Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Thiên Huyết
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Tay khẽ động, hai tấm Tuyền Qua Đồ xuất hiện trong tay.
- Cái ... Cái gì?
Mục Thiên nghi ngờ Ôn Bình có phải đang nói lung ta lung tung hay không, đến cả hắn cũng mê muội.
Ôn Bình nói tiếp:
- Kim nguyên tố dị mạch, giá tiếp thu của ta là khoảng 600 đến 700 viên bạch tinh. Thổ nguyên tố, khoảng 400 đến 500 viên. Thế nhưng những thứ đó cũng không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là tuyên truyền. Mục lão bản, mặt của ngươi không nên như thế, ta không rảnh nói đùa với ngươi!
Dù sao trong một ngày mà Tuyền Qua Đồ phá vỡ thế giới quan của tất cả mọi người, Ôn Bình cũng không yêu cầu Mục Thiên nói tin thì tin ngay.
- Thật hay giả?
Mục Thiên để chén trà xuống.
- Ta giống như nói đùa với ngươi sao? Đây là thứ mà Tuyền Qua thần tượng của tông môn chúng mới nghiên cứu ra được, Tuyền Qua Đồ kiểu mới có tính đột phá, cho nên, Mục lão bản, nếu như ngươi tuyên truyền tốt, nó có thể giúp cho phòng đấu giá của ngươi khởi tử hồi sinh. Hai chúng ta, đều thu được lợi!
Ôn Bình nói xong, hai con ngươi sát sao nhìn chăm chú lên Mục Thiên.
- Ngươi đi ra ngoài trước!
Mục Thiên lập tức cho thị nữ trong phòng rời đi, lúc nhìn kỹ Tuyền Qua Đồ trên bàn, vẫn là duy trì trạng thái ngờ vực.
- Không biết Ôn huynh đệ đến từ tông môn nào?
- Điều này rất quan trọng sao?
- A, nói mà không có bằng chứng, nếu như Ôn huynh đệ đến từ đại tông môn, lời này ta sẽ tin! Ta nhất định dốc hết khả năng, gắng hết sức tuyên truyền tại Vân Hải chi đô!
Tuyền Qua Đồ, thật ra nó cũng có phân chia phẩm cấp.
Một cái vòng xoáy, hai cái vòng xoáy, vô cùng dễ phân chia, thế nhưng cái gọi là năng lực của Tuyền Qua Đồ thì lại không thể phân biệt được. Nếu như là đại tông môn thì sẽ không có ai dám trêu đùa lừa đảo ở Vân Hải chi đô, cho nên rất có thể là thật. Đồng thời cũng bởi vì những năm gần đây, có rất nhiều Tuyền Qua thần tượng một mực nghiên cứu chế tác Tuyền Qua Đồ.
Nhưng mà, Ôn Bình chỉ là tùy ý trả lời một câu:
- Một cái vô tinh tông môn mà thôi!
- Vô tinh tông môn!?
Không phải tam tinh, không phải ngụy tam tinh, cái này kêu hắn làm sao tin tưởng Ôn Bình đây.
- Ôn huynh đệ, ngươi như thế. . . Để ta làm sao tin ngươi? Nói thật, ngươi thật đúng là để ta động lòng, ngươi cũng đã trông thấy tình huống của chúng ta, chỉ còn dư lại tiêu điều mà thôi, thế nhưng độ tin cậy của ngươi thật không cao!
...
- Nhóm người kia đi qua chỗ Mục Thiên kia rồi?
Lưu quản sự nghe được hộ vệ bên cạnh nói nhỏ, khóe miệng dần dần lộ ra nụ cười đắc ý.
Mục gia quả nhiên là nỏ mạnh hết đà, thứ gì cũng nhận.
Một cái nhất tinh Tuyền Qua Đồ, vậy mà vào được cửa lớn của phòng đấu giá Bính cấp, truyền đi chẳng lẽ không sợ người ta cười chê?
