Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Đương nhiên, bán Tuyền Qua đồ kiếm tiền là chuyện tốt.
Một phần Tuyền Qua đồ thu được bạch tinh rất phong phú, thế nhưng cũng vì vậy mà gây ra không ít phiền toái.
Lúc nói chuyện với Lộ Hợi, hắn không hứa hẹn điều gì, thậm chí việc thuyết phục Ôn Bình cũng không hứa.
Hắn chỉ nói bảy ngày sau nhất định cho hắn ta một câu trả lời thuyết phục.
Vì không muốn để Lộ Hợi phát hiện mục đích chuyến đi này của mình, hắn còn cố ý đi hết một vòng Tử Mạch hồ.
Lúc đến Thương Ngô thành đã hơn bảy ngày.
Thời điểm này, Ôn Bình đang ở trong Phong Chi cốc, giám sát chúng đệ tử tham gia thí luyện Phong Chi Cấm Cố.
Bởi vì có thi đấu, cho nên mọi người không chút nào lãng phí cơ hội tiến Phong Chi cốc hai lần một ngày. Thời gian chính là khoảng cách, cho nên cứ hai người 1 lần, trong vòng bảy ngày, số lượt nhập cốc đã vượt qua con số 200.
Cộng thêm hơn 50 cái lúc trước, hiện tại còn cách số lượt hoàn thành nhiệm vụ nhánh khoảng 200 lượt nữa. Tối đa chỉ mất thêm 7 ngày là có thể hoàn thành xong nhiệm vụ. Vì nhiệm vụ, hắn cũng không vội xông vào thí luyện Phong Chi Cấm Cố.
Mấy ngày nay, số người có thể kiểm soát cửa đá thứ nhất không nhiều lắm, chỉ khoảng sáu, bảy người. Hơn nữa, một phần là dựa vào năng lực của Hồng Thạch để vượt qua, thậm chí dựa vào Hồng Thạch đã có vài người đang bắt đầu phá cửa đá thứ hai.
Bởi vì Ôn Bình quy định mỗi ngày chỉ có thể tiến vào Phong Chi cốc 2 canh giờ, cho nên tất cả mọi người không có thời gian đi nhặt Hồng Thạch, người có Hồng Thạch hiển nhiên sẽ có ưu thế rất lớn.
Bất quá, như bọn Triệu Doanh, chỉ xông vào tìm Phong Chi Cấm Cố thuật thử, sau đó lại đi thí luyện Cụ phong một giờ, còn thừa thời gian thì chạy đi tìm Hồng Thạch. Tính đi tính lại cũng không thua đám người có Hồng Thạch là bao.
Phía thí luyện Cụ Phong đã có những bước tiến đồng bộ, trước mắt, người đánh tan nhiều vòi rồng nhất chính là Chiêm Đài Thanh Huyền, đã đạt đến 5 cái, được 1/3 tổng số.
Tiếp theo là Vu Mạch, Vân Liêu, Tần Sơn.
Bất quá, ba người bọn họ lại có thành tích khá nổi bật ở cửa đá, là nhóm đầu tiên xông qua cửa đá thứ nhất.
Lại nói đến Bích Nguyệt Di, sau bảy ngày ở Bất Hủ tông, hắn đã dần thích ứng được cuộc sống ở đây, cũng tham gia thi đấu. Nhất là sau khi biết rõ lai lịch của Thiêu Hỏa côn, hắn càng thêm kích động không kiềm được, trở thành người thứ hai thu mua Hồng Thạch.
So với Chiêm Đài Thanh Huyền, hắn còn lợi hại hơn, ra giá một khối Hồng Thạch 5 khối bạch tinh. Bất quá, không có ai nguyện ý bán cho hắn.
- Triệu Dịch sư huynh, ngươi bán cho ta một khối đi. - Bên ngoài Phong Chi cốc, Bích Nguyệt Di quấn lấy Triệu Dịch.
