Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Ôn Bình liếc nhìn bảo đao trong hộp, cười một tiếng.
Ngược lại, hắn có thể lý giải được hành vi của Bích Nguyệt Tán, đơn giản chính là muốn tốt cho Bích Nguyệt Di mà thôi. Bất quá, gài bẫy vị bá phụ thành chủ kia khiến hắn rất thích ý, Hoàn Thành đưa bao nhiêu hắn sẽ nhận bấy nhiêu, nhưng những người khác…
Một mực không tiếp.
Ôn Bình nhàn nhạt nói:
- Thu lại thứ đó đi.
- Xú tiểu tử, mau đưa đến. - Bích Nguyệt Tán đưa đồ cho Bích Nguyệt Di, lộ ra tươi cười mỹ mãn. Thầm nghĩ lễ vật này quả nhiên hữu dụng, tốn mấy trăm khối bạch tinh cũng đáng giá.
Trong các tông môn, đệ tử của trưởng lão hoặc tông chủ thường sẽ được học nhiều thứ hơn so với đám đệ tử thông thường, thậm chí trong nội môn đệ tử cũng vậy.
Dù chỉ là dùng phương thức tặng lễ vật để nói tình nghĩa thì cũng tốt hơn rất nhiều so với nội môn đệ tử.
- Còn muốn đưa thêm gì nữa thì đều thu lại hết, sau đó mang về. - Ôn Bình lạnh lùng nói.
- Ôn tông chủ! - Tươi cười trên mặt Bích Nguyệt Tán chợt cứng lại. Hóa ra, “thu lại” mà Ôn tông chủ nói là ý này.
Ôn Bình lại nói tiếp:
- Bích Nguyệt trưởng lão, thu lại mấy thứ kia của ngươi, ở đây không thiếu mấy thứ đó…
- Thu thu thu. - Bích Nguyệt Tán mặt già đỏ lên, vội vàng thu tất cả vào tàng giới. - Ôn tông chủ, lễ gặp mặt này chỉ là ý của riêng ta, không liên quan đến tiểu tử Bích Nguyệt Di.
- Gia gia, xong việc rồi, nếu không còn gì nữa thì về đi. Ngươi có chuyện của ngươi, ta cũng phải bắt đầu tu hành. - Bích Nguyệt Di biết rõ kết quả sẽ như vậy, vội vàng đẩy Bích Nguyệt Tán rời khỏi.
Nhìn một màn trước mắt, đối với Bích Nguyệt Tán, Ôn Bình không cách nào đánh giá được. Có một vài người dựa vào việc đánh bại người khác, cướp đoạt tài vật để bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, cũng có một số người dùng cách thức như Bích Nguyệt Tán để gia tộc mình tiến thêm một bước nữa.
Ôn Bình chỉ hi vọng Bích Nguyệt Di không trở thành loại người thứ hai.
Sợ Bích Nguyệt Tán vì quá quan tâm mà lo lắng, Ôn Bình nói thêm một câu:
- Ở Bất Hủ tông, các đệ tử đều được đối xử như nhau. Chỉ cần muốn học, toàn bộ tràng tu luyện trong Bất Hủ tông đều mở ra cho hắn.
- Đa tạ Ôn tông chủ.
Bích Nguyệt Tán gật đầu, ôm quyền chắp tay, sau đó xoay người xuống núi.
Bất quá, lúc bước xuống Ngàn bậc thềm, hắn rơi vào trầm tư, bắt đầu suy nghĩ lại hành vi của mình. Đồng thời thầm nghĩ: Bản thân đưa người đi đúng chỗ rồi, có một tông chủ chính trực như vậy, Bích Nguyệt Di có thể tiến rất xa.
Mà có Bất Hủ tông làm hậu thuẫn, hắn cũng không cần phải lo trải lo phải như mình.
- Lão tổ Bích Nguyệt gia trên trời có linh. - Bích Nguyệt Tán nở nụ cười, sau đó đi thẳng xuống Vân Lam sơn.