Nhưng lấy tình huống của Mục Thiên, nếu như không có nhất tinh Tuyền Qua Đồ thì hắn cũng chẳng có thứ gì tốt để có thể bán đấu giá. Làm phòng đấu giá Bính cấp, ba tháng không tổ chức bán đấu giá được thứ nào hơn 500 khối bạch tinh. Mà tại Vân Hải chi đô, cũng không có cách nói rớt cấp, chỉ có ngươi ở Bính cấp, ngươi không tổ chức được quy mô Bính cấp, vậy liền hủy bỏ quyền mở phòng đấu giá của ngươi.
- Đây chính là dấu hiệu sắp suy bại!
Lưu quản sự đứng dậy, xuân phong đắc ý đi ra ngoài:
- Ba tháng liên tục không có vật đấu giá trị giá 500 viên bạch tinh, Mục Thiên a Mục Thiên, ngươi tốt nhất nên sớm đóng cửa, lúc trước Lưu gia chúng ta lập nghiệp ở đây, để ngươi dời đi ngươi lại không chịu, hiện tại luân lạc đến mức lôi kéo người đi đường, hối hận chưa?
- Lưu quản sự, chúng ta bây giờ đi đâu?
Một bán bộ Thần Huyền ở bên cạnh dò hỏi.
- Lại có thể đi đâu, đương nhiên là đi qua bên Mục Thiên kia nhìn xem, nói chuyện giao dịch phòng đấu giá. Lần này, lại giảm giá thấp xuống một chút, nói cho hắn biết, nếu lại không bán, phòng đấu giá này liền chờ lấy mất cả chì lẫn chài đi... Chỉ có bán cho Lưu gia chúng ta, mới là con đường duy nhất!
Lưu quản sự thoải mái cười to đi ra khỏi phòng đấu giá.
Một khi Lưu gia hắn có thể đạt được quyền kinh doanh mảnh đất kia.
Vậy lại mở một cửa hàng chuyên môn thu lấy thiên tài địa bảo, Lưu gia liền triệt để đứng vững chân tại Vân Hải chi đô.
...
- Đã không tin, vậy quên đi, ta lại đi đến phòng đấu giá Bính cấp khác xem sao!
Ôn Bình lập tức muốn đứng dậy, quả nhiên, hệ thống không có hạn chế thời gian là chính xác.
Vật có tính đột phá, đánh vỡ thế giới quan của tất cả mọi người về Tuyền Qua Đồ thì cần một người có được tuệ nhãn mà.
Mục Thiên, hiển nhiên không phải.
Thấy Ôn Bình muốn đi, Mục Thiên vội vàng đưa tay.
- Ôn huynh đệ, đừng nóng vội...
Kim chủ đã đến cửa thì sao hắn có thể từ bỏ được? Thế nhưng là… Vừa mới nói được nửa câu, liền nghe được ngoài cửa truyền lại một giọng nói.
- Mục Thiên, nhà ngươi sinh hoạt thật thoải mái nha. Mỗi ngày có thể có rất nhiều thời gian rảnh rỗi!
Dứt tiếng, Lưu quản sự đi đến, không người ngăn cản.
Đương nhiên, không phải không người dám cản, mà là không có người để đi cản hắn.
Khi Lưu quản sự run lấy một thân béo mập vào phòng, Mục Thiên lập tức lạnh giọng nói:
- Ai cho ngươi đến đây, đây là địa bàn của ngươi à... Lưu Nguyên, ngươi đi ra ngoài cho ta!
- Bản sự không lớn, nộ lại khí không nhỏ!
Sau khi cười một tiếng, Lưu Nguyên lập tức tìm chiếc ghế định ngồi xuống, vừa hay nhìn thấy bốn người Ôn Bình muốn muốn rời khỏi.
- Mục Thiên, ngươi thật đúng là người nào cũng nhận. Một người bán nhất tinh Tuyền Qua Đồ giá tiếp thu là 666 viên bạch tinh, người mà Lưu gia chúng ta xem cũng không muốn xem, ngươi ngược lại tôn sùng như thượng khách!
