Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Thiên Huyết
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Cấm khu đang dần dần mở rộng ra, thúc giục đám người tiến lên phía trước.
Tần Sơn mặc dù không lấy được bao nhiêu điểm tích lũy, thế nhưng lại làm người tiên phong đi trước, lúc đang định đi thẳng đến điểm cuối để săn giết yêu vật, lại bị một núi đá cản đường.
Núi cao trăm trượng, nguy nga đồ sộ, tựa như một người khổng lồ đỉnh thiên lập địa, phủ lên nửa bầu trời.
Tần Sơn nhìn quanh một lượt, ngây ngốc tại chỗ.
Nơi xa dựng một tấm bia đá, bên trên khắc lấy bốn chữ..
- Biên giới bí cảnh!
Tần Sơn có chút không dám tin tưởng ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, sau đó theo bản năng liếc nhìn địa đồ.
Nhưng trên địa đồ, chấm nhỏ đại diện cho hắn biểu thị vẫn chưa đến biên giới.
Lúc đang định tìm xem có đường lên núi hay không thì mọi người lục tục bước đến.
Sau khi thấy Vân Liêu, Tần Sơn không để ý đến việc tìm đường lên trên mà vội vàng nghênh đón.
- Vân trưởng lão, chúc mừng, tổng điểm tích lũy cao nhất!
Dựa theo suy đoán của hắn, khả năng Vân Liêu đạt được hạng nhất tổng điểm tích lũy là rất lớn.
Dù sao đoạn đường phía trước đã không còn xa nữa.
Sẽ không còn thời gian có thể săn giết yêu vật.
Vân Liêu cười trả lời:
- Tần trưởng lão ngươi cũng không kém nha, ta là có chút may mắn mà thôi!
Nói xong, Vân Liêu cũng cảm thấy tức cười thay cho chính bản thân mình.
Hắn khiêm tốn quá độ, thật không phải là chính hắn.
Sau khi cười xong, hắn bắt đầu tưởng tượng đến bảo tọa hạng nhất, chợt đưa mắt nhìn quanh vài lần, lại nhìn sang Vu Mạch, Chiêm Đài Thanh Huyền ở bên cạnh rồi khẽ gật đầu.
Hai người cũng lễ phép nở nụ cười, sau đó cả bọn nhanh chóng tiến đến trước núi đá.
Chiêm Đài Thanh Huyền vừa nhìn địa đồ, vừa nghiên cứu vách núi đá, những người khác thì đi tìm đường vượt qua ngọn núi này.
Một lúc lâu sau, Dương Nhạc Nhạc ở một bên mở miệng hỏi:
- Chiêm Đài trưởng lão, chúng ta làm sao bây giờ? Cấm khu đang mở rộng, nếu không đi tiếp, chỉ sợ sẽ phải bị đào thải!
Những người còn lại cũng lộ ra biểu tình tương tự.
Âm thầm lo lắng cho bản thân.
Lúc này, Vu Mạch nói ra ý nghĩ to gan:
- Có nên đập nó ra không?
Chiêm Đài Thanh Huyền nói:
- Đập không nát... Hơn nữa vạn nhất thật là biên giới bí cảnh, chúng ta đập phá nó, rất có thể bị cuốn vào trong khúc cảnh!
Khúc cảnh nguy hiểm, Thông Huyền cảnh đều biết rõ.
Kia là nơi nằm ngoài thế giới, không ai có thể sống sót ở đó.
Mà tất cả những biên giới cảnh, hoặc bí cảnh, bọn chúng lúc nào cũng có thể vỡ vụn, cuốn người vào trong khúc cảnh.
Cho nên trước khi chưa làm rõ, không ai dám làm loạn.
...
Quan ảnh thất.
Bích Nguyệt Phiêu Linh nhìn xem một màn này, tò mò liếc nhìn Ôn Bình.
- Ôn tông chủ, bọn họ đây là…?
Ôn Bình trả lời:
- Đang tìm đường đi đến điểm đích!
- Biên giới bí cảnh, đâu còn có đường để đi tiếp đâu?!
- Còn chưa tới biên giới đâu!
Ôn Bình nói xong, ngưng mắt nhìn đám người, đồng thời nhìn cấm khu đang dần dần mở rộng.
Hắn cũng đang chờ, chờ xem ai là người đầu tiên quyết đoán công kích biên giới bí cảnh.
Đúng ngay lúc này, Hoàn Sơn rốt cục nhịn không được.
- Để cho ta đến đi!
Lấy Trảm Long Kiếm công kích, kiếm xuất thanh mang, phóng thẳng tới vách đá.
- Chờ một chút!
Chiêm Đài Thanh Huyền muốn ngăn cản, thế nhưng là kiếm của Hoàn Sơn đã bay ra ngoài.
Thanh mang rơi xuống!
- Xoẹt!
Thạch phong bị đục ra một lỗ hổng, giống như một cánh cửa.
Nhìn vào, vậy mà là có đường ở phía sau.
Con đường mới vừa xuất hiện, từ đó cũng truyền lại thanh âm kinh ngạc, tựa như bọn họ không ngờ ra đây lại là biên giới bí cảnh giả.
- Ồ!
Nương theo thanh âm này, một đôi mắt tựa như nắm đấm lớn xuất hiện trong khe nứt thạch phong.
Sau một khắc, tựa như là kiến ra khỏi tổ, yêu vật đếm mãi không hết chui ra khỏi đó.
