Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Thiên Huyết
Nguồn: Truyenyy.com
----------
- Cái này!
Nơi xa, đông đảo tu sĩ luyện thể chưa tỉnh hồn, vẫn còn ngây ngốc ở chỗ cũ!
Uy hiếp lớn nhất trong bình nguyên là Hắc Kim, hơn ba mươi con, vừa mới đối mặt liền chết hết?
- Bọn họ dùng là võ pháp gì?
- Không phải võ pháp, võ pháp sao có thể khiến kiếm bay lên?
Thế nhưng là chưa nghe nói qua loại mạch thuật nào thể khiến cho kiếm bay lên được!
Đám người nghị luận ầm ĩ.
Ngay tại thời điểm bọn người La Mịch còn đang bận kết thúc công việc, Lâm Khả Vô đi lên trước, đưa tới một cái túi nước, nói:
- Hoài Diệp sư tỷ, Chiêm Đài sư muội, các ngươi không có sao chứ?
Hoài Diệp cười tiếp nhận túi nước, uống một ngụm, lúc đưa cho Chiêm Đài Diệp, mắt mang ý cười liếc nhìn thi thể yêu vật khắp nơi trên mặt đất.
- Để các ngươi truy đuổi chúng ta, đều chết hết đi!
Lâm Khả Vô bất đắc dĩ nở nụ cười, nói:
- Hoài sư tỷ, hai ngươi sao bị nhiều hắc điểu đuổi theo như thế?
Hoài Diệp rất khó chịu trả lời:
- Không biết, khả năng là bọn chúng xem chúng ta dễ khi dễ.
Chiêm Đài Diệp ở một bên vội vàng nói cảm ơn, sau đó hỏi:
- Lâm sư huynh, giết hắc điểu này điểm tích lũy cũng là mười điểm sao?
- Ừm, cũng là mười!
La Mịch cướp lời, sau đó thu hồi kiếm, hỏi:
- Chiêm Đài sư tỷ, Hoài Diệp sư tỷ, nếu không chúng ta cùng nhau đi đi!
- Được!
Hoài Diệp liền vội vàng gật đầu.
Dù sao điểm tích lũy đều hạng chót, lúc này có đùi mà ôm, nàng cầu còn không được đâu nè.
...
Quan ảnh thất.
Ôn Bình nhìn xem một màn này, lại nhìn địa đồ hệ thống đưa ra.
Lúc này khoảng cách đến đích cũng chỉ có một nửa lộ trình.
Dựa theo tốc độ của bọn hắn, hẳn là sẽ đến đích trước khi cấm khu mở rộng lần thứ tư, ai có điểm tích lũy đạt top ba, trước mắt còn khó nói.
La Mịch khẳng định là ổn.
Ngự Kiếm Thuật tiểu thành, nếu như không phải vấn đề về chất kiếm, Hắc Kim là có thể giết như giết gà.
Hoàn Sơn chỉ có Trảm Long Kiếm, nhưng lại luôn gặp phải yêu vật rải rác.
Không có thu hoạch được đại lượng điểm tích lũy.
Muốn vào top ba, cũng chỉ có thể nhìn xem vận khí sau này.
Trái lại Lâm Khả Vô thật sự khiến hắn kinh ngạc.
Bởi vì lúc nhập môn cảnh giới tương đối cao, cho nên thân kiêm Giao Long Nộ, Vô Cấu Chi Thể, Hỏa Xà Thuật còn có Ngự Kiếm Thuật, tu luyện được mấy cái này cũng thành tựu không nhỏ.
Một lúc sau, Ôn Bình đứng dậy, cũng không muốn hạ lệnh trục khách, mà là đi về phía trù phòng.
Trong lúc đó, bầu trời đêm ở Tinh Hải thành sôi trào.
Lạc đỗ bình, Hoa Long cùng đại biểu của các đại tam tinh thế lực đều đứng trước tấm bia đá, ngưng thần nhìn xem chiến đấu mới vừa kết thúc.
Không ai không kinh hãi.
