Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Thiên Huyết
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Thật ra thì hắn cũng không có ý định nói ra chuyện này, sự thật có phải như thế hay không thì còn cần phải kiểm chứng, thế nhưng hắn đi lần này, cũng không biết khi nào mới có thể trở lại Thương Ngô thành.
Không nói ra, tựa hồ không tốt cho Ôn Bình lắm, thử hỏi đứa bé nào lại không muốn có cha mẹ? Nếu có người không muốn, đây chẳng qua là ngại nói với người ngoài mà thôi. Càng là người cường đại, nội tâm của hắn thật ra nhất định có chỗ yếu đuối.
- Tuyết Thiên Thiên?
Ôn Bình trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, mẫu thân hắn khi nào thành Tuyết Thiên Thiên rồi?
Mẫu thân không phải tên Long Tuyết sao?
- À!
Ôn Bình giật mình, xem ra mẫu thân dùng tên giả để hành tẩu ở Thiên Địa hồ.
- Ngươi nói tiếp đi!
- Hơn nửa năm trước, lúc ta về Tử Mạch hồ, từng cùng uống một chầu rượu với đại chủ sự của Bách Tông Liên Minh ở đó. Uống bao nhiêu ta không nhớ rõ, thế nhưng hắn say, trong những chuyện hắn nói có nhắc đến một chuyện. Từng có một vị cường giả Trấn Nhạc cảnh hỏi thăm tin tức Tuyết Thiên Thiên ở chỗ của hắn, khi đó Tử Mạch hồ truyền ra tin tức Tuyết Thiên Thiên ở tại Đông hồ, là thê tử của một người tên là Ôn Ngôn, cho nên hắn cứ như thế nói cho tên Trấn Nhạc cảnh kia!
- Trấn Nhạc cảnh kia là ai, từ đâu tới?
Thiên Địa hồ, tổng cộng có một trăm lẻ tám hồ nước, rất rộng.
Thế nhưng thân mang tu vi Trấn Nhạc cảnh, khẳng định là tứ tinh thế lực.
Bích Nguyệt Phiêu Linh nói tiếp:
- Cụ thể đến từ đâu thì không rõ, thế nhưng bằng hữu của ta nhận ra y phục hắn mặc. Là tới từ một thế lực tên là Thiết Sơn các ở Huyền Sắc hồ. Bằng hữu kia của ta có ấn tượng rất sâu, lúc tên Trấn Nhạc cảnh kia nhắc đến Tuyết Thiên Thiên, hắn nói bằng hữu kia của ta không được nói ra chuyện này, nếu không sẽ khiến cho Bách Tông Liên Minh biến mất khỏi Tử Mạch hồ!
- Thiết Sơn các!
Ôn Bình yên lặng nhớ kỹ tên của thế lực này, đột nhiên, Ôn Bình cảm thấy cái tên Huyền Sắc này rất quen thuộc.
- Đúng rồi, nữ hài tử mà Lâm Khả Vô thích kia, địa phương nàng đi chính là Huyền Sắc hồ!
Ôn Bình vô thức hỏi:
- Huyền Sắc hồ rất gần Đông hồ chúng ta?
- Ừm. Vượt qua Tử Mạch hồ là được. Nếu như Ôn tông chủ có cần, chuyến này sau khi ta về Tử Mạch hồ sẽ thăm dò Thiết Sơn các một chút!
Chuyện này chỉ tiện tay mà thôi, lại có thể giao hảo với Ôn Bình, hắn tự nhiên sẽ giành làm.
- Vậy làm phiền rồi!
Nếu như liên quan đến tứ tinh thế lực, Ôn Bình không có biện pháp gì.
Ác Linh kỵ sĩ sau khi thăng cấp hai lần cũng chỉ mới bán bộ Trấn Nhạc, có khác biệt rất lớn nếu so cùng Trấn Nhạc cảnh. Về phần giao long kia, nó không thể rời khỏi lãnh địa của Bất Hủ tông, không ra ngoài được nên hiển nhiên không thể giúp được.
