Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Vân Ưng chở Bích Nguyệt Phiêu Linh cùng Hoàn Thành lao nhanh như gió lốc, phút chốc vượt hơn 1000 mét, hóa thành chấm đen, sau đó biến mất vô tung. Thế nhưng biến mất ở đây không phải là đi xa đến mức nhìn không thấy mà là đột nhiên tiêu thất giữa hư không.
Tựa như có một người ở vốn đang ở trước mặt ngươi, đột nhiên không thấy đâu nữa.
Nhìn một màn này, Từ Di Thiên lộ ra thần sắc kinh nghi, bất quá, đây không phải vấn đề hắn cần quan tâm trước mắt.
Thần Huyền cảnh của Bách Tông Liên Minh Hội cũng có Viễn độn bí thuật, hao phí tuổi thọ có thể lập tức trở về địa bàn liên minh.
Mấy tên này có bí thuật cũng không phải chuyện gì lạ.
Nhưng từ điểm này đủ để thấy nội tình của Bất Hủ Tông quả thực không tệ, có được thứ mà Di Thiên tông hắn không có.
Lúc Tần Sơn thả hai người Hoàn Thành lên phi chu, Hoàn Sơn lập tức chạy đến đỡ phụ thân.
- Phụ thân, ngươi không sao chứ?
- Không ngại, một đám lưu manh mà thôi, có lợi hại cũng không vô nhân tính như độc của Cự Hổ! - Hoàn Thành lộ ra tươi cười. - Ngược lại là các ngươi, sao lại kéo hết đến đây? Chỗ này không thể ở lâu.
- Ngươi vẫn nên quan tâm chính mình đi, thương thế như thế, nếu để mẫu thân thấy được, chắn chắn sẽ khóc suốt một đêm. - Hoàn Sơn chỉ tay về phía Ôn Bình đang đứng trên Lược Nguyệt sơn. - Chúng ta không sao, tông chủ còn đang đứng đó mà!
Mọi người đồng loạt nhìn lại.
Dưới Lược Nguyệt sơn, Ôn Bình ngạo nghễ mà đứng.
So với Lược Nguyệt sơn hùng vĩ, hắn quả thật rất nhỏ bé, nhưng trong lòng chúng đệ tử, hắn lại vô cùng cao lớn.
- Đi? Mục đích hôm nay của ta chính là san bằng Di Thiên tông. - Ôn Bình mở miệng, thái độ hờ hững, chỉ khi đi ngang qua một người xa lạ mới có thể thấy được nét mặt này của hắn. - Cứu người… Thuận tiện mà thôi!
- Vậy thì không cần đi nữa!
Từ Di Thiên chợt xuất thủ.
Phanh!
Phanh!
Hai âm thanh chấn mạch đột ngột xuất hiện, quang mang hoàng sắc đại phóng.
Từ xa nhìn lại, mạch khí tựa như sóng lớn cuộn trào, điên cụ tụ lại mạch môn.
- Lão tử trời sinh dị mạch thuộc tính kim, tu luyện Kim khoát linh thể trong Linh thể bảng. Cơ Lương Bình, ngươi có dám dùng kim thuẫn kia đón một đao của ta? - Dứt lời, Từ Di Thiên chém một đao ra, đao mang hoàng sắc quét ngang, bổ thẳng lên mạch khí hộ thuẫn của Cơ Lương Bình.
Mạch khí hộ thuẫn vốn chỉ tăng phúc mấy lần, đủ để chống lại công kích cùng cảnh giờ phút này tựa như cửa sổ, trực tiếp bị đao mang chọc phá, cùng với đó, thanh âm của Từ Di Thiên cũng truyền đến.
- Lão tử còn tu luyện Huyền cấp hạ phẩm mạch thuận đến viên mãn, đã không có kim thuẫn, Cơ Lương Bình, ngươi có mấy cái mệnh để dùng đây?
Phanh!
Đao mang bổ vào người Cơ Lương Bình, tuy là đỡ được nhưng hắn phải lui về sau gần trăm bước mới ổn định được thân mình. Đồng thời vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn, không còn lộ vẻ ngả ngớn như lúc đầu.
- Ngươi lợi hại đến mức địch nổi hai Thần Huyền thượng cảnh sao? Lại nói nếu có thể giết chết Liệp Khôi, ngươi chính là một lúc đối mặt ba vị Thần Huyền thượng cảnh. - Vuốt vuốt lồng ngực nhói đau, Cơ Lương Bình vẫn nói cứng như trước.
Một câu thể hiện hắn không hề kinh sợ.
Nghe hắn nói thế, Từ Di Thiên lần nữa bật cười.
- Cho nên mới nói người tu luyện Vô cấu chi thể như ngươi mãi không hiểu được những Linh thể khác trên Linh thể bảng… Kim Khoát linh thể của lão tử chính là Linh thể nằm ở vị trí 2872, sau khi viên mãn, chớ nói ba vị Thần Huyền thượng cảnh, dù có đến thêm mấy vị, ta cũng không sợ.
Dứt lời, Từ Di Thiên trực tiếp lao vọt đến.
Liệp Khôi bên cạnh cũng nuốt xuống một viên dược, sau đó xông theo.
- Ta không tin đấy!
Song mạch môn của Cơ Lương Bình chấn động, trong tay phút chốc xuất hiện một thanh cự phủ, giơ lên, nện thẳng xuống. Cự phủ bổ ra mạch khí hoàng sắc, trực tiếp bổ đôi chủ điện.
Thế nhưng khi rơi xuống người Từ Di Thiên thì cái gì cũng không phát sinh.