- Liên quan gì đến ngươi!?
Mục Thiên hừ lạnh một tiếng.
- Người này làm sao buồn nôn như thế, còn không có tốt bằng đại thúc đánh xe thú!
Diệu Âm ở bên cạnh cảm thán một câu, nói giọng cũng không nhỏ, người trong cả căn phòng nghe được rõ ràng.
- Muốn chết!
Ngay sau câu nói đó của Diệu Âm, tên bán bộ Thần Huyền đi theo sau lưng Lưu Nguyên đứng ở cửa tức giận quát một tiếng.
Một cái luyện thể cảnh lại dám nói như thế, khác gì muốn chết.
- Cáp Cáp!
Ôn Bình thấp giọng hô một câu.
Sau đó liền nghe được một tiếng phịch vang lên.
Một vật bị nện vào lòng đất, bàn lẫn bát cổ chung quanh đều nát hết.
Đám người nhìn kĩ lại, mới biết được là tên bán bộ Thần Huyền kia bị nện cả người xuống dưới nền gạch.
Còn chưa kịp phản ứng, chó săn lại đánh ra một trảo. Chỉ trong một thoáng đã nện cho tên bán bộ Thần Huyền đang muốn mở ra mạch môn phản kích kia thành bánh thịt.
Máu tươi phun ra như suối!
Tàn bạo dị thường.
Mà chó săn lại phong khinh vân đạm thu hồi móng vuốt.
- Cái này...
Nhìn xem một màn này, Mục Thiên sợ ngây người.
Lưu Ní bán bộ Thần Huyền cứ thế chết đi?
Tuy nói bán bộ Thần Huyền ở Vân Hải chi đô không đáng tiền, có thể trông thấy ở khắp nơi, thế nhưng có thể giết bán bộ Thần Huyền cũng không nhiều.
Con chó dưới chân thanh niên trước mắt không ngờ lại mạnh mẽ như thế, ít nhất là đại yêu Thần Huyền cảnh. Đây không phải là nội tình mà một vô tinh tông môn có thể có.
Chí ít cũng phải cỡ tam tinh thế lực trở lên!
Mà cắt cử một Yêu thú cường đại như thế bảo hộ cho một thanh niên, vậy thế lực sau lưng sẽ lớn tới mức này.
Một bên khác, sau khi nhìn xem một màn điện quang hỏa thạch này xảy ra, Lưu Nguyên ngây ngẩn cả người, Thông Huyền cảnh hộ vệ đi theo lập tức muốn xuất thủ, thế nhưng bị Cáp Cáp trừng mắt một cái liền không dám nhúc nhích.
- Ngươi! Dám giết người của Lưu gia chúng ta?
- Giết cũng đã giết, có chuyện gì tùy thời có thể tìm ta!
Ôn Bình lạnh nhạt trả lời.
Có ít người, cho hắn ít mặt mũi hắn sẽ đắc ý.
Ôn Bình lại hỏi:
- Đúng rồi, mới nãy là ngươi đang uy hiếp ta?
Gâu!
Cáp Cáp lập tức giận sủa một tiếng.
Lưu Nguyên cả kinh lui lại mấy bước, cả người đụng vào tường.
Hắn chỉ có tu vi Thông Huyền thượng cảnh, sao dám nói tiếp?
- Cút đi, Lưu quản sự!
Ba chữ Lưu quản sự Ôn Bình nhấn rất mạnh, rất hiển nhiên, đó chính là châm biếm. Đối mặt loại người muốn thực lực không có thực lực, chỉ biết mượn oai từ người nhà, Ôn Bình đến cả hứng thú giết hắn cũng không có.
- Đừng để cho ta nhìn thấy ngươi lần nữa, lần sau sẽ không may mắn như thế đâu!
Câu nói này, Ôn Bình trả lại y nguyên cho hắn!