Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
- Tha thứ ta cái gì? - Ôn Bình hỏi lại một câu.
- Không có… Gì. - Xích Mục Cự Viên cả kinh, Ôn Bình hiện tại mang đến cho hắn cảm giác thật đáng sợ. - Ôn tông chủ, bổn vương thích nói đùa thôi mà. Bổn vương sao lại mang thù ngươi chứ, Kim Toa Diệp này, ngươi không trả cũng không sao cả.’
Ôn Bình buông lỏng tay.
Xích Mục Cự Viên lúc này mới thở ra một hơi.
- Con tưởng rằng ngươi trồng cây suốt thời gian qua, học được trung thực, ngờ đâu vẫn như cũ. - Ôn Bình không có cố chấp muốn lưu lại Xích Mục Cự Viên, trong đầu bắt đầu cân nhắc cảnh giới của hắn ta hiện tại. Thông Huyền thượng cảnh xem ra cũng không tệ.
Giữ lại trồng cây thật sự có hơi đáng tiếc.
Bất quá, về phần bồi dưỡng, giúp hắn đạt đến cảnh giới cao hơn, Ôn Bình cảm thấy vẫn nên đợi sau khi dã tính của Xích Mục tiêu tan bớt hãy nói tiếp.
Dù sao vẫn còn 300 năm nữa mà.
Nếu như Xích Mục Cự Viên biết được câu nói kia đã chôn vùi tương lai của mình, đoán chừng hắn hối hận đến quặn ruột mất.
Xích Mục vừa đi, Linh Doãn cùng Hắc Trạch cũng theo ra, Ôn Bình lập tức đi vào Kiến Mộc lâm. Vừa mở Trường Mạch Công, cảm giác kia quả thật quá mức sung sướng, mộc khí dũng mãnh tiến vào thân thể hắn.
Cảm giác thoải mái không cách nào diễn tả bằng lời.
- Hệ thống, giúp ta thăng cấp Thính Vũ Các 2 lần. - Lúc ngồi xếp bằng xuống, Ôn Bình trực tiếp nói với hệ thống.
- Thính Vũ Các đang thăng cấp…
- Thời gian còn lại: 5 ngày.
Hệ thống tiếp tục nói:
- Lần thứ hai thăng cấp cần 10 ngày, Kí chủ có thể sử dụng Mệnh hạch, có lẽ sẽ giảm bớt được thời gian.
- Ta thử xem.
Ôn Bình lấy Mệnh hạch ra, dùng tay đung đưa một cái.
Không nhúc nhích.
- Được rồi, nửa tháng thì nửa tháng.
Vận khí không tốt cũng không còn cách nào.
Sau khi túi trống rỗng, Ôn Bình lập tức cảm thấy thoải mái hơn… Cho nên nói không có tiền là dễ chịu nhất quả nhiên có đạo lý. Chợt, hai mắt Ôn Bình nhắm nghiền, ngồi xếp bằng, toàn lực vận chuyển Trường Mạch Công, hấp thu mộc khí tu hành.
Cùng với mộc khí tiến vào cơ thể, tiến độ tu luyện bắt đầu tăng lên một cách ổn định. Ôn Bình có thể cảm nhận được tốc độ tăng phúc tuyệt đối không kém hơn 9 lần tăng phúc của Trọng Lực Trường.
Tốc độ tu luyện tăng gần 9 lần quả thật là rất khủng bố đối với Thần Huyền cảnh, dù sao cũng có rất nhiều người cả đời cũng không vượt nổi một cái tiểu cảnh giới.
Kiến Mộc lâm trồng quả không phí công mà.
Bạch tinh cũng không tiêu phí.
Thông Huyền cảnh mở ra Địa phá môn ở cổ tay trái. Thần Huyền cảnh lại mở ra Sung doanh môn ở tay phải. Riêng với cảnh giới thứ 3 - Trấn Nhạc cảnh - Ôn Bình không biết nhiều lắm.
