Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Thiên Huyết
Nguồn: Truyenyy.com
----------
- Đâu đâu cũng có... Nếu nói như thế, Vân Hải chi đô này thật đúng là mạnh!
Quả nhiên, đây mới là địa phương lớn.
Thật ra sau câu Thông Huyền có ở khắp nơi, thì còn một câu nữa.
Đó chính là Thần Huyền nhiều như chó.
Ôn Bình không nói tiếp nữa, hắn đứng lên, xem xét xung quanh.
Lâm Khả Vô thì lại hào hứng, hắn trước kia ở Minh Kính hồ nên cũng có nghe người ta nói qua Vân Hải chi đô, thế nhưng là không ai đi qua. Coi như thương đội của nhà bọn họ, cũng không có cách nào đi địa phương xa như thế. Bởi vì đi như thế ít nhất phải có một bán bộ Thần Huyền dẫn đội, mà Lâm gia bọn họ, mạnh nhất mới là bán bộ Thần Huyền cảnh mà thôi.
- Đại thúc, ngươi thường xuyên đến Vân Hải chi đô sao?
- Một năm một lần. Có đôi khi nửa năm một lần, theo an bài của bên trên đi. Nhưng cá nhân ta là thích nửa năm, bởi vì Vân Hải chi đô này, đến rồi liền không nỡ đi!
- Đại thúc, thương đội của các ngươi từ đâu đến vậy
- Tử Mạch hồ!
Khi kẻ nhiệt tình gặp được kẻ hiếu kỳ, xe thú liền bắt đầu náo nhiệt.
Dần dần, Vân Hải chi đô phóng mắt nhìn lại, có biển mây che khuất bầu trời phủ lên sơn cốc này, thương đội nối liền không dứt đều hội tụ tại cửa vào sơn cốc. Khi thương đội di chuyển chậm lại, nam nhân trung niên đánh xe thú nói với Ôn Bình:
- Tiểu tử, các ngươi xuống đây đi, đi thêm nửa nén hương sẽ đến!
- Đa tạ đại thúc!
Ôn Bình nhảy xuống xe thú, men theo dòng người chậm rãi đi vào trong biển mây.
Sau khi tiến nhập biển mây, tất cả chung quanh đều thành màu trắng, bất quá nó cũng không cấm chế thần thức. Cho nên thật ra biển mây có hay không cũng không quan trọng. Theo dòng người đi được một khoảng, khi cảnh tượng trước mắt thay đổi, một tòa cự thành vô biên vô hạn, cực độ phồn hoa hiện ra trước mắt.
- Rất phồn hoa!
Con đường vào thành rộng gần 50 mét.
Lại đi vào trong, các loại cửa hàng, đủ loại tửu lâu, làm người xem hoa mắt.
Chiêm Đài Thanh Huyền cũng ngẩng đầu nhìn xem chung quanh, chợt hỏi:
- Tông chủ, chúng ta đến đây là làm gì?
- Đi vào nội thành tìm một chỗ ở rồi lại nói!
Nói xong, Ôn Bình cất bước đi tới phía trước, vừa đi, vừa nhìn dòng người chung quanh nối liền không dứt. Lúc trước Ôn Bình tại Hoàng Lê thành, trông thấy chính là thập tam trọng cảnh đi lại khắp nơi trên đường, thế nhưng hôm nay tại Vân Hải chi đô, trông thấy thì là bán bộ Thần Huyền đi lại khắp nơi trên đường.
Sau khi đi dạo một vòng lớn, Ôn Bình cất bước đi hướng một cái khách sạn. Khách sạn bình thường quy mô không lớn, thế nhưng cực độ xa hoa, Ôn Bình đi vào, một cỗ hương thơm thoang thoảng ập vào mặt, hóa ra là một vị nữ hầu xinh đẹp đi đến, dịu dàng hỏi thăm:
- Các vị khách nhân, các ngươi có đặt phòng trước sao?
