Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 373 - 【Vip】 Hóa Ra Là Đến Xin Lỗi

【VIP】 Hóa Ra Là Đến Xin Lỗi 【VIP】 Hóa Ra Là Đến Xin Lỗi

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Thiên Huyết

Nguồn: Truyenyy.com

----------

Trên bầu trời, đội ngũ Dực yêu dần tiến đến gần.

Từ xa nhìn lại giống như một đám mây đen kéo qua, sắp có dông tố đến. Bất quá vì trời quang mây tạnh, mọi người có thể thấy rõ cảnh tượng trên bầu trời khi đến gần, trong đó tất nhiên có cả Ôn Bình.

- Lại là Mộ Dung Thanh này?

Tiến đến gần, khuôn mặt của Mộ Dung Thanh đập vào mi mắt.

Gia hỏa này làm sao giống như châu chấu?

Ở một thế giới mà có cả yêu thú và con người cùng tồn tại , hắn không muốn làm người tốt, thế nhưng cũng không muốn làm một ác nhân giết người không chớp mắt.

Mấy tên cũng không nên ép hắn ra tay chứ?

- Mộ Dung Thanh, là Bất Hủ tông ta không dọa được ngươi, hay là Bách Tông Liên Minh ngươi quá rãnh rỗi?

Ôn Bình bình tĩnh đứng ở kia, Triệu Dịch đứng ở bên cạnh, dù nhìn thế nào cũng không phát hiện có gì đặc biệt, không có khí thế ngạo nghễ của cường giả tuyệt thế, nhưng dù vậy, cũng để cho toàn bộ đội ngũ Dực tộc đại yêu bỗng nhiên ngừng lại.

- Ôn tông chủ, chúng ta là đến nhận lỗi... Những thứ trên lưng đại yêu này cũng là để nhận lỗi với ngài!

Mộ Dung Thanh cười chát chúa một tiếng, trợn mắt nhìn Hàn Phi Dạ bên cạnh, sớm biết cũng không tin vào gia hỏa này.

Không bỏ trong Tàng giới, sử dụng đại yêu để chở mới đau.

Thái độ xin lỗi trịnh trọng không có bị phát hiện trước, ngược lại gây nên hiểu lầm trước.

Hàn Phi Dạ một bên cũng liền vội tiếp lời:

- Ôn tông chủ, lão phu đại biểu toàn bộ Cực Cảnh sơn đến nói xin lỗi ngài... Thiên tài địa bảo trên lưng mấy con Dực tộc đại yêu này, còn có các loại võ pháp, mạch thuật, cũng là lễ vật!

- Nhiều như thế?

Ôn Bình liếc mắt cự yêu phía sau, cười một tiếng.

-Ngươi quên mối thù giết con rồi sao?

Nếu như Hàn Phi Dạ này thật sự không mang thù, Ôn Bình kia chỉ có thể tặng hai chữ: Súc sinh.

Hàn Phi Dạ trả lời:

- Khuyển tử vô tri, mạo phạm Ôn tông chủ, đạt được giáo huấn là hắn nên được. Những thứ này còn xin Ôn tông chủ nhận lấy... Ngày sau Cực Cảnh sơn ta tuyệt đối sẽ không dám mạo phạm bất cứ người nào của Bất Hủ tông!

Nói năng cam đoan đủ khí phách.

Nhưng mà, Ôn Bình chỉ cười không nói.

Cũng ngay lúc Ôn Bình còn đang suy tư, Long Kha ở một bên lập tức lộ ra vẻ thất vọng.

- Vậy mà không phải gây loạn!

Vốn muốn chứng minh giá trị của mình một chút, hiện tại nguyện vọng thất bại:

- Bách Tông Liên Minh làm sao vậy, làm sao lại xin lỗi một cái nhị tinh Bất Hủ tông? Chẳng lẽ là biết thân phận của tỷ tỷ?

Nhưng nàng lại cảm thấy chuyện này không thể nào.

Nếu như là Bách Tông Liên Minh biết thân phận của tỷ tỷ, khẳng định không chỉ phái Thông Huyền cảnh đến.