Đến nơi, liền thấy Lạc Hà vẫn còn ở chân núi.
- Lạc chủ sự, đã để ngài đợi lâu, chúng ta tìm một chỗ uống chén rượu đi.
Lạc Hà lạnh lùng liếc nhìn Bích Nguyệt Di, trầm giọng nói:
- Ta có việc, ngươi đi trước đi.
- Được rồi, vậy thì Lạc chủ sự bảo trọng. - Đối mặt với thái độ lạnh lùng của Lạc Hà, Bích Nguyệt Tán bất đắc dĩ cười cười, đánh phải cất bước rời khỏi.
Lúc đi, hắn nhịn không được liếc nhìn Lạc Hà vài lần.
Bọn họ đứng ở chân núi rốt cuộc là để làm gì?
Không lên cũng không xuống.
Lắc đầu, thu hồi suy nghĩ, Bích Nguyệt Tán nhấc chân rời đi.
Mà Bích Nguyệt Tán vừa đi, Lạc Hà đã hoàn toàn nhịn không được.
Đúng vậy, rõ ràng là Bất Hủ tông nhằm vào hắn.
Ai cũng có thể lên, nhưng hắn lại không thể.
- Lão tử lặn lội đường xa, từ Minh Kinh hồ chạy đến đây, chấp nhận buông bỏ thân phận đại chủ sự, lại phải chịu nỗi nhục lớn như vậy… - Lạc Hà không khỏi xiết chặt nắm đấm, tức giận đến mức toàn thân run lên.
Trái lại, trên mặt hai gã Thần Huyền thượng cảnh tu sĩ bên cạnh lại không nhìn ra một tí ti phẫn nộ nào. Nhục nhã đến trình độ ngay cả một tên tu sĩ của thế lực Tam tinh cũng có thể đi thẳng lên Bất Hủ tông, trong khi bọn họ lại không thể.
Bách Tông Liên Minh, nói nhỏ thì là chúa tể Minh Kính hồ.
Mà nói lớn… Chỉ cần là tông môn nằm trong biên chế của Bách Tông Liên Minh thì đều được xem như minh hữu. Hơn nữa, Bách Tông Liên Minh Minh Kính hồ chỉ là một phân hội mà thôi, đối với bọn họ, Di Thiên tông không đáng để vào mắt.
Kẻ đứng sau Bất Hủ tông có thể diệt Di Thiên tông thì đã sao? Có thể chế ra Nhị tinh Tuyền Qua đồ thuộc tính Phong thì như thế nào?
Thật sự là quá xem trọng mình rồi.
- Đại Tự tiền bối, các ngươi không có cảm giác gì sao? - Lúc này, Lạc Hà hướng hai gã Thần Huyền thượng cảnh bên cạnh hỏi.
Nam nhân tên Đại Tự lắc đầu:
- Chúng ta được lệnh đến giao hảo, chỉ cần có thể thành, chờ một chút đã là gì? Về phần hắn có cho chúng ta lên hay không, không cần gấp, dù sao Bách Tông Liên Minh cũng có ân oán với hắn. Mà hắn không vì ân oán trực tiếp động thủ với chúng ta, nói rõ mọi chuyện vẫn còn cơ may xoay chuyển.
- Ngươi mà cứ nóng đầu như vậy, sẽ chỉ khiến bản thân có một ngày chết không có chỗ chôn. - Vị Thần Huyền thượng cảnh còn lại cũng lên tiếng.
Lạc Hà bất đắc dĩ, nhắm mắt thở dài một hơi, sau đó ngẩng đầu nhìn lên đỉnh Vân Lam sơn.
- Được rồi!
Tuy hắn không hề muốn ăn nói khép nép như vậy, nhưng hiện tại đã không còn lựa chọn nào khác.
Phải nói là Ôn Bình không cho hắn lựa chọn nào khác.
