Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Thiên Huyết
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Cơ Lương Bình lập tức dừng bước.
Bởi vì bên tai truyền lại một câu nói dọa người của lão ẩu:
- Tông chủ Bất Hủ tông kia giết Lạc Hà chủ sự!
- Thật?
Hắn cũng không phải thương tiếc thay Lạc Hà, mà là hắn mới trở về từ Bất Hủ tông, mà ở đó cũng không xảy ra chuyện gì nha.
Tin tức về cái chết của Lạc Hà muốn truyền tới, khẳng định không phải thời gian một hai ngày.
Vậy khẳng định chính là chuyện xảy ra trong mấy ngày mình đi vòng vèo này.
- Có thể là chuyện của mấy hôm trước!
Trên mặt lão ẩu lộ ra vẻ ngưng trọng:
- Bất Hủ tông này diệt Di Thiên đảo, lại giết đại chủ sự của Bách Tông Liên Minh... Lòng lang dạ thú này, không nhỏ a!
- Sao là lòng lang dạ thú?
Cơ Lương Bình lập tức nhìn sang lão ẩu.
Lão ẩu trả lời:
- Viện trưởng, việc này hiển nhiên là muốn thống trị Minh Kính hồ!
- Vậy cũng là mặt ngoài!
Cơ Lương Bình quay người tiến vào chủ điện, muốn nói Ôn Bình có dã tâm, đã sớm nhất thống Đông hồ. Chỉ là hắn không nghĩ đến, Lạc Hà vậy mà lại chết:
- Bên Bách Tông Liên Minh kia có động tác gì?
Lão ẩu hỏi tiếp:
- Bọn họ phái người gặp ta, nói muốn phát động liên quân, tiến hành thảo phạt... Nhưng mà, ta không có đáp ứng. Nghe nói những tam tinh thế lực kia cũng không có đáp ứng, hơn phân nửa không nguyện ý đi trêu chọc Bất Hủ tông!
- Làm tốt!
Cơ Lương Bình gật đầu cười một tiếng.
Bách Tông Liên Minh kia xảo quyệt, muốn để người của bọn họ đi làm pháo hôi.
Không có chuyện đó đâu.
Lại nói, Thiên Thần Học Viện hắn có quan hệ tốt với Bất Hủ tông như thế, tại sao lại phải giúp Bách Tông Liên Minh ngươi?
Dù là diễn hắn cũng không muốn diễn.
Bởi vì Thiên Thần Học Viện hiện tại thế nhưng là học viện lớn nhất Minh Kính hồ, thế lực mạnh nhất. Tất cả đều là nhờ Bất Hủ tông ban tặng. Không cần phải đi nịnh bợ Bách Tông Liên Minh, bọn họ có thể tự túc.
- Để chính bọn họ tìm người bên trên, chúng ta không tham gia, hiểu chưa. Nói cho cao tầng hạch tâm tông môn, để bọn họ chú ý Bất Hủ tông, nếu gặp phải thì phải dùng lễ tiếp đón... Lão phu là bằng hữu của tông chủ Bất Hủ tông kia!
Cơ Lương Bình cười một tiếng, có chút đắc ý đi vào một gian phòng.
Bọn trưởng lão bỗng nhiên dừng bước.
Hai mặt nhìn nhau vài lần.
Khóe miệng cũng theo đó lộ ra ý cười.
Nhưng bọn họ cũng biết thế cục hiện tại, không thể công khai mối quan hệ giữa họ và Bất Hủ tông.
Chợt cúi đầu đều đi ra chủ điện.
...
Thiên Thần Học Viện biết được tin tức này, thì người Đông hồ tự nhiên cũng có thể biết được.
Bởi vì có Tín Chuẩn (chim đưa thư) cho nên tin tức từ Minh Kính hồ nhanh chóng truyền vào tai Mộ Dung Thanh. Lúc nghe được tin tức này, chén trong tay Mộ Dung Thanh đột nhiên rơi xuống đất, nước trong chén ướt cả giày cũng không có phát giác.
Nha hoàn đứng bên cạnh tranh thủ thời gian đến lau, lại bị Mộ Dung Thanh trực tiếp đuổi thẳng đi.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Hắn cũng không phải lo lắng Bách Tông Liên Minh không báo thù, một cái đại chủ sự chết, phía trên khẳng định sẽ phái người đến. Chỉ là hắn thân ở Đông hồ liền lúng túng, thế lực mạnh nhất chính là hắn, Thông Huyền trung cảnh.
Nhưng hiện tại Thông Huyền trung cảnh ở trong mắt Bất Hủ tông tính cái gì?
- Chuẩn bị yêu kỵ!
Mộ Dung Thanh đứng dậy, hô một tiếng ra phía ngoài cửa, cưỡi Dực yêu trực tiếp đi Cực Cảnh sơn.
Lúc đến Cực Cảnh sơn, Hàn Phi Dạ vui vẻ đi ra nghênh tiếp.
Nhưng khi trông thấy khuôn mặt nghiêm túc của Mộ Dung Thanh, nét mặt của hắn cũng theo đó ngưng lại.
- Đi theo ta!
Hàn Phi Dạ vội vàng mang Mộ Dung Thanh đi đến chủ điện, tìm một phòng không có ai ngồi xuống.
- Sao thế?
Mộ Dung Thanh không phải là loại người hay có vẻ mặt nghiêm túc này, theo như hắn biết, Mộ Dung Thanh là loại người ngay cả địch nhân cũng có thể mặt cười niềm nở tiếp đón, chớ nói chi là bản thân giao tình không cạn.