- Không có!
Ôn Bình quét mắt nhìn chung quanh, những người ngồi ăn cơm ở kia, thực lực yếu nhất cũng là Thông Huyền hạ cảnh.
- Phòng của các ngươi bao nhiêu kim một ngày?
- Gian phòng Giáp cấp có thể quan sát Vân Hải chi đô, thế nhưng nếu như không có đặt trước, vậy cũng chỉ có thể ở Ất đẳng phòng hoặc là Bính đẳng phòng. Ất đẳng phòng, 500 khối kim tệ một ngày. Bính đẳng phòng là 100 khối một ngày. Ngài xem? Nữ hầu từ đầu tới cuối đều duy trì nụ cười ôn nhu trên miệng, nhìn thấy người cảnh đẹp ý vui.
Thật ra đi ra ngoài, chỗ ở cũng không quá quan trọng.
- Vậy liền Ất đẳng phòng đi, bốn gian!
- Được!
Ôn Bình trực tiếp móc ra một tấm kim phiếu vạn kim đưa qua, sau đó đi theo nữ hầu lên lầu.
Ôn Bình hỏi:
- Cô nương, Vân Hải chi đô các ngươi, nếu như muốn bán đồ, đi chỗ nào tốt nhất?
- Bán đồ, phường thị, phòng đấu giá cũng có thể, nhưng mà phường thị mua không nổi vật đắt đỏ. Khách nhân, ngươi là muốn bán thứ gì?
- Vật đắt đỏ!
Mấy trăm vạn kim một cái Tuyền Qua Đồ, tại Vân Hải chi đô hẳn không phải là tiền lẻ?
- Nếu như là vật rất đắt đỏ, vậy ngài tốt nhất đi phòng đấu giá. Bình thường phòng đấu giá là thu một thành tiền phí thủ tục, rất an toàn. Hơn nữa, phòng đấu giá có biện pháp tuyên truyền của riêng mình, vật của ngài nếu như thật tốt, người đến sẽ rất nhiều, sẽ không thu không một thành phí của ngài. Lợi ích mang đến cho ngài cũng sẽ cao hơn!
Nữ hầu nói xong, đứng trước một gian phòng, tra chìa khoá, đẩy cửa phòng ra.
- Bốn gian phòng đều ở sát đường đi, nếu như ngài thích náo nhiệt, có thể mở cửa sổ, nếu như không thích yên tĩnh có thể đóng lại. Phòng của khách sạn chúng ta cũng là mời Tuyền Qua thần tượng đến bày trận cách âm. Quan trọng nhất, ở chỗ chúng ta, có thể cam đoan an toàn của ngài, chỉ cần không phải Thần Huyền thượng cảnh tìm đến, chúng ta cũng có thể giúp ngài đuổi đi!
- Ừm!
Khách sạn này coi như vẫn được, còn cung cấp phục vụ bảo an cứng như thế. Vậy thì thu phí cao cũng rất hợp lý.
Ôn Bình tùy ý lựa chọn một gian đi vào.
Nhưng trước khi vào phòng, hắn quay sang nói với ba người Chiêm Đài Thanh Huyền:
- Các ngươi có thể tùy ý đi lại!
- Được!
Lâm Khả Vô cười trả lời, chợt nhìn sang Diệu Âm.
Chậc... Nếu như Diệu Âm không thích Vân trưởng lão, dẫn nàng đi dạo phố, vậy liền hoàn mỹ.
Một bên khác, Ôn Bình sau khi vào nhà không có để nữ hầu rời đi, mà là lôi kéo nàng hỏi thăm một đống thứ. Cuối cùng hiểu được ở Vân Hải chi đô có rất nhiều phòng đấu giá, thế nhưng tổng thể chia làm Giáp Ất Bính ba đẳng cấp. Ba đẳng cấp đối ứng danh tiếng, vật bán đấu, cùng an toàn, tín dự đẳng cấp đều tự có khác biệt.
