tụ lên một đoàn mạch khí, khi Lý Mục đâm trường thương ra phía trước, mạch khí thành dòng, đánh ra!
- Ầm!
Ôn Bình cũng theo đó đấm ra một quyền.
Nắm đấm cùng trường thương đối nhau như thế, chắc chắn nắm đấm sẽ bị áp chế.
Chỉ là kết quả thực tế không như suy nghĩ, lúc này Lý Mục bị đẩy lui vài chục bước, dùng trường thương đâm vào đất để tạo lực vẫn bị trượt xa mấy chục bước.
- Đây là linh thể? - Lý Mục phản ứng lại.
Bởi vì hắn không nghĩ ra được còn có thần lực trời sinh nào có thể ngạnh kháng với mạch thuật của Thông Huyền Cảnh mà còn chiếm thượng phong, dùng một quyền đơn giản phá đi mạch thuật của hắn.
- Chết đi!
Ôn Bình không còn kiên nhẫn, lạnh giọng tuyên án tử hình với hai đối thủ trước mặt.
Bấy giờ, nhìn một màn này, trên mặt Triệu Doanh lộ ra vẻ mừng rỡ.
Loại cảm giác đó, giống như là rơi xuống vách núi mà lại có người kéo lại.
Để cho lòng nàng tràn ngập hạnh phúc cùng thỏa mãn.
Nói thật, chưa tìm được cháu trai mà phải chết, nàng không cam tâm.
Nàng muốn trước khi chết cũng có thể gặp lại thân nhân duy nhất của mình, đồng thời cũng không muốn để cho cháu của mình mất đi một người thân cuối cùng.
Sau khi suy tư, nàng đã thấy Ôn Bình mở mạch môn ra.
- Ầm!
Bạch sắc mạch môn mở ra.