Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Thiên Huyết
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Ôn Bình trả lời:
- Một phần nhất tinh Tuyền Qua Đồ, liền bán... Liền bán 666 viên bạch tinh đi!
- Tông chủ!
Chiêm Đài Thanh Huyền trừng mắt nhìn sang Ôn Bình.
Tông chủ là muốn thế nào?
Một phần nhất tinh Tuyền Qua Đồ ở Đông hồ còn khả năng bán được khoảng hơn 250 đến 260 viên bạch tinh, thế nhưng nơi đô thành phồn hoa như ở đây, giá cả khẳng định sẽ thấp một chút. Dù sao loại vật như nhất tinh Tuyền Qua Đồ này, tại Vân Hải chi đô khẳng định có không ít, giá cả chắc chắn sẽ rẻ hơn khoảng 10 viên bạch tinh đến 20 viên bạch tinh a.
Tông chủ không hạ giá thì thôi đi, vậy mà còn ra giá cao gấp ba lần.
Ra hiệu cho Ôn Bình ngừng lại, Lưu chấp sự cười một tiếng, đứng dậy.
- Nhất tinh Tuyền Qua Đồ kia là ngươi khắc ra sao? Đến, lấy ra nhìn xem, nhất tinh Tuyền Qua Đồ gì lại muốn 666 viên bạch tinh!
Nói là nói như thế, hắn không phải là thật muốn xem. Sau khi đứng dậy thì đi thẳng đi chỗ bàn vuông, mất đi hứng thú với vật muốn bán cùng mấy người Ôn Bình.
Lưu mỗ hắn sóng to gió lớn gì mà chưa thấy qua?
Người mang hàng giả đến gặp hắn gửi bán cũng có, hơn nữa còn là Thần Huyền cảnh. Hắn ngược lại còn là lần đầu tiên trông thấy người mang theo Thông Huyền thượng cảnh làm bảo tiêu dám đến đây trêu chọc hắn.
- Người đâu! Tiễn khách!
- Lưu chấp sự, xác định không nhìn đồ sao?
Bị đuổi đi ra, Ôn Bình cũng không quan trọng. Phòng đấu giá Bính cấp không chỉ có một nhà này, vật của hắn, chỉ cần lấy ra, phòng đấu giá Bính cấp khẳng định muốn đoạt lấy.
- Nhìn cái gì vậy!
Lưu chấp sự sinh giận, thịt thừa trên mặt theo đó run lên. Sau đó tại đại đường lập tức xuất hiện một tu sĩ bán bộ Thần Huyền, lạnh lùng nhìn bốn người, cặp mắt sáng kia, giống như là muốn ăn người. Nhưng hắn cũng không có nói ác ngôn, chỉ nói một câu cảnh cáo rất đơn giản.
- Lần sau, ngươi sẽ không may mắn như thế nữa!
Ý là, nếu như dám đến, bọn họ sẽ trực tiếp động thủ.
Ôn Bình thì vẫn biểu lộ bình thường, thản nhiên nói với người bên cạnh:
- Chúng ta đi!
Nói xong, trực tiếp cất bước ra phòng đấu giá.
Nhưng hắn đi lần này, Lưu chấp sự kia lại nói lẩm bẩm.
- Thứ gì? Cầm cái nhất tinh Tuyền Qua Đồ đến muốn bán 666 viên bạch tinh, nếu như không phải ta tâm tình tốt, trực tiếp ném các ngươi ra bên ngoài rồi!
Nhếch sang người bên cạnh, vẫy vẫy tay:
- Tiểu Hà, ngươi đi ra cổng xem xét, ai muốn gửi bán thì hỏi cho rõ trước, không nên lại lẫn vào loại người lộn xộn này!
Tên bán bộ Thần Huyền kia lập tức gật đầu.
Một bên khác, Ôn Bình sau khi ra khỏi phòng đấu giá, đi về phía trước một khoảng. Hắn trái lại mang một bộ phong khinh vân đạm như cũ, bộ dáng như dạo phố, nhưng người đứng phía sau lại là tức giận.
Lâm Khả Vô bất bình thì thầm.
Diệu Âm thì ở một bên bĩu môi mắng thầm không ngừng.
Chiêm Đài Thanh Huyền vốn cũng nghi ngờ, nhưng thấy hai người Lâm Khả Vô một mực nói đến Lưu chấp sự kia, mới nhớ ra Ôn Bình làm như thế nhất định có đạo lý của hắn, 666 viên bạch tinh khẳng định không phải nói mê sảng, không có lửa thì sao có khói. Trước kia bà cũng từng sinh ra nghi ngờ trước những hành vi khó hiểu của tông chủ, thế nhưng tông chủ đều chứng minh bản thân là đúng, bà nghi ngờ là mười phần sai.
Chiêm Đài Thanh Huyền ở một bên thấp giọng hỏi:
- Tông chủ, bọn họ đuổi chúng ta ra ngoài, vậy bây giờ chúng ta đi đâu?
- Lại tìm phòng đấu giá Bính cấp khác thôi, Vân Hải chi đô, cái gì cũng không thiếu!
Ôn Bình liếc mấy cái, hắn nhớ kỹ nữ hầu kia nói qua, từ chỗ phòng đấu giá này đi khoảng nửa nén hương sẽ có một phòng đấu giá Bính cấp mới. Hắn chợt liếc qua Lâm Khả Vô vẫn đang tức giận bất bình, nói:
- Không có việc gì có thể đi chung quanh một chút, nếu như sợ, để Cáp Cáp đi theo các ngươi!
- Hì hì!
Lâm Khả Vô nhếch miệng cười một tiếng, có chó săn đi theo, vậy không cần phải lo lắng gì.