Bính cấp, tự nhiên là kém nhất.
Toàn bộ Vân Hải chi đô, hết thảy có ba cái Giáp cấp.
Cơ hồ mỗi lần cử hành đấu giá hội cũng sẽ nhấc lên sóng to gió lớn ở Vân Hải chi đô, dẫn phát oanh động toàn thành.
Cách Ôn Bình gần nhất có một phòng đấu giá Giáp cấp, mất khoảng ba canh giờ đi đường, nếu như là ngồi xe thú, một canh giờ có thể đến. Thế nhưng phòng đấu giá Giáp cấp, vật mang đi bán nhất định phải có giá trị hơn 1000 viên bạch tinh. Bính cấp khác biệt, giá trị 500 viên bạch tinh có thể đấu giá ở đây, hơn nữa thủ đoạn tuyên truyền cũng rất tốt.
- Làm phiền rồi!
Đưa tiễn nữ hầu, Ôn Bình lập tức liền muốn mang Cáp Cáp đi ra ngoài, nhưng vừa mới chuẩn bị đi, hai người Lâm Khả Vô liền nhích lại gần.
Lâm Khả Vô cười nói:
- Tông chủ, chúng ta vẫn là đi theo ngươi đi đi!
- Ta là đi phòng đấu giá, các ngươi đi cùng làm gì?
Lâm Khả Vô bất đắc dĩ nhún vai:
- Cũng đi... Hai chúng ta là thập tam trọng cảnh, không dám đi loạn!
- Được rồi, vậy đi theo, thuận tiện đi gọi Thanh Huyền trưởng lão đi ra đi!
Nói xong, Ôn Bình lập tức đi xuống phía dưới lầu, đi đến phía Bính cấp phòng đấu giá mà nữ hầu nói đến.
Sau khi đi dọc theo con đường trên phố, đến Bính cấp phòng đấu giá.
Vừa mới chuẩn bị đi vào, liền bị thị vệ Thông Huyền thượng cảnh ngăn ngoài cửa:
- Đấu giá hội còn chưa có mở ra, xin hỏi mấy vị là đến gửi đồ bán sao?
- Phải!
Ôn Bình gật đầu.
- Mời đi theo ta!
Nói xong, thị vệ này liền mang theo bốn người đi vào bên trong phòng đấu giá, dọc theo hành lang đi thẳng đến một đại đường, khom người với một nam trung niên đang ngắm nghía một tấm nhất tinh Tuyền Qua Đồ:
- Lưu quản sự... Mấy vị khách nhân này muốn gửi đồ!
Trung niên nam nhân được gọi là Lưu quản sự đứng lên, dáng người cồng kềnh uốn uốn éo éo đi đến phía Ôn Bình, lại dang tay chỉ sang ghế vuông ở một bên, dùng tay làm dấu mời, vừa cười vừa nói:
- Quy củ các ngươi cũng sẽ biết một chút đi, một thành phí thủ tục, chúng ta tuyệt không thu nhiều, hơn nữa tuyệt đối giữ bí mật tin tức cho người bán, để đề phòng những kẻ bụng dạ khó lường. Tóm lại, phòng đấu giá chúng ta, đến nay chưa từng mang tiếng xấu qua một lần nào, đến chỗ chúng ta bán đồ, không một ai không tán thưởng cung cách phục vụ của chúng ta! Không biết mấy vị muốn bán cái gì? Giá cả có thể tiếp thu sau cùng là bao nhiêu?
Trong tay không có thứ tốt, sẽ không dám đến đây!
Lại nhiều ra một thứ có giá hơn 500 viên bạch tinh, vậy hai ngày sau đấu giá hội lại có mánh lới mới rồi.
Ôn Bình trả lời.
- Một phần nhất tinh Tuyền Qua Đồ, liền bán... Liền bán 666 viên bạch tinh đi!