Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Thiên Huyết
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Người xung quanh lập tức nhường ra một con đường.
Đám người Chiêm Đài Thanh Huyền cùng Cơ Lương Bình lúc này cũng lấy lại tinh thần, vội vàng đuổi theo Ôn Bình. Một đường chạy vội rời đi phường thị, sau đó Ôn Bình tìm ngay một khách sạn ở gần đó. Đang lúc thị nữ muốn hỏi có hẹn trước không, thì thấy Cơ Lương Bình cùng Bạch Hạo đến sát phía sau.
Hai người cũng là nhân vật lớn ở Vân Hải chi đô, nàng cũng không rườm rà, trực tiếp giao chìa khóa phòng Giáp cấp.
-Ôn tông chủ, ta biết linh thiện sư gần nhất ở đâu!
Cơ Lương Bình vào nhà, sau đó vội vàng mở miệng.
Ôn Bình hờ hững mở miệng:
- Không cần... Các ngươi đều ra ngoài đi!
Sau khi đuổi tất cả mọi người ra khỏi phòng, Ôn Bình khép cửa sổ lại thật chặt, đi đến trước người Thi Hoa kiểm tra hơi thở, hô hấp của nàng trở nên yếu ớt, đoán chừng sống không được một khắc đồng hồ.
- Thi Hoa, cố lên!
Trong lúc nói chuyện, Ôn Bình lấy ra một điếu Xì Gà Sinh mệnh.
Châm lửa!
Đặt lên bàn.
Lấy thêm một cây.
Châm lửa, vẫn là đặt trên bàn.
...
Đốt liên tiếp mười điếu, khói trắng nháy mắt ngập tràn trong phòng, kèm theo là từng tiếng hít thở của Thi Hoa, lồng ngực của nàng dần dần lên xuống.
Làm xong những thứ này, Ôn Bình mới ngồi xuống.
Đồng thời, thở phào nhẹ nhõm.
Hiện tại, mạng hẳn là có cứu trở về.
Nhìn Thi Hoa nằm im trên giường, Ôn Bình rơi vào trong trầm tư.
Sắp chết cũng lo cho Ôn Bình hắn.
Nàng lúc nào lại trở nên ngốc như thế rồi?
Cũng không biết thông minh cơ linh một chút, giả bộ nghe theo ác phụ kia sao?
Nhất định phải liên lụy đến tính mạng của mình làm gì!
Cũng may chuyến đi này mang theo nhiều Xì Gà Sinh Mệnh, bằng không thì đành phải nhìn nàng chết ngay trước mắt mình.
Cứ như thế, màn đêm buông xuống.
Ôn Bình một mực ngồi trong phòng, người bên ngoài căn bản không biết xảy ra chuyện gì. Khi sương mù trong phòng loảng đi, Ôn Bình tiếp tục đốt Xì Gà Sinh mệnh. Cứ như thế, lặp đi lặp lại mãi cho đến rạng sáng ngày thứ hai.
Đồng thời, chuyện xảy ra ngày hôm qua cũng truyền ra một cách điên cuồng.
Đều nói người của tứ tinh thế lực đến Vân hải chi đô, bởi vì yêu sủng đi theo bên người cũng là đại yêu Thần Huyền thượng cảnh.
Mà chuyện Nộ nương tử chết, thật ra không có nhiều người để ý.
Bởi vì tin tức Tuyền Qua Đồ kiểu mới đang tuyên truyền một cách điên cuồng, chuyện của đại yêu Thần Huyền thượng cảnh cũng đang điên cuồng lan ra.
Một vị Thần Huyền hạ cảnh chết chẳng khác gì một cục đá nhỏ rơi xuống hồ.
Lúc rạng sáng, Ôn Bình mới rời khỏi phòng của Thi Hoa, Thi Hoa rốt cục lúc nào tỉnh lại, hắn không thể biết được.
Nhưng mà hiện tại hắn cũng không có lo lắng nhiều như thế, mạng khẳng định là đã bảo trụ.
...
Lúc rạng sáng, Mục Thiên thông qua Chiêm Đài Thanh Huyền đến đây tìm được Ôn Bình.
