Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Thiên Huyết
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Xem đến đây, Ôn Bình thì thầm một tiếng:
- Thật sự là nhàm chán.
Sau đó vò bức thư thành một đoàn, ném ra sau lưng một cách tùy ý.
Nhìn thấy vậy, Hoàn Thành liền vội vàng hỏi:
- Ôn tông chủ, phía trên viết cái gì?
Ôn Bình lạnh nhạt trả lời:
- Mấy lời nói nhảm mà thôi.
Hoàn Thành cũng không tin Ôn Bình nói thật.
Mộ Dung Thanh làm sao lại viết một lá thư nhảm?
Nội dung phía trên hắn đoán chừng hẳn mấy lời uy hiếp, hoặc là từng bước dụ dỗ, dù sao hiện tại Bách Tông Liên Minh có hai loại khả năng.
Cô lập Bất Hủ tông, gây khó dễ, tìm cách tiêu diệt Bất Hủ Tông.
Mà một loại khả năng khác, chính là để Ôn Bình đầu nhập vào bọn họ.
Thông Huyền cảnh ở tuổi này, Bách Tông Liên Minh ở Đông hồ chắc chắn sẽ không làm như thế, dù sao huyết cừu rõ ràng ở đó, cấp trên của bọn họ nhất định biết.
Về phần rốt cuộc viết cái gì, hắn cũng không tiện đi hỏi.
Lúc này, Ôn Bình xoay đầu lại, ánh mắt lướt qua Vân Liêu, nói:
- Vân trưởng lão, Tinh Duyệt thành các ngươi có thừa lương thực không?
Vân Liêu ngây ra một lúc:
- Tông chủ sao đột nhiên lại hỏi việc này?
- Cứ trả lời đi!
- Sản lượng lương thực của Tinh Duyệt thành rất cao, không giống như Thương Ngô thành, bốn phía đều là núi, Tinh Duyệt thành có một mảnh đồng bằng có thể trồng lúa.
Vấn đề này Vân Liêu cũng không rõ lắm
Loại vấn đề củi gạo dầu muối này, tựa hồ không nên đến phiên người tu hành như bọn họ quan tâm nha?
Chính lúc đang khó hiểu, Ôn Bình trực tiếp mở miệng nói ra:
- Được, vậy chuyện lương thực của Thương Ngô thành liền giao cho ngươi.
Kế hoạch trồng lúa trên Dược sơn, Ôn Bình dự định từ bỏ, bởi vì ngày sau Dược sơn phải dùng để trồng linh mễ.
Một khi Dược sơn trồng loại lúa khác, liền phải tìm thật nhiều công nhân, cuối cùng dựa vào việc trồng lương thực để kiếm một chút tiền lẻ, lại rất phiền phức.
Người khác mua không được, vậy hắn liền phái người đi mua.
Người của Bách Tông Liên Minh không phải thích động thủ sao? Vậy liền để Thông Huyền cảnh đi.
Vân Liêu vội vàng hỏi:
- Lương thực?
Ôn Bình giải thích nói:
- Hiện tại những thành xung quanh không nguyện ý bán lương thực cho Thương Ngô thành, những thứ khác không quan trọng, nhưng lương thực nhất định phải có. Ngươi đi Tinh Duyệt thành, có thể kiếm được lương thực không?
Vân Liêu đã tính trước câu trả lời:
- Chuyện nhỏ, Vân gia chúng ta cũng buôn bán lương thực tại Thương Ngô thành.
Hoàn Thành nghe xong lời này, lập tức vui mừng.
Ôn Bình phái Thông Huyền cảnh đi, hắn đương nhiên cao hứng.
Bởi vì đây đại biểu cho Bất Hủ tông, mà những thành xung quanh, bọn họ sợ hãi Bách Tông Liên Minh, tự nhiên cũng sợ Bất Hủ tông.
