Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 360 - 【Vip】 Lạc Hà Ủy Khuất

【VIP】 Lạc Hà Ủy Khuất 【VIP】 Lạc Hà Ủy Khuất

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Thiên Huyết

Nguồn: Truyenyy.com

----------

- Hả?

Bích Nguyệt Di nhìn xem Dực yêu ngoài thành kia, hắn không nhớ rõ Ôn tông chủ có một tọa kỵ như thế .

Nếu đây không phải là của Bất Hủ tông, vậy liền tuyệt đối là có đại nhân vật tới.

Bích Nguyệt Di tự lẩm bẩm một tiếng:

-Hẳn là lại có người đến đi?

- Cái gì gọi là “lại có người đến”?

Bích Nguyệt Tán lập tức quay đầu nhìn sang Bích Nguyệt Di, nhưng Bích Nguyệt Di đã nhảy xuống.

- Tiểu tử này, lúc nào dưỡng thành cái tật nói một nửa như thế,y như phụ thân ngươi...

Lời đến khóe miệng, Bích Nguyệt Tán thu về.

Khi sau khi hạ xuống, hai người sánh vai đi đến Vân Lam sơn, lúc tới chân núi, ba tên nam nhân ngồi bệt bên kiếm bia hấp dẫn sự chú ý của Bích Nguyệt Tán. Hơi xem xét, liền biết trong ba người có hai người thực lực ngang với hắn.

Cũng chính là Thần Huyền thượng cảnh.

Bích Nguyệt Tán nhịn không được cảm thán một tiếng:

- Ghê thật!

Đây mới là phong cách ẩn thế tông môn, thân ở nơi hẻo lánh nhỏ bé, thế nhưng là ngay cả đại nhân vật khó gặp ở Tử Mạch Hồ, tại nơi này lại muốn gặp là gặp. Chợt, tầm mắt Bích Nguyệt Tán quét qua người cuối cùng.

Người kia cảnh giới hơi thấp một chút, chỉ có Thần Huyền trung cảnh, thế nhưng mặc chế phục chủ sự của Bách Tông Liên Minh, chứng minh thân phận cũng không đơn giản.

Nếu như là phổ thông chủ sự thật ra cũng không có gì, hắn làm tộc trưởng của tam tinh thế lực, cùng hắn ta có thể bình khởi bình tọa.

Cũng không có gì.

- A?

Nghe được có người đến gần, Lạc Hà bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn lại.

Bích Nguyệt Tán ngây ra một lúc:

- Lạc... Chủ sự?!

Hắn tại Vân Hải chi đô gặp qua Lạc Hà, đương nhiên, cả hai cũng không có bao nhiêu qua lại, chỉ là tại phòng đấu giá cạnh tranh giá mà thôi. Thế nhưng khuôn mặt Lạc Hà hắn vừa nhìn liền nhận ra được.

Lạc Hà là chủ sự Bách Tông Liên Minh, thân phận kia liền cao hơn hắn nhiều.

Không có cách, Lạc Hà đành phải khom mình hành lễ.

Trong lòng âm thầm kinh ngạc, ẩn thế tông môn quả nhiên lợi hại, Thần Huyền cảnh gặp nhau đều không gặp được, vậy mà đại chủ sự Bách Tông Liên Minh Lạc Hà lại xuất hiện ở đây.

Lạc Hà trông thấy Bích Nguyệt Tán hỏi một câu, bắt đầu lục trong trí nhớ lại lúc nào gặp qua người này. Bất quá, thủy chung là không nhớ ra được.

- Ngươi là…?

-Ta là tộc trưởng Bích Nguyệt gia Tử Mạch hồ, cùng Lạc chủ sự gặp qua tại Vân Hải chi đô, chúng ta còn cạnh tranh ra giá đấy!

- Nha... Ta nhớ ra rồi. Lúc trước hai chúng ta cướp là một khối nhị tinh Tuyền Qua Đồ... Bích Nguyệt tộc trưởng, Vân hải từ biệt, có một năm đi!

- Đúng vậy, đã một năm!

Bích Nguyệt Tán cười trả lời, hàn huyên vài câu sau cũng nhớ tới một việc, Đằng Xà Vương kia là tọa kỵ của Lạc Hà, lúc chia tay ở Vân Hải chi đô hắn thấy qua.

Cũng chính là thời điểm hai người đang hàn huyên , Lạc Hà nhìn sang Bích Nguyệt Di, lại bắt đầu tìm kiếm thông tin về Bích Nguyệt gia ở trong đầu...

Bích Nguyệt gia, tại Tử Mạch hồ cùng Di Thiên tông có một ít chênh lệch, chênh lệch không chỉ một bán bộ cường giả Trấn Nhạc cảnh. Xem ra, Bích Nguyệt gia đây là theo Bích Nguyệt Phiêu Linh chỉ thị, cố gắng giao hảo Bất Hủ tông.

Còn đang suy nghĩ, Bích Nguyệt Tán lại nói.

- Lạc chủ sự, đây tôn tử của ta, gọi là Bích Nguyệt Di!

Bích Nguyệt Tán đem Bích Nguyệt Di kéo đến trước người:

- Tiểu tử, hành lễ!

- Tiền bối!

Bích Nguyệt Di lên tiếng chào, thế nhưng hắn đối với đại chủ sự này của Bách Tông Liên Minh cũng không ưa.

Lạc Hà gật đầu cho có lệ, tán dương một câu:

- Không tệ, là mầm mống tốt!

- Lạc chủ sự quá khen!

Bích Nguyệt Tán cười một tiếng:

- Kia... Lạc chủ sự, cùng đi lên không, ta đem tiểu tử này đưa lên Bất Hủ tông, sau đó chúng ta lại tụ họp. Lần sau gặp lại, cũng không biết được lúc nào!