Không nói đến lần đầu thấy lượng lớn Hắc Kim bị giết như thế, chỉ riêng tràng diện mấy người giết chết hơn ba mươi con Hắc Kim đã đủ rung động.
Nhưng khiến bọn họ giật mình nhất chính là thuật pháp giết Hắc Kim.
Trong màn hình trắng đen trên bia đá, có thể rất thấy rõ kiếm bay lên, giống như có mắt trên thân kiếm, không ngừng đuổi giết Hắc Kim, hoàn toàn coi Hắc Kim như gà trống biết bay.
Lạc đỗ bình ngưng mắt, thấp giọng thì thầm một câu,
- Lại là người của tông môn này!
Lúc đối phó Địa Long, người của tông môn này đã khiến hắn kinh ngạc.
Hiện tại lại bồi thêm một lần nữa!
Hoa Long ở bên cạnh cũng tự lẩm bẩm:
- Tại sao lại là bọn họ?
Sau đó Lạc đỗ bình hỏi:
- Hoa chủ sự, ngươi điều tra được những người này là thuộc tông môn nào chưa?
Hoa Long nghẹn lời.
- Không có...!
...
Cùng lúc đó, phía sau đám người, nam nhân áo vàng Lâm gia cũng ngưng mắt nhìn xem tất cả mọi thứ.
Vừa xem vừa cảm khái tại sao loại nhân vật này lại không xuất hiện ở Lâm gia?
Đồng thời cũng thở một hơi nhẹ nhõm vì Hắc Kim không còn đe dọa được tinh nhuệ của Lâm gia.
Bồi dưỡng nhiều người trẻ tuổi thập tam trọng cảnh tốn không ít tài nguyên, nếu như cứ để Hắc Kim giết hết như thế, hắn phải đau đầu nửa năm.
- Đi thôi!
Nam tử nói với các nữ nhân ở bên cạnh.
Một đoàn người quay trở lại bao sương của mình.
Duy chỉ có một người, nàng lăng lăng đứng tại chỗ nhìn thật lâu, chân mày run lên, muốn nói lại thôi.
Bởi vì trên kia có con của nàng.
Nhi tử nàng không có địa vị cao tại Lâm gia, cho nên mới có cái tên Lâm Khả Vô, có cũng được mà không có cũng không sao này. Bọn họ không thể nào nhận ra, thế nhưng nàng làm mẫu thân sẽ không nhận lầm.
Trong số những cường giả giết Hắc Kim kia, con của nàng ở trong đó.
- Khả Vô!
Yên lặng hô một tiếng, phụ nhân vui đến phát khóc.
Những người mà toàn bộ Minh Kính hồ đang tán thưởng, trong đó có một người là con của nàng, nàng sao lại không thể không kích động, không rơi lệ?
Phụ nhân nghĩ đến Kim Điêu cùng Lâm Khả Vô ra đi rồi chỉ trở về một mình, tự lẩm bẩm một tiếng.
- Đây chính là Bất Hủ tông mà Kim Điêu nói cho ta biết đi, con ta xem ra là thu hoạch được đại cơ duyên. Coi như từ giờ không trở lại Lâm gia cũng không sao, ở Lâm gia, dù sao cũng không chiếm được cái gì.
Phụ nhân cười một tiếng thỏa mãn, sau đó đi theo đám người, chậm rãi bước trở lại bao sương.
Khóe mắt còn có nước mắt, lại không người quan tâm.
Đương nhiên, không phải không người nhìn thấy, mà là căn bản là không có ai đi để ý một tiểu thiếp.
...
Tại phòng bếp, Ôn Bình gánh lên nửa thùng nước.
Bản thân uống trước một bầu, cảm thấy chưa đủ nghiền lại uống một bầu.
Vừa vặn gặp phải Diệp Phi đến múc nước, thế là bảo hắn ta trước gác lại việc đang làm, giúp hắn đưa nước qua kia.
Diệp Phi cũng không có cự tuyệt, dù sao bưng nước cũng không phải việc khổ gì.
