Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 363 - 【Vip】 Đệ Tử Mới Nhập Môn

【VIP】 Đệ Tử Mới Nhập Môn 【VIP】 Đệ Tử Mới Nhập Môn

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Mịii

Nguồn: Truyenyy.com

----------

Ngày sau sẽ phát sinh cái gì… Khó mà nói được.

- Được! - Nhìn thấy một màn như vậy, Hoàn Thành xém chút rơi nước mắt. Vốn nghĩ sau khi Di Thiên tông bị diệt, Thương Ngô thành có thể yên tĩnh mấy hôm, về sau, các thế lực lớn đều nịnh bợ Bất Hủ tông, tòa thành này cũng có thể dựa thế mà phát triển.

Lạc Hà vừa chết, xem như triệt để trở mặt rồi.

- Tiểu tử này cứ luôn làm việc không cân nhắc vậy sao? - Nếu như chọn ẩn nhẫn, giao hảo cùng Bách Tông Liên Minh, ngày sau chẳng phải thuận buồm xuôi gió hay sao. - Đồng ý có nhiều chỗ tốt như vậy, mà hắn lại cự tuyệt, cự tuyệt không nói, còn…

Hoàn Thành thở dài, cảm thấy Ôn Bình nghĩ chưa tới.

Lúc Ôn Bình quay về Bất Hủ tông, đụng phải ánh mắt tràn đầy lửa nóng của Bích Nguyệt Di.

- Tông chủ, kiếm pháp này tên gì? - Hai lần nhìn thấy Ôn Bình dùng nó để giết người, lòng hắn căn bản giữ không nổi bình tĩnh. Loại cảm giác này tựa như châm trà, trà đã đầy nhưng vẫn không ngừng tay.

Nước trà tràn ra cũng chính là tâm tình kích động của hắn hiện tại.

Còn nước trà vẫn không ngừng chảy từ ấm ra tựa như kiếm pháp khiến hắn kích động.

Ôn Bình đáp:

- Ngự Kiếm thuật, chỉ cần ngươi muốn học, lúc nào cũng có thể,

- Tạ tông chủ!

Bích Nguyệt Di xem như đã hiểu cái gì gọi là mở rộng tầm mắt rồi, vung tiền như rác thì có tính là gì, có thể so với việc tông chủ truyền thụ Ngự Kiếm thuật cho bọn họ không? Ngự Kiếm thuật này nếu ở Bích Nguyệt gia, tuyệt đối chỉ có tộc trưởng mới có thể tu hành.

- Đi theo ta. - Ôn Bình nhấc chân hướng khu Ký Túc Xá mà đi.

Lúc đến cầu gỗ, hắn nói tiếp:

- Đây là chỗ ở của ngươi. Vòng ngoài 50 kim tệ một ngày. Vòng trong có mười gian phòng, 500 kim một ngày. Nếu muốn tu luyện Ngự Kiếm thuật thì ở 500 kim một ngày.

- À! - Quả nhiên chỗ nào cũng có phí.

Chỗ nghỉ ngơi là nhu cầu cơ bản nhất, thật không ngờ là lại đắt đỏ như vậy.

Sau khi tiến vào khu Ký Túc Xá, Ôn Bình hướng về phía một người đang tu luyện Ngự Kiếm thuật, hô:

- La Mịch, giao hắn cho ngươi.

- La sư huynh. - Bích Nguyệt Di bước đến, vừa cười vừa nói.

La Mịch vui vẻ:

- Tông chủ, giao cho ta à? Ta dẫn hắn đi xem toàn bộ Bất Hủ tông một phen.

Sư đệ mới đến rồi.

Cuối cùng hắn cũng thoát khỏi cái danh xưng tiểu sư đệ rồi.

La Mịch tùy tiện chỉ một gian phòng:

- Sư đệ, ngươi ở gian đó đi, nghỉ ngơi trước, đợi đến giờ cơm trưa, lúc đó sẽ giới thiệu tất cả mọi người cho ngươi biết.

