Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Di Thiên tông, từ 1500 năm trước đời tổ sư thứ nhất khai tông đến nay đã trải qua không ít hạo kiếp, nhưng vẫn luôn đứng sừng sững trên đỉnh Lược Nguyệt sơn, quan khán toàn bộ Di Thiên đảo.
Trong mắt người Di Thiên đảo, nó chính là biểu tượng đỉnh phong, cũng là thánh địa của đệ tử nội tông Di Thiên tông. Mục tiêu truy đuổi của ngàn vạn đệ tử ngoại môn chính là có đặt chân lên đó.
Bởi vì chỉ tu hành trên Lược Nguyệt sơn mới có thể đạt được lực lượng cường đại.
Nhưng giờ đây Lược Nguyệt sơn đã không còn, trong chớp mắt trở thành phế tích phủ đầy bụi đất. Cùng với đó, đám Thần Huyền trưởng lão trên Lược Nguyệt sơn cũng bồi theo. Chuyện này khiến cho tất cả mọi người rơi vào tuyệt vọng.
Sau một khắc, đệ tử Di Thiên tông lập tức chen chúc chạy ra rìa đảo, chỉ cầu rời xa trận đại chiến kinh thế này.
Bởi vì trong vụ nổ vừa rồi, ngay cả Thần Huyền trung cảnh vừa rồi muốn trốn cũng không trốn được, huống hồ là bọn họ?
Từ Di Thiên cũng xem như may mắn, với tư cách là Thần Huyền thượng cảnh, không lo đến tính mệnh, chỉ là bị trùng kích một chút, rạch ra vài vết thương nhỏ, nói gì đi nữa, hắn cũng có Linh thể bất phàm hộ thân, hơn nữa tốc độ lại cực nhanh.
Muốn chạy trốn cũng không đến nỗi gian nan.
Thế nhưng Liệp Khôi lại không may mắn như vậy. Tuy cũng là Thần Huyền thượng cảnh, nhưng trước đó đã bị Cơ Lương Bình đả thương, cho nên tốc độ của hắn không kịp né tránh khí lãng đánh úp lại, trực tiếp bị nuốt trọn, vô tung vô ảnh.
Không cần suy nghĩ nhiều, Từ Di Thiên cũng hiểu rõ, Liệp Khôi sợ là đã biến mất cùng Lược Nguyệt sơn.
- Tông ta gặp nguy... - Ôm lấy một tay, đứng ngoài ngàn mét nhìn hết thảy, Từ Di Thiên lộ ra vẻ mặt hiếm thấy.
Ngàn năm cơ nghiệp.
Qua bao đời tổ tông truyền lại cho hắn, là tâm huyết của không biết bao người mới gầy dựng được cơ đồ hiện tại, giờ đây khi hắn còn tại nhiệm lại bị người phá hủy.
Chuyện này...
Từ Di Thiên hướng mắt nhìn về một phía.
Luồng sáng tím kia rốt cuộc là vật gì?
Sao có thể lăng không sinh ra, hơn nữa trong nháy mắt hủy diệt Lược Nguyệt sơn?
Những thứ khác hắn nghĩ mãi không rõ, duy chỉ có một điều Từ Di Thiên có thể khẳng định. Luồng sáng tím kia tuyệt đối có lực lượng vượt qua Thần Huyền, ở cái nơi nhỏ bé như Đông Hồ, một vô tinh tông môn sao có thể sở hữu lực lưởng khủng khiếp đến như vậy?
...
Lúc này, chủ sự Bách Tông Liên Minh - Lạc Đỗ Bình đứng bên bờ hồ, mặt hồ phản chiếu khuôn mặt bình tĩnh của hắn, cũng như đại đa số người, hắn đang nhìn về Minh Kính hồ ở phương xa, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Bên bờ hồ này gần như tề tụ đầy đủ người của Bách Tông Liên Minh tại Minh Kính hồ.
Tất cả cùng nhìn về một phía... Di Thiên đảo.
Bất quá, hiện tại bọn họ không biết Di Thiên đảo đã xảy ra chuyện gì? Tông chủ Ôn Bình của Bất Hủ Tông có đến không? Tất cả đều đang đợi thám tử truyền tin. Bởi vì có chim cắt, cho nên tin tình báo sẽ đến rất nhanh.
Đột nhiên, trên nền trời xuất hiện một cái chấm đen đang đến gần.
Đúng là chim cắt đưa thư.
Sau khi chim cắt hạ xuống, Kim chủ sự nhanh chóng gỡ thư tín trên vuốt nó ra. Thời điểm mở thư, Mộ Dung Thanh, Hàn Phi Dạ cũng vây đến, cổ nhướng cao đến mức khó tưởng, chỉ vì ở đây toàn là đại nhân vật, mà ai ai cũng chú mục vào bức thư kia.
- Sao rồi? - Lạc Đỗ Bình đột nhiên lên tiếng.
- Tên Ôn Bình kia thật sự đến, bất quá tình hình chiến đấu có vẻ không ổn... Thám tử của chúng ta hồi báo, vừa rồi trên Lược Nguyệt sơn truyền đến tiếng nổ mạnh, khiến cho bầu trời quanh Di Thiên đảo bị nhuộm thành màu tím. Lúc hắn ngưng mắt nhìn lại thì đại điện Di Thiên tông tọa lạc trên Lược Nguyệt sơn đã không còn, tất cả đều bị san bằng. - Kim chủ sự ném bức thư cho Mộ Dung Thanh bên cạnh, nội tâm không hiểu sao sinh ra một cỗ cảm giác bất an.
