Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Thiên Huyết
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Một màn này rơi vào trong mắt Ôn Bình, hắn cũng theo đó đứng lên, nói với Mạc lão ở bên cạnh:
- Kim Lam Diệp cùng Mộc Tinh có thể giao dịch bây giờ sao?
- Có thể!
Tuy rằng không có tiền lệ này, bình thường cũng phải đợi đến khi kết thúc đấu giá mới bắt đầu giao dịch. Thế nhưng thiếu niên trước mắt lại khác, vì hắn phá lệ một lần cũng không sao.
- Công tử, mời đi theo ta!
Mạc lão đi trước dẫn đường, Ôn Bình theo sát phía sau.
Đồng thời, Ôn Bình âm thầm ra lệnh:
- Ác Linh kỵ sĩ, đi theo lão phụ, chờ ta đi qua.
Ác Linh kỵ sĩ, mặc dù ở bên ngoài không có quyền chủ động công kích người khác, thế nhưng theo dõi người khẳng định làm được, chỉ cần nó không hiện thân, không ai có thể nhìn thấy. Lần này, Ôn Bình sẽ không để phụ nhân kia đi mất. Ôn Bình vừa tiến vào hậu trường của giao dịch hội, Ác Linh kỵ sĩ lập tức đi ra ngoài.
Nhưng không mang Cáp Cáp theo.
...
Bên ngoài giao dịch hội.
Thi Hoa run rẩy đi theo sau Nộ nương tử, không dám nói lời nào, đầu cúi rất thấp.
Đặc biệt là sau khi nghe thấy phụ nhân chửi mắng, tâm càng là nắm chặt.
- Tiểu tử khá lắm, chờ chút nữa ta muốn ngươi phải quỳ cầu xin trước mặt ta!
- Mang theo lão bà Thông Huyền thượng cảnh cũng đã không biết trời cao đất rộng!
- Nhanh lên, chân ngươi gãy rồi à?
Câu nói cuối cùng tự nhiên là mắng Thi Hoa.
- Phu nhân, không bằng chúng ta mua ở phòng đấu giá khác đi, Kim Lam Diệp cùng Mộc Tinh ở đâu cũng có thể mua, không thể vì chuyện nhỏ làm trễ đại sự của ngài!
Nói thật, nàng thật sự cảm thấy vui cho Ôn Bình.
Phát triển Bất Hủ tông, sau lưng cũng đứng một tu sĩ Thông Huyền thượng cảnh.
Tại Đông hồ, chỉ sợ ba đại cự đầu thế lực cũng không dám trêu chọc hắn đi?
Trái lại bản thân, phụ mẫu chết trong thú triều, muốn tìm một chỗ lại bắt đầu lại từ đầu, rời xa nơi thị phi trước kia. Thế nhưng là, vận rủi giống như đi theo nàng, lại bị bắt làm nô lệ.
Nàng có thử trốn đi..
Thế nhưng là không thành công.
Cái giá phải trả chính là nửa bên mặt bị hỏa thiêu đả thương.
...
Trong lúc lơ đễnh, bên tai vang lên giọng nói của Nộ nương tử:
- Ngươi biết hắn sao?
- Không... Không…
Thi Hoa vội vàng trả lời.
- Hừ! Chưa từng suy nghĩ cho ta, bây giờ lại đột nhiên nghĩ cho ta, tưởng lão nương là đồ ngốc sao?
Nộ nương tử cười lạnh, lại nói:
- Tình nhân cũ của ngươi?
Thi Hoa lắc đầu lia lịa:
- Không phải. Phu nhân ngài hiểu lầm, ta chưa bao giờ gặp hắn!
- Chưa bao giờ gặp? Tin được ngươi mới là lạ!
Lúc ở trong rạp trên lầu hai, nàng tò mò tại sao Thi Hoa luôn nhìn xuống dưới lầu, hóa ra là gặp người quen:
- Nếu quen biết thì tốt, đi nói cho hắn biết…!
Nộ nương tử lời còn chưa nói hết, Thi Hoa lập tức cắt ngang nàng.
Đây là lần đầu tiên nàng dám làm như thế.
Cũng là lần đầu tiên dám phản bác.
- Phu nhân, ta không muốn đi!
Bốp!
Một bàn tay trực tiếp đánh lên mặt nàng.
Mà lần này, Nộ nương tử là thật sự tức giận, một bàn tay trực tiếp đánh bay nàng, nửa ngày cũng không đứng dậy nổi.
Rất lâu mới có thể động đậy.
Thế nhưng sau khi động đậy được nói câu đầu tiên lại không phải là cầu xin tha thứ.
Mà là:
- Ôn Bình, đi mau!
Khóe miệng nàng chảy máu, nhưng Thi Hoa vẫn là hô ra tiếng, nàng cũng biết Ôn Bình khẳng định không nghe được, thế nhưng vẫn là la lên không ngừng.
Ôn Bình hiện tại đã trưởng thành, phía sau cũng có Thông Huyền thượng cảnh làm chỗ dựa, thế nhưng là, ác phụ này lại là Thần Huyền cảnh, cảnh giới trên cả Thông Huyền. Giết Thông Huyền cảnh, giống như nông phu giết gà.
Nàng chỉ mong Ôn Bình thông minh một chút, tuyệt đối đừng đi ra , hoặc nếu ra nhất định phải rời đi từ cửa sau.
- Thật đúng là có tình có nghĩa!
Nộ nương tử đi đến trước người Thi Hoa, cười lạnh, sau đó đá thẳng ra một cước. Thi Hoa lăn ra xa vài vòng, cả người đâm sầm lên trên vách tường của cửa hàng.
Đông!
Đầu dập xuống một chút, không có động tĩnh.