Có thể giúp một tay trong ngắn hạn, đoán chừng cũng chỉ có điện thủ.
- Ôn tông chủ khách khí, vậy ta liền đi trước, sau này còn gặp lại!
Bích Nguyệt Phiêu Linh ôm quyền chắp tay, không quên nói thêm một câu.
- Một khi có tin tức ta sẽ lập tức sai người đến nói cho Ôn tông chủ, xin Ôn tông chủ yên tâm!
Ôn Bình khẽ gật đầu:
- Ừm, ta tiễn ngươi!
Tiễn đưa Bích Nguyệt Phiêu Linh ra khỏi Thương Ngô thành, Ôn Bình vẫn là đứng ở ngoài thành không nhúc nhích.
Nếu người kia đã mang phụ mẫu đi, hơn nữa không tổn thương Bất Hủ tông quá lớn, vậy thì khả năng trả thù không lớn. Ôn Bình duy nhất có thể nghĩ tới, cũng chỉ có thể là người nhà của mẫu thân Long Tuyết.
Dù sao phụ thân mình nhổ cải trắng.
Người trồng cải trắng khẳng định sẽ không vui.
Đương nhiên, đây chỉ là một loại khả năng, còn có khả năng khác không tốt lắm nhưng Ôn Bình không dám suy nghĩ.
Bởi vì thực lực của hắn bây giờ vẫn là quá thấp.
Bất Hủ tông xem như không sợ bất cứ tam tinh thế lực nào, thế nhưng khoảng cách tứ tinh thế lực còn kém một chút như thế.
- Ôn tông chủ, có muốn ta đưa ngài trở về hay không?
Chẳng biết lúc nào, Mộ Dung Hi xuất hiện ở bên cạnh.
- Không cần!
Ôn Bình quay người liền đi.
Sau khi Ôn Bình trở lại Bất Hủ tông, mấy ngày sau, Bích Nguyệt Phiêu Linh đã trở lại Tử Mạch hồ. Làm lão tổ, lúc hắn trở về lập tức dẫn đến sóng to gió lớn ở trong tộc, các đại trưởng lão, cùng tộc trưởng đều tới đón tiếp.
Dù sao thì trong các nhân vật có công dựng tộc, cũng chỉ có Bích Nguyệt Phiêu Linh còn sống.
Ở một mức nào đó, Bích Nguyệt Phiêu Linh giống như một tấm bia to, một loại tín ngưỡng tinh thần.
Bích Nguyệt Tán, tộc trưởng đương thời của Bích Nguyệt gia.
Một vị nam nhân năm mươi tuổi, ngày bình thường hắn là người có uy nhất gia tộc, thế nhưng bây giờ gặp lại gia gia của mình, hắn vẫn chỉ có thể ở trong tư thái vãn bối, lại tự mình đến đỡ Bích Nguyệt Phiêu Linh.
- Ta còn chưa có chết già đâu!
Bích Nguyệt Phiêu Linh hất tay Bích Nguyệt Tán:
- Được rồi, đều trở về đi... Đúng, tiểu tử Bích Nguyệt Di kia đâu, ta trở về sao hắn không đến nghênh đón?
Lục Dã ở một bên bất đắc dĩ cười một tiếng, liếc mắt nhìn Bích Nguyệt Tán, không nói gì thêm.
Bích Nguyệt Tán cũng không dối gạt, chợt phất tay ra dấu cho đông đảo trưởng lão phân tộc:
- Đều tản đi thôi, đêm nay mở tiệc, đúng giờ đến... Gia gia, tiểu gia hỏa kia gần đây bận việc lắm, về nhà một lần lại la hét muốn đi gia nhập tông môn. Ngài nói, Bích Nguyệt gia kém hơn tam tinh tông môn, học viện khác đến thế sao? Nhất định phải đi đầu nhập thế lực khác!