Mộ Dung Thanh liếc nhìn mảnh giấy trên tay, vội mở miệng:
- Có khi nào là người Di Thiên tông tự mình cho nổ tung hay không?
Phút chốc bị mọi người ném ánh mắt nhìn kẻ đần về phía mình, Mộ Dung Thanh ngượng ngùng cười:
- Chắc không phải vậy đâu ha!
- Nếu không phải chính bọn họ làm, vậy thì chỉ có thể là Ôn Bình làm. - Vẻ mặt Lạc Đỗ Bình nghiêm túc, tựa như lúc trước biết được Liệt Ma chết trong Minh Địa thí luyện, sau đó lại phát hiện hắn ta là bị một kiếm giết chết.
- Lập tức dẹp yên Lược Nguyệt sơn, quân cờ này của Di Thiên tông hạ sai rồi.
Dùng thân nhân của Ôn Bình dẫn dụ hắn, giờ hay rồi, trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Hiện tại người khắc định đã được Ôn Bình cứu đi.
Lược Nguyệt sơn đã mất, dưới loại lực lượng kia, người Di Thiên tông căn bản trốn không thoát. Hôm nay, Bất Hủ Tông kia đã biến Di Thiên tông thành trò cười thiên cổ mất rồi.
Lạc Đỗ Bình lại lần nữa mở miệng:
- Cho người đi dọ xét! Ta nhất định phải biết được tình huống cụ thể trên đảo.
Chỉ có biết rõ Ôn Bình dùng loại thực lực gì, hắn mới có thể quyết định phái bao nhiêu người đi tiếp viện.
...
Từ Di Thiên bỗng nhiên quay đầu nhìn Ôn Bình, trên mặt lộ ra thần sắc dữ tợn:
- Ôn Bình, đến nước này rồi, bảo kẻ đứng sau ngươi xuất hiện đi. Một Di Thiên tông nhỏ bé... Hắn không để vào mắt hử?
Ha ha!
Từ Di Thiên phát ra tiếng cười thảm.
Cứ như điên rồi.
Kỳ thật cho đến bây giờ hắn vẫn không thể tin được, cái địa phương chật hẹp kia lại xuất hiện lực lượng siêu việt Thần Huyền.
Mấy kẻ như vậy... Loại lực lượng đó... Không phải nên xuất hiện ngoài ba hồ sao?
Tại sao lại đi bảo vệ một mao đầu tiểu tử đi diễu võ dương oai?
Tại sao lại giúp đỡ hắn đánh lên Di Thiên tông?
- Sau lưng ta có người? - Ôn Bình đột nhiên quay đầu lại, nhìn khoảng không sau lưng, ngoại trừ gió thì chẳng còn gì hết.
- Giữa ban ngày ban mặt lại đi kể chuyện ma! - Ôn Bình lạnh nhạt xoay đầu lại.
- Sau lưng có người? - Cơ Lương Bình bất đắc dĩ cười, đây là lần đầu tiên hắn nghe được có người lý giải câu nói này như vậy. Mà lúc này, trên phi chu, đám người nghe Ôn Bình nói cũng chỉ biết cười cho qua.
- Tình cảnh này còn có thể nói giỡn được, đoán chừng thế gian này chỉ có mình tông chủ mà thôi! - Chiêm Đài Thanh Huyền mỉm cười nói.
- Tông chủ sẽ chơi chết đám người kia!
Mọi người cùng cười ra tiếng.
Lúc này, Cơ Lương Bình nổi giận gầm lên một tiếng, mạch môn rung động, lập tức xông tới, thề báo thù.
- Lão thất phu, hiện tại đến phiên ta!
Thạch chùy khởi!
Nghênh ngang rơi xuống.
- Oanh!
Từ Di Thiên không có lực hoàn thủ, bị nện bay ra xa trăm mét, bất quá, một búa này của Cơ Lương Bình thật sự không đủ để làm tổn thương Linh thể của Từ Di Thiên. Thế nên, hắn lập tức đuổi theo, không ngừng ra quyền.
- Kim Khoát linh thể đúng không?
Một quyền oanh ra, Từ Di Thiên thối lui mấy chục bước.
- Xem thường Vô Cấu chi thể đúng không?
Lại tiếp một quyền, đánh cho Từ Di Thiên lui bước.
Nhưng mà nhìn cảnh tượng trước mắt, Ôn Bình lại không có tâm tư tiếp đùa giỡn, trực tiếp phân phó Ác Linh Kỵ Sĩ cùng chó săn xông tới. Ba đánh một, có thể giải quyết nhanh là tốt nhất, vẫn còn hai quả pháo đây này.
Uy lực của pháo xem như hắn đã rõ.
Giờ còn hai phát miễn phí đấy, không đánh chẳng phải nên xin lỗi chính mình đã tốn công lưu nó đến bây giờ sao?
Nhưng đúng lúc này, đại địa đột nhiên chấn động.
Khiến cho Ôn Bình có cảm giác về đến địa cung, cứ như là có vô cùng vô tận trùng khôi muốn chui ra.
- Cơ viện trưởng! - Ôn Bình vội hô lên một tiếng. Thế nhưng Cơ Lương Bình đã cách xa vài trăm mét, không cách nào nghe được. Hết cách, Ôn Bình chỉ phải quét mắt nhìn quanh, sau đó tập trung ánh mắt cùng thần thức dò xét cự hố.
Phanh!
Một Bạch y nhân chui từ dưới đất lên.
- Người phương nào quấy nhiễu thanh tịnh của ta!
Chỉ một câu, khiến cho toàn bộ Di Thiên đảo tựa như đưa thân vào lôi trì.