Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
- Chuyện đó đáng cười à? - Ôn Bình nhịn không được hỏi.
Dương Nhạc Nhạc cười thần bí, nói tiếp:
- Hắc hắc, dù rằng không tìm được một khối Hồng thạch, nhưng là phúc không phải họa! Ta đi khoảng một phúc, liền đụng phải thí luyện mới.
Khu vực thí luyện mới!
Nghe thấy mấy chữ này, không ai nói chen vào nữa.
- Tuy không phải Linh thể, cũng không phải dị mạch, nhưng mạch thuật kia chỉ cần thấy liền nhịn không được. Giống với Ngự Kiếm thuật, không có phẩm cấp, cảnh giới gì cũng có thể tu luyện được. Có năng lực giam cầm người khác. - Dùng kinh nghiệm chiến đấu của hắn để phán đoán, trong thời khắc nguy hiểm nhất trong trận chiến chính là khi bị kẻ địch chi phối.
Bát quá, hiện tại hắn thực sự bị chi phối cũng chẳng là gì, cái đáng sợ thật sự chính là địch nhân có thể trực tiếp giam cầm động tác của ngươi.
- Giam cầm? - Ôn Bình nhướng mày, đứng dậy đi thẳng xuống lầu. - Nhạc Nhạc, mang ta đến đó xem.
- Vâng, tông chủ. - Dương Nhạc Nhạc theo sát phía sau.
Những người còn lại cũng không còn tâm tư ăn tiếp, vội vàng lùa hết linh mễ vào miệng, sau đó đuổi theo hai người Dương Nhạc Nhạc, sải bước tiến đến bên ngoài Phong Chi cốc.
- Tiểu sư đệ, phí vào Phong Chi cốc là 1 khối bạch tinh một giờ. - La Mịch không giải thích nhiều, chỉ nói giá sau đó tiến vào Phong Chi cốc. Bích Nguyệt Di cũng không dong dài, xuất ra bạch tinh, tiến vào trong.
Xuyên qua rừng rậm, lúc nhìn thấy một thế giới mới mở ra trước mắt, Bích Nguyệt Di kinh ngạc đến mức không khép miệng lại được.
Cụ phong đang xoay tròn phía trước càng khiến hắn kinh sợ hơn.
- Sư huynh. - Bích Nguyệt Di vội vàng giật giật góc áo La Mịch.
- Đừng nháo, đợi lát nữa ta giải thích với ngươi. - La Mịch biết rõ dăm ba câu không thể nói hết được, dứt khoát đợi sau khi đi xem thí luyện do Dương Nhạc Nhạc phát hiện rồi nói sau, đến lúc đó còn rất nhiều… rất nhiều thời gian.
Giọng Ôn Bình vang lên:
- Nhạc Nhạc, ngươi đi trước dẫn đường.
- Ừm. - Dương Nhạc Nhạc đáp.
Đối vói Ôn Bình, hiện tại không cầu Giam cầm thuật gì đó giống với Ngự Kiếm thuật, người dùng mạnh thì thuật càng mạnh. Chỉ cần Giam cần thuật có thể trong chiến đấu cùng cảnh, thậm chí vượt cảnh tạo được một chút tác dụng là đủ rồi.
Mọi người chạy như điên, không mất bao lâu đã đến được khu vực thí luyện mà Dương Nhạc Nhạc phát hiện ra.
Gió thổi qua ba khung cửa đá hình vòm ngay trước mắt, cạnh khung cửa thứ nhất có cắm một cái bảng thông báo. Ôn Bình bước tới, liếc nhìn vài lần, đại khái giống với Dương Nhạc Nhạc từng nói.
Phong Chi Cấm Cố.
Không hạn chế mạch thuật.
Nhập môn có thể giam cầm địch nhân trong 3 hô hấp, viên mãn có thể giam cầm 6 hô hấp… Là cưỡng chế giam cầm. Chỉ cần không phải đại cảnh giới siêu việt, năng lực giam cầm tự có hữu hiệu.
- Đây chẳng phải nói Thần Huyền hạ cảnh có thể giam cầm Thần Huyền thượng cảnh sao? - Ôn Bình thầm kinh hãi, đồng thời cũng sinh ra cảm giác yêu thích với cái gọi là cưỡng chế giam cầm. Bởi vì vừa nãy, hắn đã hỏi thử hệ thống, nhận được giải thích: Cưỡng chế giam cầm có thể bỏ loại bỏ bất luận thủ đoạn phản kháng nào của địch thủ.
- Hì hì, các ngươi không cám ơn ta sao? - Dương Nhạc Nhạc đứng trước mặt mọi người tỏ vẻ đắc ý, một bộ “hết cơn bỉ cực đến ngày thái lai”, vô cùng kiêu ngạo. - Tuy ta không lấy được Tru Tiên kiếm trận, nhưng cái này cũng không kém nha, tất cả mọi người đều có thể tu hành.
Hiện tại, chúng đệ tử cách Thông Huyền cảnh tuy không xa, nhưng nói sao đi nữa vẫn có chênh lệch.
Coi như có lấy được Cụ phong thuật cũng không cách nào tu hành ngay được.
Nhưng Phong Chi Cấm Cố lại khác, chỉ cần lấy được, bất kỳ lúc nào cũng có thể tiến hành tu luyện..