Không biết là chết hay là đã hôn mê.
Người chung quanh không ai dám tiến lên, mà Nộ nương tử cũng không thèm để ý Thi Hoa sống chết, chỉ liếc mắt đi đến trước mặt Bạch Hạo:
- Bạch thống lĩnh, ta giết nô bộc của mình, hẳn là không vi phạm gì!
Bạch Hạo biểu lộ hờ hững, không lắc đầu, cũng không nói đúng. Đang muốn mở miệng, bỗng nhiên một thanh âm truyền lại.
- Thi Hoa!
Xa xa, giọng nói của Ôn Bình truyền lại.
Vốn hắn nghĩ là Thi Hoa tạm thời sẽ không xảy ra chuyện gì, còn đang tiếp nhận Mạc lão tiễn biệt, thế nhưng là bên tai bỗng nhiên truyền lại thanh âm của Ác Linh kỵ sĩ, nói cho hắn biết Thi Hoa bị ác phụ đá ngất đi.
- Thi Hoa!
Ôn Bình lại lần nữa hô lên, người đã đến phía ngoài đoàn người, sau đó trực tiếp đẩy đoàn người ra để đi lên, cách Thi Hoa chỉ có vài chục bước, giống như là lao đến trước mặt Thi Hoa, sau khi kiểm tra hơi thở thì vội vàng bế nàng lên, thế nhưng máu trên trán vẫn chảy xuống không ngừng.
Mạc lão lập tức chạy lại, lấy một chiếc bình nhỏ từ trong Tàng giới ra, đổ lên trên trán Thi Hoa:
- Công tử, đây là thuốc cầm máu!
Nộ nương tử thấy thế, nhếch miệng lên, lộ ra ý cười:
- Mạc lão, ngươi quản cũng quá là nhiều đi. Đây là nô bộc của ta, tướng công ta dùng tiền mua, chuyện sống chết của nàng hẳn không liên quan đến ngươi!
- Ngươi quả thật là một con mụ điên!
Mạc lão nghẹn lời, trợn mắt nhìn.
Ôn Bình chậm rãi ngẩng đầu, hai con người bắn ra một đạo hàn mang:
- Ta muốn để ngươi từ từ bị giẫm chết!
Giết thẳng?
Không, không đủ để xả hận.
Loài ác phụ này, nên bị từng bước từng cước đạp chết dần, sau đó lại dùng Hình Phạt Chi Hỏa thiêu hủy tất cả nhục thể lẫn linh hồn!
- Bạch Thống lĩnh, là hắn khiêu khích ta trước!
Nộ nương tử cười nhạt một tiếng, liếc mắt nhìn Bạch Hạo cách đó không xa, thấy Bạch Hạo không có động tĩnh gì, lại nhìn Ôn Bình:
- Tiểu tử, ngươi cùng nhân tình của ngươi chết chung đi!
Ầm!
Hai cái mạch môn màu vàng đất mở ra!
Trong lúc mạch khí tung hoành, một cái trảo ảnh ấn xuống.
- Cái gì!
Nộ nương tử giật mình, vội vàng ngưng tụ mạch khí thành hộ thuẫn, muốn ngăn trở trảo ảnh đang rơi xuống này. Mặc dù là phòng ngự, thế nhưng một cỗ cảm giác bất ổn vẫn là tự nhiên sinh ra, nhìn trảo ảnh, trong lòng vậy mà sinh ra ý sợ hãi!
Chợt nàng phủ định ý nghĩ của mình, Bạch Hạo không xuất thủ, ở đây này ai có thể uy hiếp được nàng?
Cạch!
Mạch khí biến thành thuẫn lập tức vỡ vụn.
Nộ nương tử biến sắc, khuôn mặt trở nên trắng bệch, thế nhưng là không kịp phản ứng gì, trảo ảnh đã ập xuống.
Ầm!
Sóng khí quét ra.
Bụi mù xông lên cuồn cuộn.
Người chung quanh vội vàng thối lui, đứng xa nhìn bụi đất tan dần, thế nhưng vừa mới tan dần, một cái trảo ảnh lại rơi xuống... Một cái, lại một cái, tựa hồ không dứt, khiến cho đường trên phường thị liên tiếp rạn nứt.
Loại gạch lát có thể thừa nhận được công kích của Thần Huyền trung cảnh, tất cả đều bị đập thành đá vụn.
- Cái này…!
Bạch Hạo, Mạc lão sớm biết Ôn Bình lai lịch bất phàm, không có khả năng chỉ mang theo một Thông Huyền thượng cảnh. Thế nhưng bọn họ không nghĩ đến, hóa ra bên cạnh hắn còn có một đầu Đại yêu Thần huyền thượng cảnh, chính là con chó vàng không đáng chú ý kia.
Đột nhiên, giọng nói của Ôn Bình lại vang lên lần nữa.
- Cáp Cáp!
Trảo ảnh biến mất, Cáp Cáp dừng tay.
Khi bụi mù tản đi, người ta chỉ thấy một bãi thịt nát trong hố đất
Đám người không khỏi hút một ngụm khí lạnh.
Thần Huyền cảnh, lại bị giẫm thành dạng này.
Giống như bã đậu.
Đang lúc thẫn thờ, một cổ cảm giác nóng rực đột nhiên đánh thẳng vào tim, bạch sắc hỏa diễm từ trong tay Ôn Bình phóng ra.
Oanh!
Hỏa diễm rơi xuống chỗ thi thể của Nộ nương tử, lửa lớn cháy hừng hực.
Ôn Bình sau khi ném ra hỏa diễm, ôm Thi Hoa đã hôn mê đi ra ngoài phường thị.
Mọi người lập tức nhường ra một con đường.