Dù sao tin tức ở thế giới này không hề linh động, ở Lâm thành hắn cũng có chút quen biết, nhưng quá xa, liên hệ cũng rất phiền toái.
Hơn nữa, mặc dù là Thần Huyền cảnh, kỳ thật làm thế nào mở mạch, cần lưu ý gì để tránh thất bại khi đả thông mạch môn,… Người bình thường không cách nào biết được những thứ này. Đó chính là lý do mà một Thông Huyền thượng cảnh hoặc bán bộ Thần Huyền nhất định phải gia nhập thế lực, nếu không, tự bản thân tìm tòi, e là cả đời cũng không tìm ra.
Chuyện về Trấn Nhạc cảnh hiển nhiên càng ít người biết.
Ôn Bình cẩn thận suy nghĩ, đoán chừng Hành chí có lẽ không biết phương pháp xông lên Trấn Nhạc cảnh, nếu không, dựa vào bích trì, tu hành vài thập niên mới đến được bán bộ Trấn Nhạc khẳng định nguyên nhân không chỉ ở tư chất.
Bất quá, sau khi lên đến Thần Huyền, liền có thể biết được mạch môn kế tiếp nằm ở đâu.
Giữa lồng ngực.
Chỗ đó có một cái mạch môn gọi là Tụ thần.
Hệ thống chỉ nói cho hắn biết mạch môn nằm ở ngực, riêng hai chữ “Tụ thần” là hắn nghe từ mẫu thân. Còn nhớ ngày đó, một đêm, dưới ánh nến, mẫu thân Long Tuyết của hắn ngồi cạnh phụ thân, nhiều lần nhắc đi nhắc lại hai chữ này.
- Khó trách Xích Mục Cự Viên lại chấp nhận ký huyết khế. - Cuối cùng, Ôn Bình cũng rõ, hóa ra Xích Mục Cự Viên không phải do phụ thân hàng phục, mà người cũng không có được khả năng chấn nhiếp Yêu vương thần thông quảng đại như ngoại giới đồn đãi.
Vĩnh viện không mạo phạm Thương Ngô thành, loại hiệp nghị này dù là ở bất kỳ tòa thành nào cũng chưa từng phát sinh qua.
Bất kể là Hoàng Lê thành - Nhĩ đóa của Bách Tông Liên Minh.
Yêu vương ngoài Hoàng Lê thành có lẽ không hề nhận thức người trong thành.
- Mình từng nghĩ khoảng cách giữa mẫu thân và phụ thân rất xa, nhưng không ngờ lại xa đến như vậy, mẫu thân chỉ mới 40 tuổi mà thôi. - Nếu như không phải có được hệ thống, cái gọi là Trấn Nhạc, không, đừng nói Trấn Nhạc, chỉ sợ Thông Huyền… Cả đời hắn cũng sờ không tới.
Hơn nữa, mặc dù có hệ thống, con đường Trấn Nhạc vẫn còn rất xa xôi.
Nghĩ đến đó, Ôn Bình bỗng nhiên nở nụ cười.
- Phụ thân vậy mà lại là Đỉa đeo chân hạc trong truyền thuyết.
Đây nhất định là ví dụ tốt nhất cho cái gọi Trư củng bạch thái (1).
(1) Cải trắng cho heo đẩy.
Cười xong, Ôn Bình lại nhắm mắt, tiếp tục hấp thu mộc khí. Trái lại, hắn cảm thấy người mang phụ mẫu đi ngày đó cũng không có ác ý quá mức thâm hậu, nếu không, bọn họ hẳn không chỉ đánh sập chủ điện.
Mà là diệt toàn bộ Bất Hủ tông.
...
Cứ như vậy, một ngày trôi qua.
