Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 362 - 【Vip】 Lưỡng Kiếm Giết Lạc Hà

【VIP】 Lưỡng Kiếm Giết Lạc Hà 【VIP】 Lưỡng Kiếm Giết Lạc Hà

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Mịii

Nguồn: Truyenyy.com

----------

- Lạc chủ sự. - Đại Tự vội vàng kéo Lạc Hà đang phẫn nộ cực điểm lại. Nói ra những lời này khác nào khiến mục đích đến đây hôm nay cùng với kế hoạch của bọn họ ngâm nước nóng? Cái này làm sao báo lại với bên trên?

Quan trọng nhất là bọn họ đang đứng trên địa bàn của Bất Hủ tông.

Nếu như chọc giận vị tiền bối kia, hắn ta không ngại Bách Tông Liên Minh là Ngũ tinh thế lực mà trực tiếp động thủ, vậy chẳng phải bọn họ chết oan rồi sao? Bởi từ đầu đến cuối, bọn họ chưa từng xảy ra tranh chấp với Bất Hủ tông.

Đây là lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy tông chủ Bất Hủ tông đấy.

Nghe được những lời này, Ôn Bình không giận, ngược lại còn cười:

- Rốt cuộc nhịn không được?

- Là do ngươi bức! - Lạc Hà giãy khỏi tay Đại Tự, lạnh lùng nói.

- Đúng là làm biếng thở. - Ôn Bình liếc nhìn Lạc Hà, vẻ mặt đanh lại, khiến đám người cảm giác như có một cỗ băng phong đột ngột thổi qua. Phi Tướng kiếm, Lang Nguyệt Kiếm đồng thời xuất hiện trong tay.

Lạc Hà lạnh giọng:

- Chỉ bằng ngươi cũng muốn động thủ? Nếu như không phải ôm đùi người khác, ngươi tính là cái gì?

- Được, vậy hôm nay ta sẽ tự mình ra tay. - Ôn Bình liếc mắt nhìn hai gã Thần Huyền thượng cảnh đứng sau Lạc Hà. - Các ngươi giống hắn, cũng có thành kiến rất lớn với Bất Hủ tông?

Đại Tự vội lên tiếng:

- Ôn tông chủ, hai ngươi chúng ta vẫn luôn thích hòa khí, không muốn tham dự mấy cái tranh đấu gì đó đâu.

Nói xong, Đại Tự gấp gáp muốn ngăn Lạc Hà lại.

Tông chủ Bất Hủ tông tuy là nói vậy, nhưng nếu hắn không địch lại Lạc Hà, chẳng lẽ kẻ đứng sau lại khoanh tay đứng nhìn?

- Vậy thì đứng xa ra một chút. - Vừa hay Ôn Bình muốn thử xem sau khi danh vọng tăng lên, thực lực của hắn tột cùng là mạnh đến mức nào.

Phanh!

Phanh!

Mạch môn bạch sắc đồng loạt mở ra.

Mạch khí lan tràn, mang theo uy áp khiến cho sắc mặt Lạc Hà thoáng chốc thay đổi.

- Thần Huyền cảnh! - Lạc Hà thề, Ôn Bình mà hắn vừa nói chuyện chỉ mới có 18 tuổi mà thôi. Hơn nữa, mấy tháng trước, căn cứ tình báo, hắn mới chỉ là Luyện thể cảnh, sao giờ lại là Thần Huyền cảnh rồi?

Đáng sợ nhất nằm ở chỗ hắn ta chính là một Dị mạch Thần Huyền.

Cho dù căn cơ bất ổn, cảnh giới tu luyện mạch thuật không cao, thì cũng đủ để vượt cấp chiến đấu, Thần Huyền hạ cảnh đối chiến cùng Thần Huyền trung cảnh.

Sau khi mở mạch môn, Ôn Bình lại lần nữa lên tiếng:

- Tiếp ta hai kiếm, nếu như không chết, ta để ngươi rời đi. Hơn nữa vứt hết những lời ngươi vừa nói ra khỏi đầu, xem như chưa có chuyện gì phát sinh.

- Hai kiếm? - Khóe miệng Lạc Hà không khỏi lộ ra vui mừng. - Ôn tông chủ, ngươi quả thật khiến ta kinh ngạc. Ta tiếp ngươi ba kiếm, có phải ngươi sẽ đáp ứng giao hảo cùng Bách Tông Liên Minh không?

- Có thể. - Ôn Bình đáp.

Nghe thế, Lạc Hà càng thêm vui vẻ.

Đúng là tuổi trẻ khí thịnh!

Phanh!

Phanh!

Hai âm thanh mở mạch môn vang lên, đồng thời, song mạch môn lục sắc cũng xuất hiện ở cổ tay Lạc Hà.

- Lão phu không phải trời sinh dị mạch, nhưng ta có Nhị tinh Tuyền Qua đồ, ta cũng muốn xem thử, ngươi làm cách nào tổn thương ta.

- Cứ vậy đi…

Ôn Bình nhàn nhạt đáp.

Vèo!

Vèo!

Hai đạo bạch mang trực tiếp lao ra.

Phi Tướng kiếm bên trái, Lang Nguyệt kiếm bên phải.

- Lại là loại kiếm pháp này. - Lạc Hà đối với mạch thuật có thể điều khiển kiếm vẫn còn cảm giác mới mẻ, lập tức sử mạch khí hộ thuẫn, đương nhiên, hắn không có ý định lưu thủ. Bất kể đối thủ là ai, một khi đã đánh, phải sử toàn lực.

