Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Thiên Huyết
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Dị mạch!
Thấy cảnh này, Lý Mục khẽ giật mình.
Hắn không nghĩ tới thanh niên trước mắt vậy mà là Thông Huyền Cảnh. Cho dù là ở Tử Mạch Hồ, chân chính thế lực tam tinh cũng chỉ có Thông Huyền Cảnh ở tuổi ba mươi trở lên. Đương nhiên, cũng có thể cải biến hình dạng, trong thiên địa này không thiếu mấy bảo vật có thể giúp trú nhan, có thể mang hình hài thanh niên nhưng cũng phải trăm tuổi cũng nên.
Nhưng mà, hai đầu lông mày ngây thơ kia là không thay đổi được.
Người trước mắt, tuyệt đối không quá hai mươi.
Hai mươi tuổi đạt Thông Huyền Cảnh, vậy khẳng định chỗ dựa sau lưng là cực lớn.
Đương nhiên, càng làm cho hắn kinh hãi là xuất hiện biến dị mạch môn, bạch sắc mạch môn đại biểu cho thủy nguyên tố, cùng cảnh giới có thể dễ dàng nghiền ép bọn họ.
- Chờ một chút, chúng ta là người của Huyền Lôi các!
Lý Mục lập tức giơ thương hô tạm dừng.
Thế nhưng Ôn Bình lại không muốn lãng phí thời gian ở đây.
Mặc kệ là người của ngụy tam tinh thế lực hay tam tinh thật sự thì hắn cũng không quan tâm.
Hình phạt chi hỏa!
Ôn Bình vung tay, hỏa diễm lao tới.
- Hỏa diễm!
Hai người Lý Mục giật mình, sắc mặt như tro tàn.
Một người cầm thương, lập tức quét ra một mảnh mạch khí, như là gợn sóng cuồn cuộn lao tới phía trước. Một người cầm đao, trực tiếp nâng đao lên, nương theo mạch môn rung động mà đánh ra vô số đao khí, lại giao hòa cùng mạch khí, hóa thành lưới lớn úp tới. Thế nhưng là cả hai lại như là trâu rơi biển, trừ gợn sóng ban đầu đó ra, căn bản không tạo thêm được động tĩnh gì nữa.
- Bạch sắc mạch môn, không phải là nước sao?
Lý Mục kinh hô một tiếng, cũng không còn quan tâm bạch sắc mạch môn là đại biểu cho cái khỉ khô gì nữa, lập tức lui ra sau.
Hắn thật không nghĩ tới, một nơi hẻo lánh như ở đây lại xuất hiện một Thông Huyền dị mạch!
Uy năng của mạch thuật này, có thể phá tan mạch thuật của hai người họ, hiển nhiên không phải dựa vào Tuyền Qua Đồ, mà là dị mạch đúng nghĩa thật sự.
Chỉ là hai người cũng đã không có thời gian đi suy nghĩ mấy vấn đề này nữa, sau khi hỏa diễm lao tới, trực tiếp nuốt sống bọn họ, hai người chỉ kịp phát ra một tiếng kêu thảm thiết liền liền hóa thành tro tàn.
Hình Phạt chi hỏa, không phải hai tên Thông Huyền hạ cảnh vô cấu chi thể có thể tiếp nhận, trừ việc nháy mắt hóa thành tro tàn, bọn họ không có con đường thứ hai.
Chỉ chốc lát, hỏa diễm tán đi.
Ôn Bình thu hồi mạch môn, hai người Lý Mục biến mất, cây cối xung quanh cũng bị cháy rụi, cộng thêm tên tu sĩ Thông Huyền hạ cảnh hôn mê ở mười mấy mét ngoài kia.
Bây giờ, Hoàn Thành mới dám tới gần, sau khi nhìn chung quanh một lượt, hậm hực nói một câu:
- May là biết trốn xa trước!
Lúc này, Ôn Bình đi tới trước mặt Triệu Doanh.
- Đứng lên đi!
Triệu Doanh vội vàng đỡ nam nhân họ Diệp đứng dậy, nói cảm tạ liên tục.
- Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối!
Cảm giác sống sót sau tai nạn, thực sự là quá thoải mái.
Nếu như không phải đỡ người nam nhân bên cạnh, nàng thật muốn quỳ xuống, dập đầu tạ ơn.
Ôn Bình nhìn nam nhân trung niên bên cạnh, nói:
- Hắn không có việc gì, nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng là ổn!
- Ân!
Triệu Doanh vội vàng gật đầu?
Nam nhân họ Diệp cũng nhịn đau mở miệng :
- Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối, tại hạ Diệp... Diệp Phi, ngày sau nếu tiền bối có việc, chỉ cần nói một tiếng, dù lên núi đao xuống biển lửa cũng không từ.
Ôn Bình gật đầu:
- Ừm!
Sau khi đáp lời, hắn không tiếp tục để ý tới Diệp Phi, ném vấn đề này ra sau đầu.
Lại nói, một cái Thông Huyền hạ cảnh, có thể giúp hắn cái gì?
Chợt Ôn Bình hỏi Triệu Doanh.
- Ngươi một mực không nói người ngươi tìm tên gì, hiện tại ta cứu ngươi một mạng, ngươi có thể nói ra sao?
- Vì sao tiền bối lại hỏi chuyện này?
Triệu Doanh chợt trở nên cảnh giác.
Diệu Phi ở bên cạnh vội vàng nháy mắt ra hiệu, nói:
- Yên tâm đi, nhân thủ của Phi Long hội dù nhiều, cũng không uy hiếp được một Thông Huyền có dị mạch.