Bởi vì có linh mễ, thói quen ăn uống đúng bữa mà trước kia mọi người cho là phiền phức giờ lại rất được hoan nghênh. Sáng sớm, tất cả đều tụ tập ở trù phòng, không chạy đến Trọng Lực Trường tranh thủ tu hành, mà ngồi ở đây tán chuyện, gì mà “Những tâm đắc tu luyện”,…
Chủ đề đơn giản vây quanh Hỏa Xà thuật, Ngự Kiếm thuất,…
Riêng bọn Vân Liêu lại nhắc đến một số chuyện khác.
Có hơi cao cấp hơn một chút, ví dụ như Hỏa Long thuật, Hỏa linh chi thể, Hỏa diễm mạch thuật.
Đêm qua, Vu Mạch cùng Chiêm Đài Thanh Huyền đã luận bàn một hồi. Từ sau khi Vu Mạch có được dị mạch, bọn họ xem như cân tài cân sức. Vu Mạch là Thông Huyền trung cảnh, trong khi đó Chiêm Đài Thanh Huyền là Thông Huyền thượng cảnh, hơn nữa bà có được Nhất tinh Tuyền Qua đồ phẩm chất cao là chuyện không cần bàn cãi.
Nhưng Chiêm Đài Thanh Huyền vẫn không cách nào thắng được Vu Mạch, chuyện này càng khiến bà quyết tâm chinh phục Ngàn bậc thềm hơn.
- Tông chủ sao còn chưa tới? - Mắt thấy thức ăn đã chuẩn bị xong, Chiêm Đài Thanh Huyền bước đến cạnh cửa sổ, quét mắt nhìn quanh vài lần, vẫn không thấy bóng dáng Ôn Bình đâu cả. - Nhạc Nhạc, ngươi đến Thính Vũ Các tìm tông chủ thử xem.
Dương Nhạc Nhạc gật đầu, đứng dậy rời khỏi trù phòng.
Nhưng lúc hắn chạy đến Thính Vũ Các, hô to một hồi vẫn không thấy ai lên tiếng.
Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể chạy đến Nhiễu sơn tìm thử, vẫn như cũ không thấy tông chủ nhà mình đâu.
- Không tìm thấy tông chủ. - Dương Nhạc Nhạc trở về báo cho mọi người biết, thấy có vẻ hơi qua loa, hắn bèn bồi thêm một câu. - Trưởng lão, ta đã tìm khắp nơi.
Chiêm Đài Thanh Huyền nhìn quanh bốn phía:
- Aiz, tông chủ có thể đi đâu chứ?
Hết cách, bọn họ cũng chỉ có thể chờ.
Cho đến khi ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ, Ôn Bình mới khoan thai bước vào trù phòng.
Vân Liêu mở miệng hỏi:
- Tông chủ, ngươi đi đâu vậy?
- Các ngươi ăn đi. - Ôn Bình bước lên lầu, cũng không có ngồi xuống. - Sau khi ăn xong, ta có chuyện muốn tuyên bố.
Dứt lời, hắn rời khỏi trù phòng.
Một đêm tu luyện tuy có gặt hái được vui sướng, nhưng y phục của hắn đã sớm ướt đẫm.
Ôn Bình đến rồi lại đi khiến mọi người cảm thấy có gì đó không bình thường. Cho nên khi Ôn Bình từ Ký Túc Xá quay lại, tất cả đã giải quyết xong bữa sáng, tốc độ phải nói là bão táp.
- Tông chủ, chúng ta lại sắp mở ra Ngàn bậc thềm à? - Dương Nhạc Nhạc vĩnh viễn là người tích cực nhất.
- Không, hôm nay ta muốn cho các ngươi xem thứ mới. - Phong Chi cốc, cái gọi là mạch thuật, công pháp,… Kỳ thực chỉ là nói miệng. Một khối bạch tinh xác thực rất quý, mà nhiệm vụ 500 lượt hắn bắt buộc phải hoàn thành.
Cho nên, Ôn Bình tính toán để mọi người chiêm ngưỡng mị lực của Phong Chi cốc, về phần có vào hay không, tự bọn họ quyết định là được.