Mấy người kia giờ này chắc đang ở Trọng Lực trường, Phong Chi cốc gì gì đó, chỉ có giờ cơm mới xuất hiện.

- La sư huynh, còn có cơm trưa? - Bích Nguyệt Di ngây ra một lúc, bởi vì hắn thường nghỉ ăn ba bốn ngày.

- Ừm, một ngày ba bữa là đương nhiên… Được rồi, không cần giải thích làm gì, đến lúc đó ngươi sẽ biết. - La Mịch dẫn theo Bích Nguyệt Di đi đến gian phòng của hắn, giúp đỡ thu dọn một chút, cùng đợi đến giờ cơm trưa.

Gần đến giờ cơm, người xuất hiện dần dần nhiều.

Sau khi rời khỏi Phong Chi cốc, nhìn thấy có sư đệ mới, mọi người đều hưng phấn, đương nhiên, cao hứng nhất chính là La Mịch.

Bởi vì hắn sẽ không bị sai sử vì là tiểu sư đệ nữa rồi.

- Uống một ngụm. - Lúc mọi người kéo nhau đến trù phòng, Lâm Khả Vô rót một chén nước cho Bích Nguyệt Di, không quên khuyên bảo một câu. - Uống chậm một chút… Không có nhiều đâu.

Bích Nguyệt Di vô thức liếc mắt nhìn giếng cổ, có thể thấy được ba quang hiện ra phía dưới, hắn mỉm cười, vừa uống nước vừa hàn huyên cùng mọi người:

- Các vị sư huynh, sư tỷ, ngày sau thỉnh chỉ giáo nhiều hơn…

- Hửm? - Mùi vị của nước trong chén khiến Bích Nguyệt Di sững người, uống hết một ngụm, hắn vội vàng uống thêm ngụm nữa. Sau 3 ngụm, chén đã cạn nước.

- Ha ha!

Lâm Khả Vô không khỏi bật cười, sau đó, xoay người đi lên lầu hai.

Duy chỉ còn La Mịch ở lầu một, hắn hỏi:

- Dễ uống không?

- Ừm! - Bích Nguyệt Di vội gật đầu, định đi lấy gáo múc thêm nước, đây là lần đầu tiên hắn uống nước giếng ngon như vậy. Loại cảm giác này tựa như thỏa mãn mỗi một tấc cơ thể vậy.

Thế nhưng La Mịch lại ngăn hắn lại.

- Nước ở Bất Hủ tông chỉ có thể uống một gáo mỗi ngày, muốn uống tiếp, đợi mai đi.

- Hả? - Nước lại chỉ có thể uống một gáo mỗi ngày?

Khó trách, Lâm Khả Vô sư huynh bảo hắn uống ít một chút.

Hắn còn chưa uống đủ đây này.

La Mịch cười một tiếng, nói thêm:

- Cơm trưa, một người cũng chỉ được một chén, học thích ứng đi.

- A… - Bích Nguyệt Di không còn lời nào để nói.

- Bất quá, có ăn là có lời, nước với cơm là thứ duy nhất ở tông môn không tốn phí. Đương nhiên, không mất phí không có nghĩa là nó không tốt… Ngược lại là hoàn toàn tốt đấy.

Dứt lời, La Mịch đi thẳng lên lầu hai.

Sau khi tất cả mọi người ngồi xuống, không khí gia đình bỗng chốc bao trùm lấy gian phòng.

Bích Nguyệt Di lần đầu nhìn thấy tông chủ, trưởng lão cùng các đệ tử ăn cơm đấy, lại còn có thể hàn huyên nữa.

Lúc bắt đầu ăn, Triệu Tinh phát hiện một vấn đề:

- Nhạc Nhạc đâu?