Bưng nước đi theo Ôn Bình đến Quan ảnh thất, bọn người Bích Nguyệt Phiêu Linh vừa thấy nước thì lập tức đứng dậy.
- Rốt cục lại có cơ hội uống!
Bích Nguyệt Phiêu Linh cảm thán tiếp nhận nước Sơn Hoa đưa đến, nhấp một ngụm tựa như thưởng thức trà ngon, vẫn chưa thỏa mãn ngồi xuống.
Những người còn lại ít nhiều cũng ở trạng thái như phê cỏ này.
Diệp Phi nhin bọn hắn, ngây ra một lúc.
Thầm nghĩ trong lòng: Không phải là uống nước giếng sao? Có cần phải loại vẻ mặt này sao? Nước này chẳng phải là nước tưới lúa sao? Như kiểu đập đá hút cỏ vậy.
Nếu như là người bình thường, hắn thật tưởng rằng bệnh nhân trốn trại.
Thế nhưng là trong những người này, có mấy cái cũng là tiền bối chỉ liếc mắt nhìn cũng đã khiến hắn sinh ý sợ hãi, việc này quả thật có hơi khó hiểu.
Lúc này, lại nghe thanh âm của Ôn Bình truyền lại.
- Ngươi trở về đi.
Diệp Phi đáp lại một tiếng, sau đó bưng mâm rời đi.
Trên đường đi còn đang nghĩ đến việc bọn họ uống miếng nước tại sao lại cảm thấy hạnh phúc như vậy.
Diệp Phi vừa đi, Ôn Bình một lần nữa ngồi trở lại hàng phía trước, lẳng lặng mà nhìn xem hình ảnh trong Kiếm tự quan.
Sau khi đoàn người La Mịch mang theo hai người Hoài Diệp rời đi, trên đường đi gặp phải yêu thú liền giết, bất quá cơ bản cũng là thuộc về trạng thái xuất thủ trước tính điểm, xuất thủ sau thì ăn không khí.
Thực sự không được, bọn họ lại mỗi người đi một ngả.
Lúc rạng sáng, xếp hạng tích lũy lần thứ ba hiện ra.
Thứ nhất, Vân Liêu (3302 điểm tích lũy).
Thứ hai, La Mịch (2800 điểm tích lũy).
Thứ ba, Triệu Dịch (2700 điểm tích lũy).
...
- Vân Liêu đây là?
Ôn Bình từ đầu đã không thấy được tên của Vân Liêu, không hiểu sao tự dưng thấy xếp thứ nhất rồi.
Thế là hình ảnh chuyển đổi, hiện ra cảnh tượng của Xích Hồng bồn địa.
Trung ương bồn địa, Vân Liêu "Dục huyết phấn chiến", còn đang dùng kiếm đào lấy Hỏa Linh Tinh, phóng mắt nhìn lại, tất cả đều là thi thể yêu vật có lớp vảy màu đỏ.
- Gia hỏa này là xâm nhập sào huyệt của yêu vật?
- Một người giết mấy trăm con, rất mạnh!
- Hắn làm sao lại có thể lực nhiều như thế!?
...
Lúc này, không riêng gì những người trong Quan ảnh thất đang nghị luận, những người đang thí luyện cũng đang bàn luận không ngừng.
Mắt thấy muốn đến điểm cuối cùng, nhiệt huyết của mỗi người đều bị điểm tích lũy thứ nhất của Vân Liêu khơi dậy chiến ý.
Ôn Bình nhìn xem một màn này, lại nhìn thấy một đoạn nhỏ Sinh Mệnh Xì Gà trên mặt đất, hiểu ra vấn đề.
Không ngờ gia hỏa này tích trữ Sinh Mệnh Xì Gà không có hút, liền đợi đến ngày này đâu.
Mặc dù cảm thấy có chút gian lận, thế nhưng Ôn Bình thật đúng là không dễ phán định như thế, dù sao Sinh Mệnh Xì Gà là hắn đưa ra.
Cứ như thế, tiến gần đến điểm cuối!