Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 351 - 【Vip】 Di Thiên Tông Chỉ Còn Lại Hai Người

【VIP】 Di Thiên Tông Chỉ Còn Lại Hai Người 【VIP】 Di Thiên Tông Chỉ Còn Lại Hai Người

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Mịii

Nguồn: Truyenyy.com

----------

Ngay lúc đó, hai gã nam nhân sau khi rời khỏi Vân Hải chi đô lập tức cưỡi yêu thú hướng Di Thiên tông mà đi.

Bọn họ chính là hai người thần bí đã xuất hiện trong hội đấu giá của Mục gia.

Cũng là người khi Ôn Bình rời khỏi phát hiện hắn chính là kẻ bán Tuyền Qua đồ.

Trong hai người, một gã gọi là Lý Ba, còn lại xưng Triệu Khắc. Cảnh giới của bọn họ không cao, đều là Thần Huyền hạ cảnh, phụ trách sinh ý của Di Thiên tông, dùng nó để duy trì hoạt động ngày thường trong tông.

Thế nhưng khi ngồi trên lưng đại yêu Dực tộc hướng về Di Thiên tông, bọn Lý Ba bị người chung quanh nhìn chằm chằm mà sinh ra sợ hãi.

- Không phải nói cao tầng Di Thiên tông đều chết hết rồi sao? - Một phụ nhân lẩm bẩm.

Người bên cạnh vội phụ họa:

- Đúng vậy, ta nghe nói tất cả đều chết sạch. Sao giờ lại lòi ra hai gã Thần Huyền cảnh chứ?

- Các ngươi nói gì? - Lý Ba quay đầu hỏi.

- Hai người các ngươi không biết à?

- Di Thiên tông bị diệt, là do một cái tông môn ẩn thế ở Đông Hồ làm.

- Hình như gọi là Bất Hủ Tông...

- Hiện tại Di Thiên đảo bị thủng lỗ chỗ, không còn ai ở đó nữa.

Người chung quanh mồm năm miệng mười thảo luận khiến cho hai người Lý Ba biến sắc:

- Ta...

Hai người bọn họ còn nghĩ đem chuyện Ôn Bình bán Nhị tinh Tuyền Qua đồ thuộc tính Phong về báo cho cao tầng trong tông, ngờ đâu, còn chưa đến nơi thì đã nghe tin Di Thiên tông bị diệt.

Chuyện này thử hỏi sao bọn họ có thể tiếp nhận?

Rõ ràng là có thể tranh công…

Triệu Khắc bên cạnh liền hỏi:

- Chúng ta còn về hay không?

- Quay lại nhìn kỹ rồi hẵng nói. - Lý Ba vẫn lựa chọn quay về Di Thiên đảo xem thử.

Khi về đến đảo, chứng kiếm hòn đảo thủng lỗ chỗ, bọn họ có cảm giác sắp hỏng mất.

Di Thiên tông quả nhiên bị diệt.

Không phải nói sau lưng Bất Hủ tông có đại nhân sao?

Đang định tiến vào trong xem thử, một gã Thần Huyền trung cảnh đột nhiên nhảy ra cản đường bọn họ. Hắn vận y phục của Bách Tông Liên Minh:

- Hai vị, chủ sự đại nhân của chúng ta muốn tìm các ngươi nói chuyện.

- Nói chuyện gì? - Lý Ba lên tiếng.

- Di Thiên tống đã mất, nhưng Bách Tông Liên Minh vẫn còn, chúng ta luôn luôn hoan nghênh các ngươi. - Tên Thần Huyền trung cảnh kia cười ra tiếng. Hiển nhiên, người này chính là Kim chủ sự, qua mấy ngày, hắn mới dám chạy sang đây xem.

Đương nhiên, hắn là bị bắt buộc đấy.

Cũng may vừa đi liền thu được kinh hỉ, có thể nuốt trọn thế lực còn sót lại của Di Thiên tông, tuy là không phải hai gã Thần Huyền cảnh giàu có.