Mỗi một con đều cao hơn nửa người.
Toàn thân đen nhánh, nhưng lại có một đôi mắt màu trắng.
Lúc nhìn người, trong con mắt màu trắng kia còn mang theo tơ máu, tràn ngập sát ý.
- Mấy thứ này là gì?
- Mặc kệ là thứ gì, giết là được!
Kèm theo tiếng hét của Hoàn Sơn, tất cả mọi người đều động thủ.
Điểm tích lũy!
Điểm tích lũy khắp nơi trên mặt đất!
Lúc này không lấy, chờ đến khi nào.
Ngự Kiếm Thuật!
Hỏa Diễm Thuật!
Giao Long Nộ!
Ba loại công kích được liên tục phóng đến chỗ cổng thạch phong.
Cứ như thế, một mảnh một mảnh yêu vật xông ra khỏi khe hở lại ngã xuống.
Ngay tại lúc đó, cảnh tượng này xuất hiện trên tấm bia đá trong Tinh Hải thành, tất cả mọi người đều sôi trào.
Chẳng ai ngờ rằng, Minh Địa thí luyện bí cảnh còn có địa phương chưa từng có ai đặt chân đến.
Mà nó, ngay tại bên ngoài biên giới!
Một Thần Huyền cảnh tộc trưởng càng là kích động cao giọng cảm thán:
- Hóa ra biên giới bí cảnh cũng không phải là giới hạn thật sự... Đây chính là thứ phía sau của Minh Địa thí luyện!
Mấy trăm năm.
Lần đầu tiên phát hiện bí mật này.
Khi mọi người thấy yêu vật không ngừng chui ra ngoài, vội vàng đặt câu hỏi cho người bên hỏi:
- Đây là yêu vật gì?
- Quản nó là quái vật gì!
- Bảo tàng chân chính nhất định là ở phía sau của Minh Địa bí cảnh, hiện tại sợ rằng đệ tử của tông môn này cướp đi toàn bộ!
- Có đệ tử của ai ở gần đó không?
- Có, thật nhiều!
- Nhiều yêu vật như thế cùng nhau xuất hiện, rất nhanh sẽ có người cảm nhận được cỗ khí thế này, không có khả năng để cho tông môn này độc chiếm mật tàng.
...
Trong khi đám người còn đang nghị luận, lúc này người của Bất Hủ tông ở dưới đỉnh thạch phong lại vô cùng gấp gáp.
Bảng điểm số vậy mà chẳng biết lúc nào hiện ra trước mặt mọi người, lại không có biến mất, cứ như thế tính ra điểm tích lũy mà mọi người đạt được.
Vân Liêu 4002 điểm tích lũy!
Chỉ mới đánh một hồi, Vân Liêu đã giết gần bảy mươi con yêu vật.
- Vân trưởng lão đệ nhất!
- Điểm tích lũy của La Mịch sư đệ cũng bão táp tăng lên... Còn có Hoàn Sơn.
- Quá nhanh đi!
Đám người sợ hãi thán phục điểm tích lũy của Hoàn Sơn, lập tức liếc mắt nhìn sang.
Không biết từ lúc nào mà Hoàn Sơn đã giết tới cửa động, trảm Long Kiếm hóa thành thanh mang chặn giết ở cửa động, ra một con chém một con, giống như đang thái thịt tươi vậy.
Hoàn Sơn 3500 điểm tích lũy.
Trong chớp mắt, vốn là 2400, ở thời điểm này vậy mà tăng lên hơn một ngàn.
Mắt thấy yêu vật từ trong cửa động chạy ra càng ngày càng ít, Dương Nhạc Nhạc bỗng nhiên hô một tiếng.
- Đi mau! Cấm khu đến.
Đám người lập tức nhìn lại sau lưng, vội vàng đi đến phía thạch động.
Lần thứ tư, không biết kẹt tại cấm khu bao lâu thì bị đào thải, sợ rằng sẽ mau hơn mấy lần trước.
Cũng ngay lúc bọn họ chạy đến, sau lưng rất nhiều người cũng đang tụ lại phía này, khi nhìn thấy đoàn người Bất Hủ tông tiến vào trong thạch phong, tất cả mọi người cũng hiểu, cơ duyên đến rồi!
Mấy trăm người, hóa thành dòng lũ phóng đến hướng đó.
Bây giờ, Ôn Bình ở trong Quan ảnh thất đứng lên.
Bởi vì bên tai vang lên thanh âm của hệ thống:
- Kí chủ, trận quyết chiến cuối cùng sẽ lập tức mở ra, một trăm giây sau bắt đầu truyền tống!
- Truyền tống đi đâu?
- Điểm cuối của bí cảnh.
- Ừm.
Ôn Bình gật gù, sau đó rời khỏi Quan ảnh thất.
- Ôn tông chủ, ngươi không xem nữa sao?
Bích Nguyệt Phiêu Linh hô một tiếng, không có kết quả, đành phải quay đầu tiếp tục xem.
Ra khỏi Quan ảnh thất không bao lâu, Ôn Bình liền bị bạch quang bao phủ toàn thân, lúc cảnh tượng trước mắt thay đổi thì hắn đã xuất hiện trong bí cảnh.
Cũng chính là vào lúc này, tại Tinh Hải thành, hình tượng trên tấm bia đá vốn còn tốt bỗng nhiên bị gián đoạn.
Lập tức, mấy ngàn người đứng trước bia đá xôn xao!