Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Hiện tại, thứ không bắt buộc chính là nguyên tắc của Ôn Bình.
Khác với lúc trước, khi đến Bất Hủ Tông, mặc kệ có gia nhập hay không đều được một cơ hội thể nghiệm miễn phí. Tuy rằng sau khi thể nghiệm, mọi người đều lựa chọn nhập tông, nhưng giờ Ôn Bình không có ý định tiếp tục làm như vậy.
Hắn lên tiếng:
- Đến Quan ảnh thất đi, ở đó các ngươi có thể nhìn thấy hình ảnh Phong Chi cốc.
- Phong Chi cốc?
- Đó là đâu?
Mọi người tỏ vẻ hiếu kỳ, có nơi như vậy sao?
- Các ngươi sẽ biết. - Dứt lời, Ôn Bình đi về phía Nhiễu sơn, những người khác cũng lục tục theo sau.
Lúc đến trước Quan ảnh thất, Ôn Bình lại nói:
- Phong Chi cốc, các ngươi có thể xem nó như thể giới Tru Tiên. Không giống như những gì các ngươi đã từng thấy ở thế giới này… Cùng xem đi.
Ôn Bình mở màn hình lên, hình ảnh khu rừng dưới chân Nhiễu sơn dần hiện ra.
- Đây là Phong Chi cốc?
- Tông chủ, chỗ này không phải là chân Nhiễu sơn sao?
Mọi người quay đầu nhìn, nhưng Ôn Bình đã sớm rời khỏi.
Không hỏi được đáp án, đám người đành ngồi xuống, bởi vì bọn họ tin chắc Ôn Bình sẽ không đưa ra thứ đơn giản.
Dương Nhạc Nhạc quay sang La Mịch:
- Tiểu sư đệ, ngươi đi chuẩn bị chút nước giếng đi.
Uống linh thủy, xem Phong Chi cốc.
Còn gì sung sướng bằng?
- Đúng, tiểu sư đệ, phiền toái. - Tất cả mọi người cùng mở miệng.
La Mịch bất đắc dĩ đứng dậy:
- Sao lại là ta chứ?
- Tư lịch của ngươi nhỏ nhất, đương nhiên là ngươi đi. Đợi đến khi có người mới, ngươi có thể xoay người rồi. - Hoài Diệp biết rất rõ cảm giác thoải mái đó, cho nên nàng lập tức truyền thụ lại cho La Mịch.
La Mịch bất đắc dĩ gật đầu, xoay người chạy về phía Vân Lam sơn.
Hắn sợ bỏ lỡ cảnh tượng tông chủ muốn cho bọn họ xem.
...
Trong lúc đó, Ôn Bình đã đi đến bên ngoài Phong Chi cốc.
Hành tẩu trong rừng, kỳ thật Ôn Bình có hơi thấp thỏm không yên, bởi vì đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với khúc cảnh. Quét mắt nhìn bốn phía vài lần, khu rừng này tràn ngập cỗ phong.
Loại phong này rất đáng sợ, khiến Ôn Bình có cảm giác đối mặt với tử vong, bất quá, còn may là khi thổi đến cách hắn một mét, nó ngừng lại.
Lúc đi đến điểm cuối, Ôn Bình bước ra, hình ảnh trước mắt liền thay đổi.
Gió nhẹ thổi qua, phơn phớt trên mặt, mang đến một trận mát mẻ thấm vào ruột gan. Tâm không khỏi yên tĩnh trở lại, liếc nhìn một vùng bình nguyên không thấy điểm cuối trước mắt, hai bên còn có hai ngọn núi hùng vĩ.
Núi cao lẫn vào mây, hẳn là chọc thẳng lên vòm trời.
Tựa như hai cự nhân đang thủ hộ Phong Chi cốc.
Thu hồi tầm mắt, Ôn Bình quay ra sau, đã không còn thấy rừng rậm khúc cảnh.
Cỏ dưới chân rất mềm, mềm đến mức khiến hắn bất chợt nằm xuống, sau đó có loại xúc động ngước nhìn lên trời, ngẩn người nhìn ngắm một vùng trời mênh mông rộng lớn. Xem mệt, Ôn Bình đứng dậy, tiếp tục hành trình.
Ánh mặt trời ở đây rất nhu hòa, phong phút chốc mang đi tia nhiệt khí.
- Hệ thống, có thể cho ta một tấm địa đồ của Phong Chi cốc không? - Nếu nói có công pháp, mạch thuật ở đây, vậy thì chuyện có một tấm địa đồ là rất cần thiết. Nói xong, Ôn Bình bước lên một bước. - Nhẹ nhàng quá!
Vì sao Ôn Bình đột nhiên lại cảm thán?
Là do trọng lực ở thế giới này rất nhỏ, chỉ bằng một nửa thế giới kia.
Hệ thống lên tiếng:
- Kí chủ, không có địa đồ. Bất kỳ vật gì trong cốc đều cần chính ngươi đi tìm và phát hiện. Đương nhiên, địa phương tồn tại mạch thuật hoặc Linh thể rất rõ ràng. Đến lúc đó, ngươi liếc mắt liền nhận ra ngay… Bởi vì có thông báo cắm ngay đó.
- Kiến trúc mới… Đặc quyền của ta đâu?
- Đặc quyền không phải địa đồ.
- Ách… - Hắn còn chưa đi đến Thiên Địa hồ lần nào đâu, lại phải thăm dò Phong Chi cốc? Tuy nói đọc một quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, nhưng dù sao Phong Chi cốc cũng chỉ là một kiến trúc mới của hắn nhằm thu hoạch vài thứ cường đại mà thôi.
Thế nhưng, hỏi hệ thống, nó lại không trả lời.