- Ừm.

Hai người Lý Ba liếc mắt nhìn nhau, sau đó đuổi theo người nọ.

Cứ như vậy, cả hai đều gia nhập Bách Tông Liên Minh. Cũng không phải bọn họ ưa thích gì chỗ này, mà là vì không còn lựa chọn nào khác. Rời khỏi Di Thiên tông, họ quả thật không biết nên đi đâu. Mấy năm nay, người bọn họ đắc tội cũng không ít.

- Kim chủ sự, chúng ta muốn gặp Lạc Hà chủ sự! Chúng ta có chuyện trọng yếu muốn nói với hắn, nhưng hắn phải đồng ý cho chúng ta một vị trí chủ sự. - Đã rời đi Di Thiên tông, vậy thì dứt khoát làm càn một lần.

Kim chủ sự gật đầu, bước ra ngoài.

Nửa canh giờ sau, cửa gian phòng hai người Lý Ba đang ở bị đẩy ra.

Một nam nhân trung niên chắp tay sau lưng bước vào, người này chính là Lạc Hà, đệ nhất chủ sự Bách Tông Liên Minh tại Minh Kính hồ.

Lạc Hà nhìn hai người Lý Ba, lộ ra thần sắc nghiêm túc, nhàn nhạt hỏi một câu:

- Hẳn là các ngươi biết được địa điểm tàng bảo của Di Thiên tông?

Bọn Lý Ba thấy Lạc Hà thực sự đến, vội quỳ một chân xuống.

- Chúng ta có được tin tức con trân quý hơn vậy… Bất quá, ta hi vọng Lạc chủ sự có thể trước cho chúng một vị trí.

Nói ra tin tức trước, Lý Ba sợ rằng người của Bách Tông Liên Minh đột nhiên trở mặt không nhận.

- Có thể! - Nói xong, Lạc Hà trực tiếp lấy ra hai tấm lệnh bài chủ sự, đưa tới.- Lệnh bài này cho các ngươi, nói nhanh đi. Chẳng qua nếu như chuyện đó không khiến ta hài lòng, ta sẽ cũng sẽ không đổi ý, nhưng tuyệt đối không cho các ngươi thực quyền.

- Ta biết Nhị tinh Tuyền Qua đồ thuộc tính Phong ở Vân Hải chi đô do ai bán. - Lý Ba mở miệng.

Không khí trong phòng phút chốc trầm lại.

- Tất cả ra ngoài.

Lạc Hà vung tay, trong phòng ngoại trừ ba người, không còn ai khác.

...

Bất Hủ tông.

Ôn Bình không lập tức tiến vào Phong Chi cốc, bởi lẽ nếu muốn vào, khẳng định phải ở lâu một chút, không thể lãng phí bạch tinh được. Nhưng hôm nay hắn còn có việc phải xử lý, không cách nào tiến vào Phong Chi cốc theo ý mình được.

Đầu tiên, Ôn Bình đi một chuyến đến Dược sơn.

Linh mễ đã hoàn toàn chính, mà hai người Triệu Doanh cùng Diệp Phi cũng đã giã xong hết.

Tổng cộng được sáu túi.

Đủ ăn nửa tháng.

- Diệp Phi, ngươi mang tất cả đến trù phòng đi.

- Ừm. - Diệp Phi gật đầu, dùng một tay xách theo sáu cái túi đi mất.

Triệu Doanh muốn chạy đến hỗ trợ nhưng lại bị Ôn Bình ngăn cản.

- Vào nhà cùng ta.

Ôn Bình dẫn đầu bước vào chỗ Triệu Doanh ở.

Một gian phòng không lớn, nhưng sau khi được nàng sắp xếp đã có chút bộ dáng của cái gọi là nhà.

Triệu Doanh có hơi thấp thỏm hỏi dò:

- Tông chủ, có chuyện gì ư?