- Ngươi trước khoan nói chuyện này!
Bích Nguyệt Phiêu Linh vừa đi vào trong, vừa nhìn sang Lục Dã ở bên cạnh. Lục Dã cả ngày đi theo Bích Nguyệt Di, hắn biết rõ chân tướng chuyện này.
- Lục Dã, chuyện này là sao?
Lục Dã vội vàng trả lời:
- Thiếu tộc trưởng hắn muốn đi Bất Hủ tông, tộc trưởng không cho... Cho nên để cho thiếu tộc trưởng đóng cửa hối lỗi!
Bích Nguyệt Tán vội vàng nói tiếp:
- Hắn sau này sẽ là người tiếp quản Bích Nguyệt gia, cái gì cũng có thể học, sao phải đi làm đệ tử chân truyền của trưởng lão những thế lực kia. Ba năm năm năm xuống tới học không được gì không nói...
Bích Nguyệt Di cắt ngang lời Bích Nguyệt Tán.
- Vậy ngươi có nghe hắn nói qua chuyện ở tông môn kia sao?
- Có nói... Vô tinh tông môn!
Bích Nguyệt Tán bất đắc dĩ cười một tiếng, thầm nghĩ trong lòng: Liền xem như Bích Nguyệt Di giống như những người khác, không thích trưởng thành dưới sự che chở của bậc cha chú, mong muốn xông ra một mảnh trời của riêng mình, nhưng cũng không cần phải đi loại tông môn không cấp bậc kia nha?
- Được rồi, dẫn ta đi gặp tiểu tử kia. Tóm lại một câu nói, hắn muốn đi, ngươi không thể cấm cản!
Nói xong, Bích Nguyệt Phiêu Linh rất cường ngạnh đi vào trong phủ đệ.
Đám trưởng lão, thêm cả cao tầng trong tộc nhìn xem một màn này đều không hiểu ra sao.
Lão tổ đang chơi trò gì?
Việc này nếu như không ngăn cản, ngày sau vạn nhất Bích Nguyệt Di không nên thân, vậy thì ai đến chưởng quản Bích Nguyệt gia?
Trong lúc đi, Bích Nguyệt Tán nhịn không được mở miệng:
- Gia gia, chuyện này ta hi vọng ngài cân nhắc một chút... Không thể nói chơi. Tôn tử của ngài cũng chỉ có một nhi tử bảo bối như hắn, ta cũng chỉ có một tôn tử bảo bối như hắn... Muốn xông xáo bên ngoài, tối thiểu cũng phải gia nhập tứ tinh thế lực đi, sao có thể gia nhập vô tinh tông môn?
- Ngươi thấy qua vô tinh tông môn trong thời gian một nén hương có thể tiêu diệt một cái ngụy tứ tinh thế lực sao?
Bích Nguyệt Phiêu Linh vốn là không muốn nói đến chuyện của Bất Hủ tông, thế nhưng hắn không chịu được ánh mắt thiển cận của tôn nhi mình.
- A…!
Bích Nguyệt Tán trong khoảng thời gian ngắn không có kịp phản ứng.
- Vô tinh tông môn kia, vừa diệt một cái ngụy tứ tinh thế lực, nửa bước Trấn Nhạc xuất hiện cũng chỉ ngăn được có hai chiêu!
- Vậy vẫn còn là vô tinh tông môn?
Vô tinh tông môn diệt ngụy tứ tinh tông môn, nói đùa a? Làm sao có thể.
- Đây vẫn chỉ là một chuyện mà thôi!
Bích Nguyệt Phiêu Linh đi đến cửa phòng Bích Nguyệt Di, trực tiếp đẩy ra, trông thấy Bích Nguyệt Di đang ngẩn người ngồi trên thư án, biểu lộ chán chường. Hắn quay đầu lạnh giọng nói với Bích Nguyệt Tán:
- Đây chính là vội vàng như lời ngươi nói hả?