Lúc này Mục Thiên lộ ra sự kích động tột cùng, vừa đến đã bắt đầu báo tin vui:
- Ôn tông chủ, đấu giá hội lần này phát hỏa!
- Phát hỏa?
Ôn Bình lập tức yên lặng triệu hoán hệ thống, mở ra thông tin tiến độ nhiệm vụ.
- Nhiệm vụ lịch lãm - Dương danh bên ngoài.
- 30212/100000.
Vậy mà tích đã đến hơn ba vạn người, chỉ mới một ngày mà thôi.
Mục Thiên nói tiếp:
- Bởi vì xuất hiện Tuyền Qua Đồ kiểu mới cho nên rất nhiều người muốn mượn danh tiếng của nó để bán ra đồ của mình với giá cao. Dồn dập mang đồ vật đến bán ở chỗ ta, hiện tại ta cũng nghĩ kỹ, Tuyền Qua Đồ nhất định dùng để áp trục, chắc chắn có thể bán đi một cái giá trên trời!
666 khối bạch tinh?
Hắn hiện tại cũng cảm giác quá là rẻ.
Mục Thiên còn nói tiếp:
- Vật của sự kiện quan trọng, ta nghe người ta nói, đã có Thần Huyền thượng cảnh chuẩn bị 1 ngàn khối bạch tinh!
- Giao cho ngươi!
Chuyện một ngàn khối bạch tinh thật hay giả thì Ôn Bình không biết, thế nhưng Mục Thiên có thể tuyên truyền được tốt như thế, thật đúng là niềm vui ngoài ý muốn:
- Tóm lại, để càng nhiều người biết càng tốt!
Mục Thiên lập tức gật đầu.
- Đúng rồi, Ôn huynh đệ, Thanh Huyền trưởng lão cũng nói cho ta biết, đây là thuốc do chính Mục gia chúng ta chế luyện, chuyên trị nội thương!
- Không cần, nàng đã ổn rồi!
- Vậy thì tốt!
Mục Thiên thu bình thuốc lại:
- Vậy tối nay có muốn ta phái người đến đón ngươi không!
- Không cần, để ta tự đi!
Lần đấu giá hội này, Ôn Bình bắt đầu nghĩ đến chuyện nhị tinh Tuyền Qua Đồ, nhất định phải rèn sắt khi còn nóng.
- Ngươi trở về trước đi, chạng vạng tối ta sẽ mang đồ đến!
- Được!
Mục Thiên gật đầu.
...
Trong sương phòng khách sạn.
Một giọng nói đột nhiên vang lên.
- Ôn Bình, chạy mau!
Thi Hoa bỗng nhiên ngồi dậy, nhìn như thất hồn lạc phách, nhưng lúc nhìn chung quanh, nàng ngây ngẩn cả người.
Đây là đâu?
Diệu Âm trông coi ở ngoài phòng lập tức mở miệng, hô với Ôn Bình ở phía dưới lầu:
- Tông chủ, nàng tỉnh rồi!
Nghe nói như thế, Ôn Bình hết sức vui mừng, ba bước làm thành một bước, cấp tốc chạy lên lầu.
Đẩy cửa đi vào.
- Ngươi đã tỉnh!
Ôn Bình vội vàng đi đến chỗ giường, tiện tay cầm chén nước đưa tới:
- Ngươi hôn mê hơi lâu, uống miếng nước đi!
- Ôn Bình, sao ngươi lại ở đây, đi nhanh lên. Ác phụ kia muốn giết ngươi... Hắn là Thần Huyền cảnh!
Thi Hoa không nhận chén nước đó, mà là nhanh chóng bảo Ôn Bình chạy mau:
- Ngươi chạy, ta sẽ... Ta sẽ...
Nói được một nửa, nói không được nữa.
Bởi vì Ôn Bình trực tiếp đưa chén nước đến trước môi của nàng, nghiêng một chút:
- Không sao, ác phụ kia đã bị ta giết!