- Haiza! Khó hiểu!

Thở dài, Long Kha trực tiếp trở lại trong phòng của mình ở chủ điện. Xuyên qua cửa sổ, Long Kha nhìn đội ngũ Dực yêu phía xa, lâm vào trong trầm tư.

Sự thật chứng minh, tỷ tỷ lừa nàng.

Bất Hủ tông căn bản cũng không cần nàng bảo hộ, Ôn Bình tiểu tử này không có người che chở cũng có thể sống rất tốt.

Một bên khác, Ôn Bình thoát ra khỏi suy tư.

Nhận hay không nhận.

Đây là một vấn đề.

Với những người khác, chuyện mà những người này làm, ví dụ như treo thưởng thủ cấp của địch nhân, đây nhất định là thù sinh tử, thế nhưng với hắn thì chuyện này không có vấn đề gì cả, giống như gãi ngứa.

Cho nên, Ôn Bình mới một mực không có đi tìm bọn họ.

- Ta muốn lễ vật là tiền mặt... Trực tiếp đưa bạch tinh đi!

Ôn Bình do dự lựa chọn giữa hai bên, sau đó mở miệng nói ra.

Mộ Dung Thanh vui mừng, hắn sợ nhất chính là Ôn Bình không lấy.

- Ôn tông chủ, vậy ân oán của chúng ta?

- Lần sau đừng để ta lại nhìn thấy, à đúng, rút hết phân hội Bách Tông Liên Minh ở vùng này đi, ta nhìn mà phiền!

Ôn Bình chỉ chính là Hắc Nham thành cùng mấy tòa thành trì gần Thương Ngô thành.

- Phải phải!

Mộ Dung Thanh khẽ gật đầu.

Mặc dù loại cảm giác này rất khó chịu, thế nhưng là không có cách, hắn ngoại trừ gật đầu căn bản không có lựa chọn nào khác.

Hàn Phi Dạ ở bên cạnh thấy Ôn Bình cùng Mộ Dung Thanh nói như thế, vội vàng lên tiếng:

- Ôn tông chủ, vậy ta đây?

- Ngươi?

Ôn Bình nhìn lướt qua Dực yêu phía sau hắn:

- Tiền mặt... Trực tiếp đưa bạch tinh đi. Ngày sau đừng để ta lại nhìn thấy người của các ngươi, không có việc gì cũng không cần dạo đến vùng này, nếu không bạch tinh hôm nay sẽ tặng không!

- Được!

Hàn Phi Dạ cắn răng khẽ gật đầu, cưỡng ép nở ra một nụ cười, nhưng rồi thở phào nhẹ nhõm:

- Ôn tông chủ, ta chỉ mang theo hơn hai trăm viên bạch tinh thôi!

Hàn Phi Dạ vội vàng liếc mắt ra hiệu cho người bên cạnh.

Mộ Dung Thanh cũng là như thế.

Hai người tổng cả lấy ra bốn trăm viên bạch tinh ,đây đã là cực hạn của bọn họ.

Sau khi nhận lấy Tàng giới, Ôn Bình lập tức ngẩng đầu nói với hai người:

- Đi nhanh lên... Miễn cho ta đổi ý!

Diệt Bách Tông Liên Minh ở Đông hồ, diệt Cực Cảnh sơn, giết Mộ Dung Thanh, giết Hàn Phi Dạ, những việc này với Ôn Bình đều không quan trọng. Suốt ngày để ý vào họ, căn bản là lãng phí thời gian, muốn hoàn toàn dẹp yên lại phải dùng Bạo Viêm Truy Tinh Pháo, lãng phí bạch tinh.

Dứt khoát liền để bọn họ sống tạm thế đi.

Đương nhiên, chủ yếu là lãng phí thời gian.

Từ sau khi Kiến Mộc lâm trưởng thành, hắn rất trân quý thời gian, không hạn chế tăng phúc chín lần thời gian tu luyện, lãng phí một phút đồng hồ cũng đủ để hổ thẹn.

- Ôn tông chủ, vậy chúng ta liền cáo từ!

- Cáo từ!