- Ừm!

Lạc Hà khẽ gật đầu, hai mắt nhìn chằm chằm Bích Nguyệt Tán cất bước đi lên thềm đá, thấy Bích Nguyệt Tán đi lên trăm bước, cũng không bị ném trở lại chân núi, lập tức vui mừng, chợt muốn cất bước theo sau.

Nhưng mà, mới đi mười bước, quay đầu, lại trở lại bên cạnh kiếm bia.

- Hửm…

Sắc mặt Lạc Hà lập tức lạnh xuống.

Bất quá khi hình ảnh bức thư của cấp trên hiện ra trong đầu, hắn lại kiềm chế lửa giận của mình.

Đồng thời càng không ngừng tự nhắc bản thân không nên vọng động.

Lúc này lên ngàn bậc thềm, Bích Nguyệt Tán nhịn không được quay đầu nhìn Lạc Hà dưới chân núi, phát ra một cái thanh âm khó hiểu:

Lạc chủ sự này sao lại không lên núi, đứng mãi dưới đó làm gì?

- Gia gia, ngươi quan tâm hắn làm gì, hắn là Minh Kính hồ, ngươi là Tử Mạch hồ, dùng tám gậy tre cũng đánh không đến nơi!

Bích Nguyệt Di nói xong, cất bước lên đỉnh Vân Lam sơn.

Đương nhiên, chuyện Bích Nguyệt Di cùng Bích Nguyệt Tán đến Ôn Bình khẳng định biết được, ngay tại lúc hai người bước lên bậc thang cuối cùng, Ôn Bình đã đứng tại chủ điện. Hắn biết Bích Nguyệt Di sẽ đến, thế nhưng không nghĩ lại đến nhanh như thế.

Bích Nguyệt Phiêu Linh mới đi mấy ngày mà thôi.

Ôn Bình liền nhận được tin tức Bích Nguyệt Di đến đây.

- Ôn tông chủ!

Bích Nguyệt Di vội vàng đi ra phía trước, khom người chào hỏi, trên mặt khó kiềm được nụ cười thỏa mãn.

- Được rồi, không cần phải cao hứng như vậy. Ta chỉ là tông chủ một cái tông môn mà thôi, cũng không gả tức phụ cho ngươi!

Đối với Bích Nguyệt Di, Ôn Bình có ấn tượng không tệ, cho nên nói đùa một câu, chợt ánh mắt rơi trên người Bích Nguyệt Tán.

Bích Nguyệt Di vội vàng nói:

- Tông chủ, đây là gia gia của ta. Từ Tử Mạch hồ một đường đưa ta đến!

- Ôn tông chủ, tại hạ Bích Nguyệt Tán, nghe đại danh Ôn tông chủ đã lâu, hôm nay nhìn thấy, là phúc ba đời!

Bích Nguyệt Tán vội vàng ôm quyền, bày tỏ tình hữu nghị. Hắn đã từng nghe Bích Nguyệt Phiêu Linh nhắc đến Ôn Bình. Người này còn rất trẻ, thế nhưng không nghĩ đến sẽ còn trẻ như thế. Chắc hẳn còn trẻ hơn cháu hắn mấy tuổi.

Bích Nguyệt Tán mới mở miệng, lời khách sáo liền ra đến.

Ôn Bình trái lại biết có ít người mới mở miệng liền là nói lời khách sáo, thế nhưng để hắn nói loại lời khách sáo này, hắn không rảnh.

- Ừm!

Ôn Bình chỉ là khẽ gật đầu, chợt nói thêm:

- Bích Nguyệt Di, quy củ nhập tông ngươi nên biết đi?

- Biết, Dương Nhạc Nhạc sư huynh đã nói cho ta biết rồi!

Bích Nguyệt Di gật đầu một cái, vội vàng móc ra một tấm kim phiếu ngàn tệ đưa cho Ôn Bình.

Bích Nguyệt Tán thấy thế, cũng không cảm thấy kinh ngạc.

Nhà mình lão tổ đã nói qua không dưới mười lần.

- Lễ vật!

Bích Nguyệt Tán vội vàng đẩy Bích Nguyệt Di, ra hiệu hắn đem hộp lớn trong tàng giới lấy ra:

- Ôn tông chủ, lão phu chuyến này đến đâu, cũng không chuẩn bị cái gì. Ta liền để hài tử mang theo một kiện vũ khí chế tạo từ hàn thiết ngàn năm , là một cây đao, cũng không biết Ôn tông chủ có thích hay không.

Bích Nguyệt Di bất đắc dĩ liếc nhìn gia gia, cầm hộp đưa đến.

Bích Nguyệt Tán nhận lấy, nói tiếp:

- Ôn tông chủ, cái đồ chơi này là ta nửa năm trước tại Vân Hải chi đô lấy được, bỏ ra hơn hai trăm mai bạch tinh, là một kiện bảo vật hiếm có!

Nói xong, Bích Nguyệt Tán cười cười,mở hộp ra.

Một thanh đao dài hai thước, tản ra hàn khí màu xanh lam đập vào mi mắt. Chỉ là mở hộp ra, liền có thể cảm giác được ý lạnh đập vào mặt, nói thật, đúng là một thanh bảo đao hiếm có.

- Cái kia... Tôn nhi của ta ngày sau liền phiền phức Ôn tông chủ, hi vọng Ôn tông chủ trông nom một chút!

Bích Nguyệt Tán câu nói này ý đồ rất rõ ràng, liền là muốn Ôn Bình thu Bích Nguyệt Di làm đệ tử.

Bích Nguyệt Tán cũng rất có lòng tin để Ôn Bình làm như thế, dù sao lễ vật cũng đem đến.

Bình Luận (0)
Comment