Bởi vì Triệu Dịch hiện đang có hai khối Hồng Thạch.
- Ta muốn giữ lại cho mình dùng. - Cửa đá kia có khả năng giam cầm rất mạnh, ý chí của hắn không đủ, nhất định phải có Hồng Thạch phụ trợ. Tuy ngoại trừ Bích Nguyệt Di, hắn là người yếu nhất tông, nhưng mộng tưởng vẫn phải có.
Bích Nguyệt Di chưa từ bỏ ý định:
- Ta ra 5 khối bạch tinh, cho muốn giành lấy Cụ phong thuật.
Huyền cấp thượng phẩm mạch thuật đó!
Trước kia hắn từng nghe gia gia nhắc đến nó, thứ này chỉ xuật hiện trong chuyện xưa, nói toàn bộ Bích Nguyệt gia chưa ai từng thấy cũng không khoa trương chút nào. Được biết, mạch thuật có phẩm chất cao cấp nhất mà phòng đấu giá giáp cấp tại Vân Hải chi đô - Thành thị thương mậu - từng đấu giá cũng chỉ là một bộ Huyền cấp trung phẩm mạch thuật mà thôi.
Nhưng giờ đây, trong tông môn chỉ cần tốn mấy khối bạch tinh đã có thể chạm đến tồn tại trong truyền thuyết.
Hắn thật sự không thể khống chế nổi chính mình.
Ngoài Phong Chi cốc, trừ hắn, kỳ thật còn có năm sáu người đang xếp hàng chờ, đợi người bên trong ra sẽ tiến vào.
Dương Nhạc Nhạc cũng nằm trong số đó.
- Được rồi, Bích Nguyệt sư đệ, gấp cái gì? Hiện tại ngươi có lấy được Cụ phong thuật thì cũng đâu dùng được, tốt nhất vẫn nên xong vào cửa đá, sau đó đến Trọng Lực trường tu hành thì hơn. Cảnh giới của ngươi bây giờ coi như là hàng chót ở Bất Hủ tông rồi đấy.
Với tư cách Đại sư huynh, Dương Nhạc Nhạc rất hưởng thụ thời khắc dạy bảo sư đệ.
- Nói thì nói vậy, nhưng ta không khống chế được bản thân. - Bích Nguyệt Di bất đắc dĩ cười cười, nhún vai.
Lúc này, Ôn Bình từ Phong Chi cốc bước ra.
- Tông chủ, Lâm Khả Vô sư đệ giờ thế nào rồi? - Dương Nhạc Nhạc đặt câu hỏi đầu tiên.
Bởi vì hiện tại Lâm Khả Vô đang ở bên trong.
- Sắp thoát khỏi trói buộc ở cửa đá thứ nhất. - Lúc hắn đến, nhìn thấy hai tay Lâm Khả Vô đã có thể cử động, dựa vào ý chí cường đại thoát ra ngoài, bất kỳ lúc nào cũng có thể đột phá giam cầm.
Dứt lời, Ôn Bình cất bước rời khỏi.
- À… Tông chủ đi thong thả. - Nói xong, Dương Nhạc Nhạc quay ra sau lưng, nói với Dương Hề. - Giam cầm ở cửa đá hoàn toàn dựa vào ý chỉ để thoát ra, cho nên, Dương Hề… Ý chí của ngươi không đủ, ta so ra lớn hơn, xem như ca ca của ngươi, mau đem Hồng Thạch đưa cho ta, chờ ta lấy được Thiêu Hỏa côn sẽ cho ngươi mượn chơi.
- Không cho. - Dương Hề quả quyết cự tuyệt, sau đó quay sang kéo tay Triệu Tinh ở sau lưng, khóc nức nở nói. - Triệu Tinh tỷ, ngươi xem hắn khi dễ ta… Dương Nhạc Nhạc không biết xấu hổ, ta chỉ có một khối Hồng Thạch…
- Ai khi dễ ngươi? - Dương Nhạc Nhạc hấp tấp xoay người sang chỗ khác.