Hai người liền ôm quyền, lập tức quay đầu yêu thú trở về theo đường cũ.

Long Kha thấy cảnh này, biểu lộ có chút đặc sắc:

- Hơn bốn viên trăm bạch tinh tới tay?

Hai người kia bị ngu sao, hay chơi cần ke cỏ đá?

Cố ý đưa bạch tinh đến cho không.

Nhị tinh thế lực lại có tiền như vậy sao?

Bốn trăm viên bạch kim, đây cũng không phải là số lượng nhỏ, một Trấn Nhạc cảnh như nàng một lần cũng không nỡ bỏ ra nhiều bạch tinh như thế để mua đồ. Cũng chỉ có những tộc trưởng, tông chủ Trấn Nhạc cảnh kia mới sẽ xa xỉ như vậy.

- Vẫn là đi chung quanh nhìn một chút đi!

Tâm tình tiếp tục chờ ở chủ điện không còn sót lại chút gì, Long Kha đành phải ra khỏi chủ điện đi về phía Nhiễu sơn.

Ôn Bình không biết Long Kha hiện đang suy nghĩ gì, cũng không biết nàng muốn làm gì, sau khi thu hồi Tàng giới, vui vẻ trở về. Tính đến trên người bây giờ hơn một ngàn ba trăm viên bạch tinh, hắn lại thành kẻ giàu.

Hai người sóng vai mà đi, Long Kha một mực trầm mặc.

Ôn Bình vẫn như trước phá tan sự xấu hổ:

- Triệu khách khanh, nếu như ngươi thực sự không có chuyện gì để làm, có thể gọi Vương bá. Đánh cờ, chơi điêu khắc cũng được... Nếu như không có hứng thú với cả hai, nộp ba trăm viện bạch tinh phí nhập môn, tông môn sẽ giống như nhà của ngươi!

- Ha ha... Không có bạch tinh!

Long Kha quả quyết cự tuyệt.

- Tùy ngươi vậy!

Ôn Bình xoay người đi Dược sơn.

Long Kha thì đi đến Nhiễu sơn.

Vừa mới vào Quan ảnh thất, liền nghe được có người đang nói chuyện bên trong.

- Thanh Huyền trưởng lão, ngươi học được Xà Bì Thân Pháp của tông chủ rồi?

Nói chuyện chính là Vân Liêu trưởng lão.

Hắn cũng là vừa tới Quan ảnh thất, sau đó liền nghe bọn người Dương Nhạc Nhạc nhắc đến chuyện này.

Đúng lúc lại gặp Chiêm Đài Thanh Huyền, cho nên liền hỏi một chút.

Chiêm Đài Thanh Huyền nhìn cảnh tượng đệ tử xông cửa đá trong màn ảnh, lên tiếng trả lời:

- Xem như được chút bộ dáng đi. Thế nhưng... Vẫn là không có thoải mái lẫn tùy tiện như tông chủ, nhưng như thế cũng đã đủ rồi!

Vừa nói xong, trong Phong chi cốc, Diệu Âm cất bước rời khỏi.

Chiêm Đài Thanh Huyền lập tức đứng lên.

Tính cả Lâm Khả Vô cũng cùng một chỗ đứng dậy.

Sau đó lại là cùng nhau đi tìm Ôn Bình, lúc trở về, ý chí chiến đấu của hai người sục sôi.

Phong cảnh quỷ dị.

Một cái trưởng lão cùng đệ tử vậy mà có cảm giác như đối thủ cạnh tranh.

- Bọn họ làm sao thế?

Long Kha tò mò nhìn hai người xuống Nhiễu sơn.

Vân Liêu ở bên cạnh vội vàng trả lời:

- Bởi vì tranh đấu cuối cùng sắp bắt đầu, ai có thể thu được Thiêu Hỏa Côn thì phải xem một canh giờ này... Đúng, phải đi hỏi thăm tông chủ, có thể sử dụng Thân lâm kỳ cảnh khu hay không.

Chỉ xem chưa đủ nghiền.

Đặc biệt là thời khắc tranh đấu cuối cùng này.

Bình Luận (0)
Comment