- Ôn Bình, ta không có nói đùa với ngươi…
Thi Hoa bỗng nhiên sờ lên đầu của mình, vậy mà không có cảm giác đau đớn, nhưng nàng nhớ rõ bản thân ngã đập đầu, lúc đó rất đau, đau đến nàng ngất đi, mất đi tri giác.
- Không sao, nàng đã chết. Ngươi xem, hai chúng ta hiện tại không phải sống rất tốt sao?
- Chết rồi? - Hỏi lại 2 chữ.
Hiển nhiên, nàng không tin Ôn Bình.
Nhưng thấy hắn lông tóc không tổn hao gì đứng trước người mình, nàng rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ôn Bình không có việc gì, vậy là tốt rồi.
Sau khi cho Thi Hoa uống hai ngụm nước, Ôn Bình nói tiếp:
- Cứ tin ta đi, ta có bằng hữu Thần Huyền thượng cảnh, hắn dẫn ta đến đây. Hắn giúp ta giết ác phụ. Hắn hiện tại hẳn là ở bên ngoài cửa kìa…
Ôn Bình biết, nói chuyện khác nàng chắc chắn sẽ không tin, cho nên mới lấy lý do này cho nó đáng tin cậy một chút.
Sau đó Cơ Lương Bình cũng rất phối hợp đi đến, lập tức mở ra mạch môn.
Song dị mạch môn xuất hiện!
Thi Hoa sau khi nhìn thấy, lại ngây ngẩn cả người.
Nửa ngày mới nói ra được một câu:
- Thật sao?
Thi Hoa nửa tin nửa ngờ mà nhìn xem chung quanh, không thể tin được.
Trải qua hai tháng khổ sở, nàng đã rất khó tin tưởng trên thế giới tồn tại thứ tên là kỳ tích, hi vọng.
Nàng chỉ cảm thấy, chết mới có thể giải thoát.
Nhưng bây giờ, Ôn Bình lại nói cho nàng biết ác phụ đã chết, nàng vội vàng nhéo mình một phen, cảm giác đau đớn khiến nàng tỉnh táo hơn một chút.
Là thật, không phải nằm mơ!
Nhưng sau khi nói xong câu đó, Thi Hoa lại trầm mặc.
Cả phòng bỗng nhiên an tĩnh lại.
Chỉ chốc lát, tiếng nức nở vang lên, Thi Hoa vui đến phát khóc, giống như một đứa bé.
- Có muốn ăn chút gì đó không?
- Ta không đói!
Thi Hoa lắc đầu, lại hất tóc xuống, phủ lên nửa bên mặt kia.
Hiển nhiên, nàng vẫn không muốn để cho Ôn Bình nhìn dung nhan đã bị hủy của mình.
Nhưng cũng tốt hơn hôm qua nhiều, chí ít nàng hiện tại nguyện ý nói chuyện với mình.
Ôn Bình không nói lời gì, đứng lên, đi qua mở cửa, vừa muốn nói chuyện, đã thấy Cơ Lương Bình bưng một cái mâm gỗ đứng trước cửa, nói:
- Ôn tông chủ, đây là linh thiện ta sai người lấy, dưỡng thương rất tốt!
- Cám ơn!
Ôn Bình tiếp nhận mâm gỗ.
Cơ Lương Bình cười hì hì một tiếng:
- Ôn tông chủ khách khí rồi!
Ngày sau Thiên Thần Học Viện của hắn còn phải dựa vào Bất Hủ tông, một chén linh thiện tốn mười mấy bạch tinh này tính là gì?
Ôn Bình bưng linh thiện trở lại trong phòng, mang linh thiện đến trước giường Thi Hoa, sau đó đưa đến:
- Ăn đi, ngươi cũng nghe đó, đây chính là linh thiện dưỡng thương. Chờ thương lành, ngươi có làm gì thì làm, cũng không ai có thể cản ngươi!
- Ôn Bình, ta...
Lời cảm kích, bây giờ lại nói không nên lời.
Ôn Bình cũng hiểu, cho nên sờ lên đầu của nàng, đứng dậy muốn rời đi.
- Ngươi ở đây nghỉ ngơi đi, ta còn có việc!