- Ôn tông chủ, lão phu là Lạc Hà - Chủ sự Bách Tông Liên Minh, có chuyện trọng đại muốn gặp các hạ… Chuyện cũ, Bách Tông Liên Minh chúng ta sẽ bỏ qua, chỉ cầu Ôn tông chủ gặp mặt một lần.
Âm tựa lôi âm, cuồn cuộn mà đi.
Thế nhưng không có bất kỳ hồi âm nào, ngược lại, trên đường phố phía sau, cách hơn trăm mét, có rất nhiều người đang đứng từ xa nhìn.
- Cút! - Lạc Hà giận giữ mắng đám người đang xem náo nhiệt, một cỗ uy áp ép xuống.
Quần chúng cả kinh, chạy trốn tán loạn.
Lạc Hà tiếp tục hướng đỉnh Vân Lam sơn hô:
- Ôn tông chủ, Bách Tông Liên Minh chúng ta mang theo thành ý to lớn mà đến. Chỉ cần các hạ nguyện ý, Bất Hủ tông lập tức trở thành ngụy tứ tinh thế lực, không cần trải qua xét duyệt gì cả, đồng thời, chúng ta còn có thể tặng ngươi quyền làm chủ Đông Hồ.
Lúc Lạc Hà hô lên mấy lời này, Bích Nguyệt Tán đang chuẩn bị rời đi nghe được, bọn Hoàn Thành ở xa xa nghe được, hơn phân nửa bách tính Thương Ngô thành càng nghe rõ.
- Bách Tông Liên Minh vậy mà chấp nhận thỏa hiệp đến mức này. - Hoàn Thành nhìn về phía Vân Lam sơn, nhịn không được cảm thán một câu, sau đó lắc đầu cười.
Đúng lúc này, Ôn Bình hạ sơn.
Đứng chấp tay ở bậc thềm của cuối cùng.
- Ôn tông chủ, rốt cuộc ngươi cũng chịu gặp chúng ta. - Lạc Hà cố nặn ra một chút tươi cười, tận lực che giấu cảm giác khuất nhục.
Thế nhưng, Ôn Bình lại nói một câu:
- Người của Bách Tông Liên Minh các ngươi có bệnh à?
- Ôn tông chủ, Bách Tông Liên Minh chúng ta là thế lực duy nhất của thiên địa hồ, không muốn cùng các hạ ầm ĩ mãi như vậy. Cho nên chỉ cần các hạ đưa ra yêu cầu, chúng ta có thể thỏa mãn… Chỉ hi vọng Ôn tông chủ đồng ý ngồi xuống nói chuyện.
Ta nhẫn…
Dứt lời, Lạc Hà yên lặng chờ Ôn Bình trả lời.
Ôn Bình không tiếp lời hắn, mà nói:
- Các ngươi có thể lăn xa một chút không? Chẳng lẽ diệt một cái Di Thiên tông vẫn chưa đủ để các ngươi yên tĩnh? Nếu như còn nói nhảm, ngay cả Bách Tông Liên Minh Minh Kính hồ của ngươi ta cũng diệt.
Đương nhiên, đây chỉ là Ôn Bình nói khoác mà thôi.
Thật muốn diệt Bách Tông Liên Minh ở Minh Kính hồ, chẳng khác nào lãng phí bạch tinh.
Số tiền này còn không bằng để thăng cấp kiến trúc, ví dụ như Thính Vũ các chẳng hạn.
Nghe hắn nói thế, Lạc Hà không nhịn được nữa.
Cau chặt mày, hai nắm đấm xiết chặt, cả người bừng bừng lửa giận.
- Ôn Bình, Bách Tông Liên Minh ta chính là thế lực Ngũ tinh, nếu như không phải nể mặt người đứng sau lưng ngươi, ngươi nghĩ ngươi là gì? Cho ngươi kỳ thật chỉ là cho vị tiền bối kia thôi, đừng có tưởng bở!