Hắn cảm thấy rất khó hiểu, từ lúc nào mà Dương Hề cùng Triệu Tinh trở thành tỷ muội rồi?
Trước kia không phải cứ gặp mặt là đối chọi sao?
- Sư tỷ, bán cho ta, năm khối bạch tinh!
Bích Nguyệt Di tận dụng mọi cơ hội.
- Được.
Dương Hề lập tức đưa hộp ngọc chứa Hồng Thạch qua.
- Ta… - Dương Nhạc Nhạc thiếu chút nữa thổ huyết.
...
Chân núi Vân Lam sơn.
Cơ Lương Bình tiến vào Thương Ngô thành, không chút trở ngại đi đến Vân Lam sơn.
- Lão ca, Ôn tông chủ đâu rồi? - Vừa lên núi, nhìn thấy Vương bá đang quét rác, chỉ là Vương bá cũng không liếc mắt nhìn hắn lấy một cái.
Không thấy những người khác, với tư cách là ngoại nhân, hắn không tiện xông loạn vào Bất Hủ tông.
- Đừng gọi ta đại ca, ta không phải đại ca… - Nửa câu sau của Vương bá đã bị Ôn Bình từ chủ điện đi ra cắt đứt.
- Vương bá, ở đây không có chuyện của ngươi nữa. - Ôn Bình sợ hắn nghe sai, còn bổ sung thêm một cái phất tay.
- Được.
Vương bá cầm chổi đi.
- Ôn tông chủ, ngại quá, không mời mà tới. - Cơ Lương Bình ôm quyền chắp tay, đuổi theo bước chân Ôn Bình tiến vào chủ điện. Lên tầng cao nhất chủ điện, tìm một gian phòng có thể quan sát toàn bộ Thương Ngô thành, ngồi xuống.
Ôn Bình bật cười:
- Cơ viện trưởng, hóa ra làm viện trưởng lại nhàn hạ như vậy, đôi ba ngày có thể đến tìm ta một chuyến.
- Ha ha. - Cơ Lương Bình xấu hổ cười.
Nhàn hạ?
Sao có thể nhàn hạ được?
Chỉ có điều chuyến này không đi thì không cách nào bàn giao được với Vân Hải chi đô, ai bảo hắn vạ miệng đi rêu rao mình là người quen của toong chủ Bất Hủ tông làm gì.
Cơ Lương Bình tiếp tục nói:
- Ôn tông chủ, kỳ thực ta đến tìm ngài là có chút chuyện muốn thương lượng.
- Nói. - Quả nhiên, vô sự bất đăng tam bảo điện.
- Vài ngày trước đó, Lộ Hợi, phó thành chủ của Vân Hải chi đô đã đến tìm ta, nói muốn nhờ ngài hỗ trợ làm một cái Nhị tinh Tuyền Qua đồ. Có thể mang thuộc tính Phong, cũng có thể có năng lực phụ khí. - Hắn cảm thấy hiện tại khoan đề cập đến chuyện của Tứ tinh tông môn thì tốt hơn. Ôn Bình chính là loại mà ai dám chén ép hắn, hắn sẽ tìm cách nhảy lên đầu kẻ đó.
- Không phải còn chưa đến thời hạn một tháng sao? - Ôn Bình hỏi lại một câu.
Cơ Lương Bình lại nói:
- Ôn tông chủ, bạch tinh đưa tới tay, dại gì mà không lấy. Lúc này, giá cả của Tuyền Qua đồ tuyệt đối tăng gấp mấy lần. Bất kể là phụ khí hay dị mạch, bọn họ đều ra giá 2000 khối bạch tinh.
2000 khối nha!
Bấy nhiêu có thể mua được 3 phần Nhị tinh Tuyền Qua đồ rồi.
Nếu như dùng nó, thậm chí có thể tạo ra một thế lực tam tinh.