Nhưng mà Diệu Âm lại là lắc đầu:
- Tông chủ, ta vẫn là đi theo ngài đi bán đồ đi. Phòng đấu giá Bính cấp, nhiều người tìm, cũng có thể nhanh chóng tìm được!
Đang lúc Ôn Bình chuẩn bị mở miệng, đột nhiên bên cạnh truyền lại một giọng nói.
Vừa nghe giọng nói này, liền có thể cảm giác được người này là một kẻ láu cá. Bởi vì hắn là một bán bộ Thần Huyền, nhưng lại gọi một thanh niên non nớt như Ôn Bình là huynh đệ.
Cái này gần như là cố ý lôi kéo!
Chênh lệch cảnh giới đều mặc kệ.
- Huynh đệ, các ngươi muốn gửi bán đồ?
Ôn Bình quay đầu nhìn sang hắn, hỏi:
- Có việc gì thế?
- Muốn bán đồ, đến chỗ chúng ta đi. Phòng đấu giá Bính cấp hàng thật giá thật!
Nói xong, hắn nhếch miệng cười một tiếng, vậy mà là một bộ biểu lộ lấy lòng.
Ôn Bình trong lòng chỉ cảm thấy có chút cổ quái, thế giới này thật có người nhiệt tình kính nghiệp như thế sao?
Nếu như ở thế giới trước kia, hắn thật tin.
Nhà giàu nhất cũng mặt mày niềm nở tươi cười chào đón khách hàng, bán bộ Thần Huyền mỉm cười đón chào một người như hắn dường như cũng không có vấn đề gì.
Nhưng thế giới này, hắn cảm thấy không có khả năng có người ý thức phục vụ cao như thế.
- Vậy đi xem một chút đi!
Ôn Bình làm thủ thế, ra hiệu hắn dẫn đường.
- Huynh đệ, đi, phòng đấu giá của chúng ta liền ở đó!
Nói xong, hắn một chỉ chếch đối diện, cách phòng đấu giá mới đuổi bọn hắn ra ngoài chỉ khoảng trăm mét.
- Ta gọi Mục Thiên, không biết huynh đệ xưng hô như thế nào, muốn bán thứ gì?
- Ta... Ôn Bình. Bán một tấm nhất tinh Tuyền Qua Đồ!
-Nhất tinh Tuyền Qua Đồ hả, ặc... Có thể tiếp thụ, giá tiếp thu là bao nhiêu?
Mục Thiên cười hỏi.
- 666 viên bạch tinh!
- Khục... khục!
Mục Thiên bị sặc bởi nước miếng của chính mình, bất đắc dĩ cười một tiếng.
- Đi vào trước rồi hãy nói!
- Ừm?
Biểu hiện của Mục Thiên khiến Ôn Bình càng hiếu kỳ.
Sau khi đi vào phòng đấu giá, hắn xem như hiểu rõ, vì sao thái độ của Mục Thiên này lại tốt như thế, nghe thấy hắn bán nhất tinh Tuyền Qua Đồ với giá tiếp thu là 666 viên bạch tinh cũng không có nói thêm gì. Toàn bộ phòng đấu giá cũng là trống rỗng, không có hộ vệ Thông Huyền thượng cảnh, thậm chí có thể trông thấy mạng nhện kề sát ở trên tường, toàn bộ phòng đấu giá ngập tràn khí tức tiêu điều.
- Ôn Bình huynh đệ, phòng đấu giá của Mục gia chúng ta có lịch sử lâu đời, thành lập tại Vân Hải chi đô đã hơn năm trăm năm. Vật qua tay chúng ta bán đi, giá đấu cao nhất đạt đến 1200 viên bạch tinh. Nhất tinh Tuyền Qua Đồ của ngươi bán ở chỗ ta, ngươi yên tâm!
Mục Thiên vừa lên tiếng bảo đảm với Ôn Bình, vừa sai nữ hầu bên cạnh tranh thủ thời gian dâng trà.
Ôn Bình cũng không nói gì, cũng biết gia hỏa này ba hoa chích chòe, nhưng mà hắn không hề quan tâm đến hiện trạng của phòng đấu giá có được hay không, chỉ cần vẫn là Bính cấp là đủ rồi:
- Mục lão bản, vật của ta, giá tiếp thu là 666 viên bạch tinh. Ngươi cảm thấy giá khởi điểm bao nhiêu là phù hợp?
- Cái này... Nhất tinh Tuyền Qua Đồ, giá khởi điểm cũng chỉ ở mức 100 vạn kim cũng chính là 100 khối bạch tinh. Đây là quy định của thành chủ, ta cũng không đổi được! Mục Thiên lập tức lộ ra lúng túng.
Ôn Bình cười một tiếng, biết loại lời này là giả dối không thật, nói thẳng:
- Giá khởi điểm 300 khối bạch tinh, đồng thời, ta muốn phòng đấu giá các ngươi trắng trợn quảng cáo. Lúc chưa bắt đầu đấu giá, quảng cáo nhất định phải bay đầy trời!
- Cái này. . .
- Trong tay của ta tổng cộng có hai tấm nhất tinh Tuyền Qua Đồ, tấm thứ nhất, dành cho Kim nguyên tố dị mạch, tăng phúc bốn thành. Đồng thời có thể bám lên trên vũ khí, để phẩm chất của vũ khí tăng lên bốn thành. Tấm thứ hai, Thổ nguyên tố dị mạch, tăng phúc là ba thành, thế nhưng bổ sung một cái năng lực đặc thù. Phòng ngự tuyệt đối, sau khi sử dụng, trong năm hô hấp phòng ngự vô địch.
Tay khẽ động, hai tấm Tuyền Qua Đồ xuất hiện trong tay.