Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Thiên Huyết
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Thấy Ôn Bình nổi giận, đám người nhanh chóng giải tán.
Chỉ có La Mịch cùng các vị trưởng lão ở lại.
Thật ra, Ôn Bình cũng không muốn quá nặng lời với Hoa Tử Tuần - phụ thân của Hoa Tiểu Chu, dù sao Hoa Tiểu Chu hiện tại cũng là đệ tử của Bất Hủ tông, xem như dính dáng quan hệ. Hoa Tử Tuần làm cha, hắn muốn Hoa Tiểu Chu đi nơi tốt hơn cũng không sai, trong ngôn ngữ mang một chút kích động, Ôn Bình thật ra là là hiểu.
Tình hình hiện tại của Bất Hủ tông truyền ra ngoài cũng xác thật giống tám, chín phần như lời của Hoa Tử Tuần.
Hoa Tử Tuần tin lời đồn cũng là chuyện bình thường.
Thấy Ôn Bình đến trước mặt, Hoa Tử Tuần vội vàng nói:
- Ôn tông chủ, ta chỉ là mang nữ nhi của ta đi mà thôi, cũng không có ý mạo phạm quý tông.
Thực lực của Ôn Bình, hắn có nghe qua.
Vi Thiên Tuyệt cũng chết trong tay Ôn Bình, hắn tự nhiên là không dám có hành động quá trớn, mà ngay cả Bách Tông Liên Minh cũng không dám trực tiếp đi tới Bất Hủ tông gây chuyện, đủ để hắn dành sự tôn trọng cho Bất Hủ tông.
Nơi này chỉ bị cô lập mà không có ai đến tiêu diệt toàn bộ.
Đây không phải Bách Tông Liên Minh đang diễn kịch.
Cho nên xảy ra chuyện khác thường là điều đương nhiên.
Ôn Bình nói tiếp:
- Ta cảm thấy làm phụ thân, có đôi khi không thể quá khư khư cố chấp. Nàng vì sao lại muốn ở lại đây, ngươi nên nghe con gái giải thích một chút, hai bên trò chuyện một hồi. Không nên vì việc này mà để sinh ra mâu thuẫn không đáng có... À phải rồi, Hoa tộc trưởng, trò chuyện không thành vấn đề, nhưng nếu như ngươi muốn mạnh mẽ mang Hoa Tiểu Chu đi, ta cũng không quan tâm ngươi có phải là phụ thân của nàng hay không đâu!
Hoa Tử Tuần gật đầu, trong lòng yên lặng kìm lại tâm tình vội vàng của mình.
Bất quá lại không mở miệng nói chuyện.
Một bên La Mịch vội vàng tiếp lời:
- Bá phụ, chúng ta ở đây thật rất tốt, khẳng định tốt hơn Di Thiên tông gì kia gấp trăm lần.
- Ngươi thì biết cái gì?
Hoa Tử Tuần hờ hững trả lời.
Thấy Hoa Tử Tuần không nói gì, Ôn Bình nói tiếp:
- Hoa tộc trưởng, nếu như làm cha, chỉ muốn để hài tử đi làm chuyện này chuyện kia mà ngươi cho là đúng, đó quả thật là chuyện rất đáng buồn. Ngươi có thể nói rằng ta chưa làm cha nên không hiểu, ta cũng không muốn giải thích, nếu như không trò chuyện, ta liền phải mời ngươi xuống núi. Hoa Tiểu Chu hiện tại là đệ tử của Bất Hủ tông, nàng không muốn đi, hôm nay ai cũng không mang nàng đi được. Bao gồm cả ngươi là phụ thân của nàng.
Nói xong, Ôn Bình lạnh lùng quét mắt tới.
Hoa Tử Tuần không có nói tiếp, chỉ là lạnh lùng liếc mắt La Mịch.
Hiển nhiên, hắn dồn hết oán trách đối với La Thiên Diệp thành ánh mắt sắc lẻm nhìn La Mịch.
Hoa Tiểu Chu bỗng nhiên kéo tay phụ thân mình, nói với Ôn Bình:
- Tông chủ, cám ơn ngươi!
Nói xong, liền dắt lấy tay phụ thân đi xuống dưới ngàn bậc thềm.
Hoa Tử Tuần nhìn Ôn Bình, lại liếc nhìn đông đảo Thông Huyền cảnh ở chung quanh, rơi vào đường cùng hắn chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp:
- Vậy liền trò chuyện chút đi.
Ngay lúc hai người muốn xuống núi, La Mịch bỗng nhiên chạy lên trước căn dặn một câu:
- A Chu, cái gì có thể nói, cái gì không thể nói,chính ngươi nên tự biết.
Hoa Tiểu Chu gật đầu.
Sau đó liền kéo phụ thân của mình đi xuống dưới ngàn bậc thềm, tùy tiện tìm một gian tửu lâu, hai cha con liền hàn huyên.
Bất quá Hoa Tử Tuần một mực không nói chuyện, chỉ ngồi nghe Hoa Tiểu Chu nói.
Thế nhưng chưa nói được bao nhiêu, Hoa Tử Tuần liền lạnh giọng hỏi:
- Ngươi không nỡ xa La Mịch phải không?
- Phụ thân, ngươi nói cái gì vậy?!
- Ta biết tình cảm hai ngươi rất tốt, đứa nhỏ La Mịch này cũng cố gắng, thế nhưng ngươi không thể vì hắn mà từ bỏ tương lai của mình. Di Thiên tông thế nhưng là tam tinh tông môn, bao nhiêu người chèn phá đầu còn không vào được, nếu không phải lúc trước ta quen được Nam Hào trưởng lão kia, ngươi sao có thể có danh ngạch này. Lại nói, trước đó ít ngày không phải ngươi rất cao hứng đó sao?