Hoàn Thành đang muốn mở miệng cảm tạ, Ôn Bình lại nói:
- Được, vấn đề cụ thể ngươi nói với Hoàn thành chủ, hắn muốn bao nhiêu thì ngươi đi mua bấy nhiêu. Nếu như gặp phải người của Bách Tông Liên Minh, cứ giết!
Với thực lực hiện tại của Vân Liêu, tăng thêm sự tồn tại của Phi Kiếm Thuật, Hỏa Diễm Thuật Pháp, giết địch cùng cảnh giới khẳng định không có vấn đề.
Về phần Thông Huyền trung cảnh, ai sẽ rảnh mà đi trông coi tại Tinh Duyệt thành?
Sau khi phân phó xong, Ôn Bình lại vào Thập tầng tháp.
Hắn hiện tại muốn lập tức đạt được Lang Nguyệt Kiếm, tăng thêm vài phần thực lực cho bản thân.
Một bên khác, Vân Liêu được Ôn Bình phân phó, xuất phát ngay trong ngày.
Lên Thông Huyền cảnh, hắn cũng không cần lo lắng nguy hiểm dọc đường đi, dẫn theo người của phủ thành chủ đi về phía Tinh Duyệt thành.
Đến đêm đã đến Tinh Duyệt thành.
Mộ Dung Hi mang theo Thần Cơ doanh đi theo, lúc đến gần Tinh Duyệt thành, liền đưa tới sự chú ý của rất nhiều người.
Nếu như không phải thành chủ nhận biết Vân Liêu, chắc còn tưởng địch nhân đến công thành.
Bất quá dựa theo quy củ, binh sĩ của thành khác không thể tiến vào thành trì, cho nên mấy người Mộ Dung Hi liền hạ trại ở ngoài thành.
Vân Liêu thì một đường trở về Vân gia.
Vừa đến cửa phủ đệ, người hầu thủ vệ liếc mắt một cái liền nhận ra Vân Liêu.
- Thiếu gia!
Người hầu vui mừng.
Một người khác lập tức xông vào trong phủ đệ, vừa chạy vừa la hét,
- Lão gia, phu nhân, thiếu gia về rồi!
Một tiếng kêu này, khiến cho cả Vân gia vốn chìm trong đêm tối lập tức đèn đuốc sáng trưng.
Vân phụ Vân mẫu đã qua qua tuổi lục tuần, vừa mặc y phục vừa chạy ra, sau khi nhìn thấy Vân Liêu, lộ ra nụ cười hạnh phúc. Mặc dù chỉ là rời nhà mấy tháng, thế nhưng mà con ngàn dặm mẹ lo lắng, gặp lại Vân Liêu, hai vợ chồng kích động đến nói không ra lời. Vẫy tay một cái, liền vội vàng hỏi:
-Nhi tử, ăn cơm chưa!
Vân Liêu trả lời:
- Còn chưa có chút gì vào bụng!
Thật ra hắn không đói, nhưng lại muốn ăn.
Vân mẫu lập tức phất tay ra hiệu cho nha hoàn ở bên cạnh:
- Nhanh đi làm chút đồ ăn!
Nói xong, Vân mẫu bắt lấy tay Vân Liêu.
Kéo đi một mạch đến đại đường mới buông lỏng ra.
Vân Liêu cũng không có dông dài, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói:
- Phụ thân, ta hôm nay trở về là có một việc cần ngươi hỗ trợ!
Vân phụ vội vàng trả lời:
- Nói đi!
- Ta muốn mua chút lương thực, số lượng đủ cho mười vạn người ăn trong hai ba tháng.
- Ngươi muốn nhiều lương thực như thế để làm gì?
Số lượng mười vạn người, đây chính là làm ăn lớn.
Vân Liêu trả lời:
- Việc này ngài không cần để ý, có hay không?
Vân phụ trả lời:
- Có, vừa vặn mùa vụ vừa rồi bội thu !