Từ Di Thiên nhếch mép cười, tựa như đang chế nhạo Cơ Lương Bình văn hóa kém.
- Cơ viện trưởng, nhảy xuống!
Lúc này, giọng Ôn Bình truyền đến.
- Được!
Cơ Lương Bình không phải mãng phu, dưới chân núi còn có hai vị Thần Huyền thượng cảnh giúp sức, mắc gì phải ở đây lấy 1 chọi 2? Kế đó, hắn lao xuống dốc, muốn dựa vào thế núi thẳng đứng nhanh chóng nhảy xuống chân Lược Nguyệt sơn.
- Muốn chạy? - Địa cung dưới mặt đất bị hủy, Lược Nguyệt sơn đã sụp xuống một khối, vô luận thế nào, hắn cũng không cho phép Cơ Lương Bình có cơ hội đào tẩu. - Cuồng phong trảm, lão tử cho ngươi nếm thử lợi hại của Huyền cấp hạ phẩm mạch thuận viên mãn.
Khoát tay!
Gần trăm thanh đao trực tiếp bổ ra.
Đao mang hoàng sắc đuổi theo Cơ Lương Bình, nghiễm nhiêm muốn phân thây hắn.
Nhưng đúng lúc này, trên nền trời đột nhiên xuất hiện một đoàn tử ý.
Ở độ cao trên ngàn mét.
Tử sắc khí lưu không ngừng hội tụ tại một điểm, tựa như cá trong hồ đang hút nước. Nhưng tính chất căn bản lại khác nhau, tử ý xuất hiện mang theo hơi thở hủy diệt.
- Bạo viêm truy tinh, chuẩn bị! - Ôn Bình hờ hững hô lên, đôi con ngươi nhìn về phía đỉnh Lược Nguyệt sơn.
Bất kể là Liệp Khôi hay đám người đang đứng xa xa quan sát, nhìn thấy một màn này đều giật mình kinh hãi. Nhất là khí thế phát ra từ Ôn Bình y hệt như tử ý trên không, đều ẩn chứa hơi thở hủy diệt.
- Hắn sao lại… - Hắn đã điều tra qua, Ôn Bình bất quá chỉ là một thiếu niên 18 tuổi mà thôi.
Kế đó, Ôn Bình lại nói:
- Khóa chặt mục tiêu!
- Lược Nguyệt sơn!
Cùng với lời của Ôn Bình, phiến lưu quang tử sắc trên nền trời đột nhiên hóa trường mâu, trực chỉ Lược Nguyệt sơn. Đứng ngoài ngàn mét, nhìn thấy một màn này, quần chúng vây xem lộ vẻ kinh nghi.
- Đó là thứ gì?
- Dường như nó chĩa mũi nhọn về phía Lược Nguyệt sơn.
Tử ý khẽ động, nội tâm đám người không hiểu sao lại sinh ra cảm giác e ngại. Loại cảm giác này từ hư không hình thành, tựa như hài đồng mặc dù không biết quỷ là gì nhưng vẫn cảm thấy sợ hãi.
- Nã pháo!
Phanh!
Tiếng nổ mạnh truyền đến.
Đột ngột, lưu quang tử sắc không tiếp tục hội tụ nữa, mà ngưng tụ lại một điểm, sau đó hóa thành một luồng sáng màu tím, hệt như thiên thạch đến từ thương khung, lúc nó gần áp xuống, bầu trời thoáng chốc biến sắc.
Trên phi chu, nhìn Bạo viêm truy tinh pháo phát động, đám người sợ đến phát ngốc.
Bọn họ vốn không nghĩ đến trên phi chu còn tồn tại thứ gọi là pháo.
- Uy năng của cỗ pháo này khiến ta có cảm giác ngay cả Thần Huyền thượng cảnh cũng chịu chết. - Bích Nguyệt Phiêu Linh cảm khái một tiếng.
Mọi người hoảng sợ không nói nên lời.
Bích Nguyệt Phiêu Linh là lão tổ thế lực tam tinh, điểm này bọn họ đã sớm biết.
Cũng từng gặp qua.
Đến hắn cũng nói như vậy, có thể thấy được uy năng của cỗ pháo này đáng sợ nhường nào.
Mà Cơ Lương Bình thấy một màn như vậy, lại thấy Ác Linh Kỵ Sĩ cùng chó săn đột ngột xông lên cứng đối cứng với đao mang đang hạ xuống, hắn không khỏi quay đầu nhìn theo tầm mắt của một người. Lúc này, Ác Linh Kỵ Sĩ chợt ôm lấy hắn, chạy ra xa ngàn mét.
Luồng sáng tím im ắng rơi xuống.
Chợt, nó bỗng nhiên bành trướng gấp mười lần, trăm lần.
Kế đó là một tiếng nổ mạnh truyền đến.
- Oanh!
Âm thanh cực lớn khiến cho toàn bộ những người có mặt trong phạm vi ngàn mét chấn động màng nhĩ.
Mọi người lập tức bưng kín tai, lúc nhìn lại Lược Nguyệt sơn, nơi đó đã bị luồng sáng tím bao phủ, hơn nữa còn mỗi lúc một bành trướng, cùng với khí lãng khổng lồ tán ra. Ngọn núi cao gần 200 ~ 300 mét cùng chủ điện nguy nga đã không thấy đâu nữa.
Chỉ còn lại bụi mù dày đặc.
Bụi tán đi, một cái hố to dần hiện ta.
Tất cả đại điện của Di Thiên tông…
Toàn bộ Lược Nguyệt sơn…
Trong khoảnh khắc không còn sót lại chút gì!