Hắn biết Triệu Doanh không hiểu thế giới phía trên Thông Huyền cảnh cho nên vội vàng giải thích.
Dù sao người ta là quan tâm, mà Triệu Doanh còn mang cảm giác xem đối phương làm địch nhân, sao lại không khiến cho ân nhân sinh ra ác cảm.
Triệu Doanh gật đầu, vừa định nói hai chữ Triệu Dịch, Ôn Bình liền cắt ngang.
Hắn ngẩng đầu nhìn trời.
Giữa trưa.
- Ta vừa vặn biết một người giống như miêu tả của ngươi, tính cách tương tự, hắn đang cầm Phi Tướng kiếm của ta tìm ngươi, nếu như muốn gặp hắn thì theo ta!
Hoàn Thành nói tiếp:
- Chúng ta đã tìm ngươi mấy ngày nay, kém chút đem toàn bộ Thương Ngô thành lật lên. May là ngươi lại chạy trở về!
Hoàn Thành cũng không nói được nàng rốt cuộc là may hay không may nữa.
Bị Thông Huyền Cảnh truy sát, kém chút mất mạng, đây là một cái bi kịch. Ngụy tam tinh thế lực, chỉ cần lộ ra thông tin này, bất cứ thành nào cũng sẽ ra tay hỗ trợ bọn họ bắt hai người Triệu Doanh lại.
Nhưng nàng lại chạy về Thương Ngô thành, vừa vặn gặp Ôn Bình?
Nói tóm lại, nàng giờ khắc này xem như may mắn.
Ôn Bình vừa đi, Hoàn Thành sau khi nói xong câu đó cũng bước theo sau, ra khỏi rừng rậm. Triệu Doanh thấy Ôn Bình rời đi, liếc nhìn Diệp Phi, trong ánh mắt lộ ra một tia vui mừng. Diệp Phi cũng lộ ra ý cười, dù là nụ cười này nhìn tái nhợt, nhưng vẻ vui mừng kia là không thể che giấu được.
- Đi theo đi, vị tiền bối này ngay cả Huyền Lôi các Thông Huyền Cảnh cũng nói giết liền giết, chắc chắn sẽ không vô cớ bắt chúng ta tiêu khiển. Rất có thể chất nhi của ngươi thật ở tại Thương Ngô thành.
- Ừm!
Triệu Doanh gật đầu, đỡ Diệp Phi đi tới Thương Ngô thành.
Ngoài rừng rậm, Mộ Dung Hi thấy Ôn Bình đi ra vội vàng tiến lên hỏi thăm:
- Ôn tông chủ, xảy ra chuyện gì?
- Chút chuyện nhỏ mà thôi!
Ôn Bình nói xong, quay đầu nhìn hai người Triệu Doanh.
- Đúng rồi, ngươi sắp xếp chỗ ở cho hai người họ, gần Vân Lam sơn là được!
Mộ Dung Hi gật đầu.
- Ôn tông chủ yên tâm!
Ôn Bình quay đầu lại, nói:
- Các ngươi trước tiên dưỡng thương, ta sẽ để Triệu Dịch tới gặp ngươi!
Nghe được cái tên Triệu Dịch này, trong lòng Triệu Doanh bỗng nhiên khẽ động một cái.
Được rồi!
Nàng tìm mấy tháng, rốt cuộc tìm được.
- Đa tạ tiền bối.
Triệu Doanh vội vàng khom người?
Cảm kích khẳng định là không thể diễn tả bằng lời, nàng âm thầm thề, chờ gặp được chất nhi của nàng, làm trâu làm ngựa cũng phải báo đáp cho vị tiền bối này.
Sau khi vào thành, Ôn Bình không nán lại Thương Ngô thành lâu.
Vừa lên núi thì đi thẳng một mạch tới khu ký túc xá, bên trong khu ký túc xá, tất cả mọi người còn đang tu luyện, Triệu Dịch cũng đang tu luyện. Bất quá giờ phút này hắn cũng không ở trạng thái ổn định nhất.
Tu luyện bốn ngày, lại không chạm đến cánh cửa nhập môn, thật vất vả lắm mới làm kiếm bay lên, lại không kiên trì được một giây liền rơi xuống, làm đi làm lại vẫn rơi, ngự kiếm còn không cao tới ngực mình.
Đương nhiên, việc này không phải là do tư chất của hắn kém.
Tư chất ở thế giới này, chỉ tương ứng với tốc độ tu luyện, liên quan tới thành tựu ở tương lai là mạch khí.
Ngự kiếm thuật dùng là linh khí.
Cả hai khác biệt hoàn toàn.
Nhưng tiến độ của Triệu Dịch thực sự quá chậm?
Ôn Bình nói:
- Triệu Dịch, nghỉ đi, ta tìm được cô cô ngươi rồi!
- Bang!
Kiếm vừa bay lên nửa mét lập tức rơi xuống nền gạch.
- Tìm được rồi sao?
- Nhanh như vậy?
Những người khác còn phản ứng nhanh hơn cả Triệu Dịch, gác lại chuyện tu hành, vây quanh Triệu Dịch cùng đi ra ngoài.
Triệu Dịch vui đến phát khóc rời khỏi Bất Hủ Tông, chạy hết tốc lực đi tới bên ngoài khách sạn dưới sự chỉ dẫn của người phủ thành chủ.
- Cộc!
- Cộc!
- Cộc!
Ba bước, quả thực, như người thường phải đi chục bước mới có thể đi tới cầu thang.
Vừa lên lầu, liền thấy Triệu Doanh bưng chậu nước đi vào phòng, bàn tay vô ý thức nắm chặt Phi Tướng kiếm.