Ôn Bình rút hai thanh Xì gà sinh mệnh ra, sau đó bước đến đóng cửa sổ lại:

- Cho ngươi một cơ hội… Ta giúp ngươi cải tạo kinh mạch, về phần có thể đi bao xa, phải xem chính ngươi rồi.

Dứt lời, Ôn Bình đốt Xì gà sinh mệnh trong tay.

- Tông chủ! - Triệu Doanh vốn còn thấp thỏm không yên, vẻ mặt chợt trở nên kích động. Nàng đã từng nghe Vân Liêu nói, kinh mạch của Triệu Dịch là do tông chủ hỗ trợ cải tạo… Ôn Bình thật sự có loại bổn sự nghịch thiên này.

Nhưng nàng không hề yêu cầu xa với hắn sẽ giúp nàng.

Thu lưu nàng đã là ban ân, sao nàng còn dám mộng tưởng những thứ khác?

Thế nhưng hiện tại, tông chủ lại chủ động giúp nàng cải tạo kinh mạch.

Thử hỏi sao nàng có thể không kích động?

Cải tạo kinh mạch… Giấc mộng này cũng đã nửa năm rồi!

- Được rồi… Đừng quỳ… Chẳng lẽ ngươi không còn phương thức cảm tạ nào khác ngoài quỳ sao? - Ôn Bình kéo Triệu Doanh lên, có hơi bất đắc dĩ khi thấy nàng kích động một chút liền quỳ xuống.

Với nam nhân, hắn còn có thể dùng câu nói “nam nhi dưới gối là vàng” để khuyên bảo…

Nhưng nữ nhân thì… Hắn không có học qua câu tục ngữ nào như vậy nha.

- Tông chủ, ngày sau, mệnh của Triệu Doanh là của ngươi.

- Ta muốn mệnh ngươi làm gì.

Ôn Bình bật cười, sau đó rời khỏi Dược sơn.

Hiển nhiên, điểm đến kế tiếp của hắn chính là sau lưng Vân Lam sơn, nơi Xích Mực Cự Viên trồng cây.

Lúc này, Kiếm Mộc lâm đã cao độ 2 mét, hơn nữa tất cả đều cây đều có cùng độ cao. Cành lá xum xuê không nói, chỉ riêng khí tức mà nó phát ra đã nhiều đến mức khiến Trường Mạch Công của Ôn Bình rục rịch, chẳng khác nào sói đói.

Xích Mục Cự Viên vẫn kiêu ngạo như cũ, ngồi ở đó chờ Ôn Bình bước qua, cũng không thèm chào hỏi gì cả.

- Ôn tông chủ, nhìn cây hài lòng không?

- Hài lòng.

Ôn Bình lại mua thêm mười hạt Kiến Mộc. Vốn dĩ chỉ định trồng 100 gốc Kiến Mộc là đủ, nhưng hiện tại hắn căn bản không dừng được.

- Trả Kim Toa Diệp cho ngươi. - Ngay sau đó, Ôn Bình lấy hộp ngọc chưa Kim Toa Diệp ra, đưa tới.

“Xoạt” một tiếng, Xích Mục Cự Viên vội chộp lấy.

Bắt được hộp ngọc, trên mặt nó lộ vẻ mừng như điên.

- Bổn vương tha thứ cho ngươi.

Dứt lời, hắn cất bước định chạy đi.

Lúc này, Ôn Bình thuận tay bắt lấy hắn, chỉ bằng một tay lại có thể khiến cho Xích Mục Cự Viên không động đậy được.

- Thực lực của ngươi! - Bị một tay bắt lấy, lại còn khiến nó không thể động đậy, lực lượng này thật sự dọa đến nó.

Từ lúc nào tiểu tử này trở nên mạnh như vậy?

Cái này tuyệt đối là lực lượng vượt qua Thông Huyền Cảnh.

- Tha thứ ta cái gì? - Ôn Bình hỏi lại một câu.

Bình Luận (0)
Comment