- Tên này… - Tần Sơn có chút bất đắc dĩ cười, đối với Dương Nhạc Nhạc đang tỏ vẻ đắc ý, hắn không biết nói gì cho phải. Cười một hồi, nghiêng đầu nhìn thấy Ôn Bình đang ngẩn người. - Tông chủ, ngươi bị sao vậy?
Lúc này, Ôn Bình mới hoàn hồn, thoát khỏi suy nghĩ.
Nhìn ba đạo cửa đá hình vòm trước mặt, chợt cất bước đi vào trong.
Trên thông báo đã nói, chỉ cần thông qua ba đạo cửa đá này là có thể đạt được Phong Chi Cấm Cố.
Lúc bước vào cửa đá thứ nhất, bỗng nhiên Ôn Bình khựng lại, cơ thể cứng ngắc, không cách nào động đậy, cứ như có một lực lượng to lớn nào đó đang trói lấy hắn. Đương nhiên, so sánh như vậy có phần không đúng lắm.
Bởi vì trói buộc ở cửa đá khiến cho mạch môn không cách nào mở ra được, mạch khí cũng bất động.
Sau khi bị giam cầm, cả người chẳng khác nào cọc gỗ.
Ôn Bình lui về sau một bước, giam cầm biến mất.
- Tông chủ.
Mọi người lập tức tiến lại gần.
Lúc này, Ôn Bình liền nói:
- Không sai… Mạch thuật này thật sự rất tốt… Như vậy đi, tổ chức thi đầu một lần. Vừa rồi, thi đấu thí luyện ban thưởng Hỏa Long chỉ thuật cùng với pháp khí ngẫu nhiên. Lúc này, ta mang Thiêu Hỏa côn ra.
Thiêu Hỏa côn là vũ khí của nhân vật chính trong thế giới Tru Tiên, tuyệt đối siêu việt hơn Trảm Long kiếm trong tay Hoàn Sơn cùng Thiên Gia kiếm của La Mịch. Mà mức độ bá đạo của nó, chúng đệ tử Bất Hủ tông cũng đá sớm chứng kiến.
Tổ chức thi đấu, kích thích tiêu phí một phát, như vậy, nhiệm vụ nhánh mới có thể nhanh chóng hoàn thành.
Không đợi mọi mở miệng, Ôn Bình nói tiếp:
- Trận đấu này sẽ tiến hành ở Cụ Phong thuật và Phong chỉ giam cầm, bất kể là đệ tử hay trưởng lão, chỉ cần ai nắm được một trong hai cái trước, Thiêu Hỏa côn thuộc về hắn… Đồng thời, bổn tông chủ hứa ban thêm đặc quyền một tháng 2 chén cơm.
- Oa, phần thưởng này…
- Tông chủ vạn tuế!
Chúng đệ tử nhịn không được hoan hô, tung tăng như chim sẻ.
Vừa rồi không giành được hạng một, rất nhiều người đều tiếc hận.
Cho nên hiện tại biết được phần thưởng chính là Thiêu Hỏa côn, tất cả mọi người đều nhịn không được hưng phấn.
Cũng may các trưởng lão có khí độ của mình, cũng không hùa theo đám đệ tử nhảy nhót như điên.
Chiêm Đài Thanh Huyền mở miệng hỏi:
- Tông chủ, có thời gian quy định không?
- Không có. Chỉ phân trước sau… Bất quá, vì công bình, các ngươi mỗi ngày chỉ được vào thí luyện tối đa một canh giờ. Cho nên, một ngày ta chỉ có thể cho các ngươi tiến Phong Chi cốc hai lần.
Nếu đã muốn kích thích tiêu phí, Ôn Bình hiển nhiên không có khả năng để một người liên tục ở bên trong.
Nhiệm vụ nhánh là tính theo lượt người.
Chứ không phải số lượng bạch tinh.
...
Ngay khi Ôn Bình đang hừng hực khí thế tổ chức thi đấu, ở Vân Hải chi đô đã xảy ra một việc.
Lộ Hợi, phó thành chủ Vân Hải chi đô, gần như mỗi ngày đều ngủ. Thế nhưng hôm nay hắn lại tiến đến Minh Kính hồ. Trên đường đi, không hề dừng chân, trực tiếp hướng nội viện Thiên Thần học viện mà đi.
Bởi vì có Bán bộ Trấn Nhạc đến thăm, toàn bộ học viện đều trở nên nghiêm túc hẳn.
Cơ Lương Bình ra đón, hai người vào phòng, đóng cửa nói chuyện thật lâu. Tóm lại, lúc Lộ Hợi rời khỏi, biểu lộ của Cơ Lương Bình có hơi phức tạp. Không hẳn là cao hứng, cũng không phải mất mát, chỉ là lập tức rời khỏi Học viện Thiên Thần.
Lúc này, hắn không kỵ Hắc Bạch vô thường mà trực tiếp cưỡi Dực tộc đại yêu rời khỏi.
Về phần mục đích, dĩ nhiên là vị kia ở Đông Hồ.
- Nhanh như vậy đã bị Tứ tinh tông môn để tâm rồi. - Hắn phát hiện lúc trước bản thân nói quen biết với Bất Hủ tông quả là vẽ vời cho thêm chuyện, tuy ở một khía cạnh nào đó có thể nâng lên giá trị bản thân, nhưng lại chọc phải phiền toái.
Mà phiền toái chính là bị Tứ tinh tông môn điểm danh nếu Bất Hủ tông không chịu bán cho bọn họ Tuyền Qua đồ.