Vân Liêu đáp:

- Vẫn ở Phong Chi cốc không ra. Hắn đang tìm Hồng thạch. Gần đây tên này rất chăm chỉ tìm Hồng thạch. Hằng ngày, sau khi kết thúc tu luyện, hắn liền chạy đi tìm Hồng thạch, thu hoạch cũng không nhỏ.

- Tên này ngay cả cơm cũng không ăn? - Triệu Tinh thầm nghĩ: Không thể nào, Dương Nhạc Nhạc không phải loại người này nha.

Lúc này Ôn Bình lên tiếng:

- Ăn trước đi.

- Được rồi, ta để phần cho hắn. - Dứt lời, Triệu Tinh liền kẹp một ít thức ăn để vào chén cho Dương Nhạc Nhạc.

- Ăn ngon! - Như cũ, vừa ăn miếng đầu tiên, Bích Nguyệt Di đã nhịn không được phát ra tiếng cảm thán. Liếc nhìn mọi người, không khỏi nở nụ cười.

La Mịch vội vàng nhắc:

- Tiểu sư đệ, chậm một chút, một bữa chỉ có một chén thôi.

- À. - Lúc này, Bích Nguyệt Di mới thả chậm tốc độ.

Cũng không lâu lắm, ngoài cửa vang lên tiếng động.

- Tông chủ!

- Triệu Tinh!

Đúng, là tiếng Dương Nhạc Nhạc.

Nghe thanh âm, Dương Nhạc Nhạc dường như vô cùng gấp gáp. Đồng thời, trong giọng nói còn mang theo một tia mừng rỡ.

Đông đông đông!

Dương Nhạc Nhạc chạy thẳng lên lầu.

- Tông chủ, trưởng lão! - Khom người với Ôn Bình một cái, sau đó Dương Nhạc Nhạc lập tức ngồi xuống, miệng vẫn không khép lại được.

Hoài Diệp bên cạnh trêu một câu:

- Chuyện gì mà cao hứng như vậy, từ thật xa đã nghe thấy tiếng huynh hô tên Triệu Tinh… Lấy được Tru Tiên Kiếm trận rồi à?

- Tru Tiên Kiếm trận là gì? - Bích Nguyệt Di bên cạnh nhịn không được hỏi.

Nói thật, Phong Chi cốc, Hồng thạch,… Mấy thứ này hắn cũng nghe không hiểu.

Hoài Diệp bật cười:

- Không có gì… Chờ đến tối ngươi sẽ biết.

- Cười đi, Hoài Diệp, Dương Nhạc Nhạc ta là hãnh diện mà đến đấy. - Dương Nhạc Nhạc cười hì hì, cao hứng đến mức làm lóa mắt quần chúng. - Lúc này, các vị… Các vị cảm ơn ta được rồi.

- Hử? - Liếc nhìn thái độ của Dương Nhạc Nhạc, Ôn Bình ý thức được tên này hẳn là đụng trúng thứ gì hay ho rồi.

- Nói đi, có chuyện gì? - Triệu Tinh là người đầu tiên nhịn không được hỏi.

Dương Nhạc Nhạc đứng dậy, vô cùng hào hứng nói:

- Sáng hôm nay, nhìn thấy Vân trưởng Lão thí luyện trong cụ phong, ta chợt nghĩ đi tìm hai khối Hồng thạch, một khối đi bán cho hắn, khối còn lại cho chính mình dùng… Đương nhiên, kiếm nhiều hơn càng tốt. Ta cũng không biết mình đã đi đâu, chỉ biết rằng đi rất lâu. Ngay cả một khối Hồng thạch cũng không kiếm được.

- Ặc… - Đám người Hoài Diệp lập tức rơi vào trầm mặc.

Không khí ở lầu hai trù phòng thoáng chốc lặng ngắt như tờ.

- Chuyện đó đáng mừng lắm à? - Ôn Bình nhịn không được hỏi.

Bình Luận (0)
Comment