Vân Liêu nói tiếp:
- Được, người sai người đi kiểm lại một chút đi, sáng sớm ngày mai ta gọi người đến chất lên xe.
- Gấp như thế?
Đương nhiên, Vân phụ Vân mẫu kinh ngạc nói gấp như thế ở đây không phải là thời gian chất lương thực xe.
Mà là một khi chất lương thực lên xe, con của họ chẳng phải sẽ đi sao?
Bất quá hai người cũng không có nói thêm cái gì, Vân phụ thì lập tức liền đi phân phó người làm việc, Vân mẫu thì trò chuyện với Vân Liêu.
Liền qua một đêm này, khi trời sáng tỏ, Vân Liêu chuẩn bị chuyển lương thực ra ngoài thành.
Nhưng cũng chính một đêm này, hành động của Vân gia lập tức hấp dẫn sự chú ý của Bách Tông Liên Minh.
Một lần chuẩn bị nhiều lương thực như thế, ai cũng cảm thấy không bình thường.
Mà người của Bách Tông Liên Minh liên tưởng đến chuyện gần đây của Bất Hủ tông, tự nhiên liên hệ hai chuyện này lại với nhau.
Thám tử sau khi thăm dò tình hình của Vân phủ, lập tức trở về báo hội trưởng của phân hội Bách Tông liên minh tại Tinh Duyệt Thành — nơi ở của Tôn Dật .
- Hội trưởng, đã hỏi thăm rõ ràng, là thiếu tộc trưởng Vân gia bỗng nhiên trở về, hắn muốn lương thực, hơn nữa hắn còn dẫn theo binh lính của phủ thành chủ Thương Ngô thành tới.
Tôn Dật nghe xong lời này, trên mặt liền lộ ra nụ cười lạnh.
- Quả nhiên, không ngoài dự đoán của Mộ Dung Thanh đại nhân, Bất Hủ tông nhất định sẽ phái người đến. Vừa vặn, mượn cơ hội này xử lý nốt Vân gia do dám đối nghịch, giết gà dọa khỉ!
- Đại nhân anh minh!
- Tập kết nhân thủ, sáng sớm ngày mai chúng ta liền đi.
Nói xong, Tôn Dật đứng dậy đi đến một sương phòng khác ở bên cạnh.
Mộ Dung Thanh đã sớm ngờ tới sẽ có loại chuyện này.
Cho nên đã phái cường giả chờ ở những thành xung quanh, Tinh Duyệt thành cũng không ngoại lệ.
Thùng thùng!
Khẽ gõ cửa.
Trong phòng lập tức truyền lại thanh âm lạnh như băng:
- Chuyện gì?
Tôn Dật vội vàng nói:
- Chấp sự đại nhân, người của Bất Hủ tông đến mua lương thực.
Kẽo kẹt!
Cửa đột nhiên mở ra.
Một lão giả tóc mai bạc trắng đi ra.
Chính là chấp sự Bách Tông Liên Minh - Long chấp sự.
- Ai?
- Thiếu tộc trưởng Vân gia, Vân Liêu!
- Vân Liêu!
Trong đầu Long chấp sự lập tức xuất hiện hình ảnh người tranh tài trong Thập Tú Thí Luyện khảo hạch, một chiêu Hỏa Xà Thuật Pháp, kinh diễm toàn bộ Đông hồ.
Nghĩ đến đây, Long chấp sự nở nụ cười giễu cợt,
- Rất tốt, đi trước dẫn đường...
- Chấp sự đại nhân, không vội, chúng ta tốt nhất chờ lúc bọn họ chất lương thực lên xe hẵng đi. Đến lúc đó còn có thể thuận tay xử Vân gia, kiếm thêm chút lãi cho chuyến đi này của đại nhân.
- À!
Long chấp cười đầy thâm ý nhìn thoáng qua Tôn Dật ở bên cạnh.
Chợt nói thẳng:
- Có lòng, vậy thì chờ bọn họ chất lên xe!