Sau khi mở ra mạch khí hộ thuẫn, trên cánh tay còn lại của hắn đột nhiên xuất hiện mấy trăm đạo thanh đằng, dùng khí thế hung mãnh lao về phía Ôn Bình.

- Đây chính là Huyền cấp mạch thuật của lão phu. - Thấy Ôn Bình vẫn thản nhiên đứng đó, Lạc Hà không khỏi cười lạnh một tiếng.

Vừa dứt lời, một đạo bạch mang lao đến trước mặt.

Bởi vì có mạch khí hộ thuẫn cho nên Lạc Hà không dùng mạch thuật ngăn chặn một kiếm này.

- Cái này… - Thế nhưng, tia sáng trắng vọt đến, mạch khí hộ thuẫn lục sắc vậy mà xuất hiện một cái lỗ nhỏ.

Hết thảy phát sinh quá nhanh, hắn căn bản không thấy rõ.

Nhưng hắn có thể kết luận kiếm kia… Đánh xuyên qua.

Nội tâm bỗng chốc trở nên gấp gáp, lúc này, thanh âm của Ôn Bình truyền đến:

- Đây là đệ nhất kiếm!

- Còn đệ nhị kiếm!

Dứt lời, một đạo bạch mang vọt đến, cảm giác bất an trào lên, Lạc Hà không thể tin được mình lại có loại cảm giác này. Một tên mao đầu tiểu tử sao có thể uy hiếp được hắn?

Thế nhưng hắn vẫn lựa chọn lui về sau, mạch thuật đang phóng thích cũng đột ngột khựng lại.

Thế nhưng, tốc độ hắn quá chậm, vừa lui một bước đã thấy Lang Nguyệt kiếm đâm thẳng vào mạch khí hộ thuẫn.

Hộ thuẫn vốn có thể chống lại công kích cùng cảnh lại tựa như giấy mỏng, bị xé rách.

- Không!

Vù!

Tia sáng trắng bay ra sau lưng Lạc Hà.

Cúi đầu nhìn lồng ngực mình, trên mặt Lạc Hà lộ ra vẻ khó tin.

Hắn không thể tin được bản thân sắp chết, càng không tin một thiếu niên 18 tuổi lại có chiến lực Thần Huyền cảnh, không, phải nói là Thần Huyền thượng cảnh. Cảm nhận sinh mạng từ từ biến mất, Lạc Hà bắt đầu hối hận.

Hối hận bản thân thiếu kiên nhẫn.

Hối hận vì mình đã đến đây.

Phanh!

Một khắc sau, Lạc Hà ngã xuống, máu tươi nhuộm đỏ mảnh đất dưới chân.

- Lạc chủ sự! - Đại Tự lập tức chạy lên phía trước, nâng Lạc Hà dậy, lúc này, hắn ta đã không còn khí tức. Ngẩng đầu nhìn Ôn Bình, Đại Tự run lên, cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao Ôn Bình dám nói những lời như vậy.

Bởi vì người ta có thực lực của Thần Huyền thượng cảnh.

Ôn Bình liếc mắt nhìn hai gã Thần Huyền thượng cảnh:

- Hai người các ngươi còn có chuyện gì nữa?

Nói đùa, dù hắn có muốn báo thù, thì báo thế nào?

Hai người bọn hắn có thể thắng Ôn Bình, nhưng cường giả phía sau hắn thì sao?

- Đã như vậy, mỗi tên lưu lại 300 khối bạch tinh, sau đó mang mấy lời của ta về báo cho người của các ngươi: Ta chỉ muốn hảo hảo sống, đừng có đến làm phiền ta, nếu không… Chết!

- Được! - Hai người liếc nhìn nhau, đành phải xuất ra bạch tinh.

- Đúng rồi, phần của hắn, ai lãnh. - Ôn Bình chỉ chỉ Lạc Hà đang nằm trong vũng máu.

- Ôn tông chủ, ta trả thay hắn.

Bất đắc dĩ, Đại Tự chỉ có thể lấy thêm 300 khối bạch tinh đưa đến.

Uất ức thì uất ức, nhưng để bảo trụ tánh mạng, chỉ có thể chịu thiệt mà thôi.

Đang định mở miệng nói thêm gì đó, Ôn Bình đột nhiên biến mất.

Một màn này có rất nhiều người chứng kiến.

Bích Nguyệt Tán còn chưa ra khỏi thành, phát giác được mạch khí chấn động, hắn liền quay lại, vừa vặn nhìn thấy tất cả.

- Đại chủ sự Bách Tông Liên Minh, cứ thế mà chết. - Bích Nguyệt Tán cảm thấy chuyện vừa phát sinh đã thay đổi thế giới quan của hắn. Đại chủ sự Lạc Hà không phải muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, uy phong lẫm lẫm sao?

Hiện tại, hắn có lý do để tin người đứng phía sau Ôn Bình ít nhất là Trấn Nhạc cảnh.

Nếu không sẽ không bồi dưỡng được một Dị mạch Thần Huyền trẻ tuổi đến như vậy.

Chưa kể đến bộ kiếm pháp kia… Quả thực khiến hắn kinh sợ.

- Đứa nhỏ này thật có phúc… - Hắn đã kích động đến mức nói không ra lời. Bất Hủ tông thật sự đã để lại ấn tượng quá sâu trong lòng hắn, sợ rằng đến lúc chết, hắn vẫn không quên được ngày hôm nay.

Bất quá, kích động thì kích động, Bích Nguyệt Tán cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

- Chỉ là… Vậy chẳng khác nào hoàn toàn trở mặt với Bách Tông Liên Minh?

Ngày sau phát sinh cái gì… Khó mà nói được.

Bình Luận (0)
Comment