Bất đắc dĩ, Ôn Bình chỉ có thể tiến lên phía trước, đồng thời mở miệng nói:
- Trong Phong Chi cốc hầu hết đều là mạch thuật hệ phong, công pháp, còn có Linh thể, thậm chí là mạch thuật dị biến. Bất quá, ta cũng không biết chúng ở đâu, hiện lại đang đi tìm.
Những lời này là nói cho mọi người trong Quan ảnh thất.
- Đồ vật thuộc tính phong! - Ba người Chiêm Đài Thanh Huyền cùng Diệu Âm có phản ứng trước nhất, bởi vì bọn họ đi theo Ôn Bình đến Vân Hải chi đô, đã được chứng kiến sự tồn tại của Tuyền Qua đồ thuộc tính Phong.
- Chiêm Đài trưởng lão, thuộc tính Phong là gì? - Dương Nhạc Nhạc lên tiếng.
Thắc mắc của hắn cũng là thắc mắc của đại đa số quần chúng.
Bởi vì bọn họ chưa từng nghe qua thứ có thuộc tính Phong.
- Một loại dị mạch nguyên tố chưa từng nghe qua, cho đến nay, dị mạch cũng chỉ có Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, năm loại nguyên tố Ngũ hành. Tiền bối sau lưng tông chủ đã sáng tạo ra loại dị mạch thứ sáu, đó chính là Phong! - Chiêm Đài Thanh Huyền giải thích.
Vân Liêu sợ hãi thán phục:
- Còn phải nói, nếu có thể đạt được dị mạch hệ phong trong Phong Chi cốc, chẳng phải chúng ta sẽ trở thành đệ nhất nhân hay sao?
Đệ nhất nhân!
Ghi vào sử sách, thời gian vĩnh viễn không xóa mờ được ấn ký của nó.
- Không phải đệ nhất nhân, thành chủ Vân Hải chi đô đã mua một cái rồi. Bất quá, thứ kia là Tuyền Qua đồ, tăng phúc chỉ có 4 thành rưỡi. Còn trong Phong Chi cốc, nhất định là nhân đôi tăng phúc dị mạch tiên thiên! Tính ra là chân chính đệ nhất nhân sở hữu hữu dị mạch thuộc tính Phong.
Chiêm Đài Thanh Huyền dứt lời, ánh mắt mọi người đều hướng về màn hình.
- Khó trách tông chủ lựa chọn để chúng ta xem trước, là vì sợ ra được thứ gì, cả đám lại kích động đến phát điên.
Dương Nhạc Nhạc cảm thán một tiếng.
Cùng lúc đó, Ôn Bình đã đi được một đoạn rất xa, lướt qua một khu rừng thưa thớt, cũng thấy được vài thứ đặc thù trong Phong Chi cốc, bất kể là động vật gì thì đều có cánh.
Lúc bị Ôn Bình kinh động đến, chúng lập tức bay lên, nhưng không phải để chạy trốn mà là bay vòng quanh hắn.
Căn bản không chút kiêng kị Ôn Bình.
Hiển nhiên, Ôn Bình cũng không thương hại đến chúng, cứ như vậy, đi được khoảng một phúc, cảm giác về phương hướng ở đây không hề hữu ích. Nói tóm lại, để tìm được một chỗ, hắn đã phải hao hết tế bào não.
- Đó là… - Xa xa, cụ phong (1) bạch sắc đập vào mi mắt, từng cái từng cái liên tiếp nhau, một mực đứng tại chỗ xoay tròn. Thứ khác thường như vậy lập tức hấp dẫn sự chú ý của Ôn Bình.
(1) Vòi rồng.
Bước đến trước, có một cái thông báo cắm ở đó.
- Huyền cấp thượng phẩm mạch thuật: Cụ Phong thuật.
- Trong vòng 1 phút nắm giữ Phong nhận, đồng thời dùng Phong nhận khiến cho 13 đạo cụ phong biến mất. Hoàn thành sẽ đạt được Cụ Phong thuật.
Nhìn thấy thông báo kia, một loạt tin tức xẹt qua trong đầu.
Chính là phương pháp phóng thích Phong nhận - Một loại cách thức khống chế phong bằng mạch môn. Biến phong thành sát khí. Tựa như đạo lý kiếm hình thành từ mạch khí hay thiên địa chi khí hóa kiếm khí chẳng hạn. Bất quá, phong càng thêm đặc biệt.
Trong Quan ảnh thất, nhìn mười ba đạo cụ phong cùng với thông báo, tất cả mọi người gần như điên cuồng.
- Huyền cấp thượng phẩm mạch thuật!
Những lời này được phát ra đồng loạt một cách đầy thán phục.
Huyền cấp hạ phẩm mạch thuật, ngay cả Chiêm Đài Thanh Huyền cũng rất ít nghe có người bán qua, có khả năng tu hành cơ hồ đều là do 1 vài đại nhân vật của tam tinh thế lực. Vậy mà trong Phong Chi cốc, tông chủ lại có thể tìm thấy Huyền cấp thượng phẩm mạch thuật.
- Tông chủ thật lợi hại.
- Quả nhiên, không phải ai cũng giống như Dương Nhạc Nhạc. Tông chủ thật đúng là vận khí tốt.
Dương Nhạc Nhạc đột nhiên quay đầu lại:
- Ai mới nói ta hả? Vẫn chưa xong đúng không?
Không ai gật đầu nhận, bởi vì tất cả đều đang chăm chú nhìn vào mấy đạo cụ phong trên màn hình kia.
Chiêm Đài Thanh Huyền nhịn không được cảm thán:
- Thế nhưng phải làm sao để cụ phong biến mất?
Đây chính là sức mạnh của thiên địa, không phải do con người phóng ra.