- Phụ thân, ngài không biết, Bất Hủ tông thật ra càng thích hợp với ta hơn là Di Thiên tông. Liền lấy cái này đến nói, Di Thiên tông không dạy được ta!
Nói xong, Hoa Tiểu Chu đứng dậy.
Từ trong Tàng giới lấy ra bội kiếm.
- Kiếm pháp... Chẳng lẽ mấy hôm nay Bất Hủ tông lại truyền cho ngươi Hoàng cấp thượng phẩm mạch thuật?
Hoa Tử Tuần cười nhạt một tiếng.
- Không, nó còn tốt hơn cả Hoàng cấp thượng phẩm.
Dứt tiếng, trường kiếm ra khỏi vỏ.
Hóa thành bạch mang bay ra ngoài, trực tiếp chém về phía vò rượu cách đó không xa.
Chỉ là một cái chớp mắt, vò rượu bị cắt thành hai nửa, kiếm một lần nữa bay về trong vỏ kiếm.
Bang!
Vò rượu bị cắt nghiêng một nửa rơi trên mặt đất, dọa cho tiểu nhị ở bên cạnh giật mình.
Lão bản nghe tiếng đi đến thấy thế, lập tức nổi giận mắng điếm tiểu nhị:
- Đánh gãy tay ngươi!
- Không phải…!
Điếm tiểu nhị lập tức giải thích, Hoa Tiểu Chu vội vàng đưa qua một kim tệ.
- Thật xin lỗi, là ta đánh vỡ!
Nói xong, Hoa Tiểu Chu trở lại bàn của mình.
Hoa Tử Tuần bây giờ nói không ra lời, sững sờ hồi tưởng lại một kiếm ban nãy.
Không phải kiếm khí, mà là chính thanh kiếm bay ra ngoài.
Kiếm pháp huyền diệu như thế, chưa từng nghe thấy qua.
- Bất Hủ tông thật truyền thụ cho ngươi kiếm pháp này?
- Đương nhiên, hơn nữa đây chỉ là thứ duy nhất ta có thể nói cho người biết. Người không biết, cảnh giới của ta và La Mịch tại tông môn chỉ là hạng chót, La Mịch là người nhỏ tuổi nhất nhưng hiện tại cũng là luyện thể cửu trọng. Hơn nữa Bất Hủ tông chưa từng bất công với bất cứ ai, tông chủ là người tốt, trưởng lão có thể hưởnr thụ, chúng ta cũng có thể hưởng thụ. Phụ thân, đi Di Thiên tông, nội môn, ngoại môn chênh lệch liền có cách biệt một trời, ta đi như thế cũng chỉ có thể đợi ngây ngốc chờ ở ngoại môn. Cần gì phải đi nữa?!
- Cái này. . .!
Hoa Tử Tuần nghẹn lời.
Hắn xác thực dao động.
Nói thật, hắn là loại người không bao giờ từ bỏ mục tiêu dù phải tốn bao nhiêu thời gian đi nữa, mặc kệ phía trước gian nan bao nhiêu, vẫn sẽ không thay đổi dự tính ban đầu.
Thế nhưng nữ nhi của mình nói, hắn tin.
Bởi vì một kiếm vừa rồi !
Bất Hủ Tông ngay cả kiếm pháp huyền diệu như vậy đều truyền cho đệ tử.
Một hồi lâu sau, Hoa Tử Tuần mở miệng:
Để vi phụ suy nghĩ một hồi, ngươi cứ đi về trước tu luyện đi.
...
Sau khi hai cha con xuống núi, Ôn Bình nói với Vu Mạch bên cạnh:
- Đi xem một chút, đừng để Hoa Tử Tuần cưỡng ép mang Hoa Tiểu Chu đi.
Vu Mạch gật đầu, vội vàng xuống Vân Lam sơn.
Vu Mạch đi rồi, Ôn Bình liền đưa ánh mắt sang Hoàn Thành, hỏi:
- Bá phụ, lại có việc?
- Ừm.
Sau khi gật đầu, Hoàn Thành liền móc một phong thư từ trong ngực ra. Sau đó nói:
- Đây là thuộc hạ của ta từ Hắc Nham thành mang đến, phía trên có thư tay do chính chủ sự Bách Tông Liên Minh - Mộ Dung Thanh viết cho ngươi.
- Nha... Mộ Dung Thanh sao!
Ôn Bình lộ cái ý cười, sau đó lấy thư tín ra ngay tại chỗ.
Trên thư viết:
- Ôn tông chủ, nghe đại danh đã lâu.
- Ngươi gần đây tại Đông hồ có thể nói là thanh danh vang dội, một cái vô tinh tông môn, lại có được nội tình của ngụy tam tinh tông môn.
- Nói thật, ta thực sự muốn gặp mặt ngươi một lần, sau đó tự tay lãnh giáo thực lực của ngươi một chút.
- Bất quá, cái chết của hai đại chủ sự lẫn thủ hộ giả của Bách Tông Liên Minh ta đều có liên quan đến ngươi, ta chỉ sợ không có cách thực hiện mộng tưởng luận bàn với ngươi rồi.
- Như vậy đi, chính ngươi đứng ra nhận tội, đồng thời giao bí bảo ra, Mộ Dung Thanh ta có thể cầu tình cho ngươi với cấp trên, xem xét lại tội của ngươi, có lẽ còn có thể tha ngươi một mạng.
- Không!
- Đừng xé.
- Bởi vì phía dưới còn có hậu quả, nếu ngươi không đứng ra - Thương Ngô thành…
- Diệt!
- Gần mười vạn người lại bởi vì ngươi mà bị cả Đông hồ cô lập, phải rồi, nghe nói Thương Ngô thành không đủ lương thực?