Mộ Dung Thanh nhổ một ngụm trọc khí, đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, đứng từ Cực Cảnh Sơn, có thể gom hết thảy phong cảnh tú lệ của mảnh đất này vào tầm mắt.
Chẳng biết tại sao, hắn cảm thấy nơi này có lẽ chính là Di Thiên tông tiếp theo.
- Thần Huyền trung cảnh đại chủ sự ở Minh Kính hồ bị tông chủ Bất Hủ tông giết!
Mộ Dung Thanh chậm rãi xoay người lại, vẻ sợ hãi nơi khóe miệng khiến cho Hàn Phi Dạ theo đó run lên, ngay cả chén trà trong tay cũng không cầm được:
- Ngươi nói, lỡ như...
- Ta biết ngươi muốn nói cái gì!
Suy nghĩ của Mộ Dung Thanh cũng giống như hắn.
Đó chính là sợ rằng Bất Hủ tông sẽ diệt bọn hắn giống như diệt Di Thiên tông.
Luồng sáng tử sắc kia muốn phá huỷ Cực Cảnh sơn, phá hủy Hoàng Lê thành là chuyện đơn giản giống như uống nước.
- Vậy còn suy nghĩ gì nữa, cầu hoà!
Hàn Phi Dạ đột nhiên đứng dậy.
- Cầu hoà?
- Vậy ngươi muốn chờ Bất Hủ tông giết tới cửa sao?
- Nhi tử của ngươi bị giết, Bách Tông Liên Minh ta mất hết mặt mũi, nếu cứ thế cầu hòa, mặt của chúng ta biết để đi đâu...
- Lúc này còn cố kỵ mặt mũi... Nhi tử ta bị giết một cái mà thôi, lại nói bọn người Mặc Nguyệt bị giết chứ đâu phải ngươi bị giết!
Hàn Phi Dạ có chút chịu không được Mộ Dung Thanh lúc này bỗng nhiên không quả quyết.
Nói xong, lập tức đứng dậy, đi ra chủ điện.
...
Trải qua mấy ngày, Long Kha càng ngày càng tò mò về Bất Hủ tông.
Tỷ tỷ nói căn bản không đúng.
Tông môn này, khắp nơi tràn đầy kỳ quái. Đặc biệt là Phong chi cốc kia, một canh giờ đi vào hai người, một lần một viên bạch tinh. Kết thúc mỗi ngày, đệ tử cùng các trưởng lão phải đưa Ôn Bình hai tư viên bạch tinh.
Ích lợi này khác đào mỏ ở chỗ nào?
Kỳ quái nhất chính là, một khối hồng sắc thạch, linh khí ba động cũng không có, vậy mà những trưởng lão và những đệ tử kia lại thu mua nó với gía bốn năm viên bạch tinh. Thu mua chỉ để sử dụng một lần, cũng chính là một canh giờ.
Người mua cũng hết sức vui vẻ.
Long Kha triệt để cảm thấy uổng phí bản thân trước kia đi qua nhiều địa phương như thế, mặc kệ phong thổ quái dị bao nhiêu cũng sẽ không kinh ngạc... Nhưng tình hình ở Bất Hủ tông vẫn khiến nàng cảm thấy kinh ngạc hơn bao giờ hết.
Mà Ôn Bình, cũng không có đi quản tiểu di này nhiều, nàng muốn làm gì thì để nàng làm nấy, dù sao sân tu luyện nàng cũng vào không được. Mấy ngày nay, Ôn Bình vừa đếm số lượt hoàn thành nhiệm vụ, vừa đi Kiến Mộc lâm tu luyện.
Đương nhiên, thỉnh thoảng còn đi Dược sơn nhìn xem linh mễ.
Linh mễ mắt thấy là sắp thành thục, sau khi tăng thêm Hỏa Linh Tinh, hiệu quả như thế nào, hiện tại thật đúng là khó nói.
Cũng chính là vào lúc này, Mộ Dung Thanh cùng Hàn Phi Dạ đến.
Đại lượng Dực yêu trùng trùng điệp điệp đến một góc khác của Vân Lam sơn, tràng diện kia, tựu giống như là muốn công thành. Một màn này, lập tức để cho Long Kha mới từ Khu ký túc xá ra trông thấy, đi đến phía trước Vân Lam sơn xem xét.
Vậy mà là người của Bách Tông Liên Minh.
Mặc dù chỉ là Thông Huyền trung cảnh, nhưng lại mang theo rất nhiều người, Bất Hủ tông chỉ có một cái lão ẩu là Thông Huyền thượng cảnh. Một khi đánh nhau thật, Thông Huyền thượng cảnh có thể chống nổi lần này, nhưng tuyệt đối không chống nổi lần sau.
Bởi vì lần sau, đi đến tuyệt đối không phải Thông Huyền cảnh.
Đây là tác phong trước sau như một của Bách Tông Liên Minh.
Đánh nhỏ rồi đến lớn.
- Tiểu tử này, thật đúng là biết đắc tội người khác!
Long Kha vậy mà lộ ra biểu lộ cười trên nỗi đau của người khác, sau đó liền thấy Triệu Dịch đi tìm Ôn Bình. Nàng lần này không có ý định xuất thủ, nhất định phải ra tay trong lúc nghìn cân treo sợi tóc.
Xuất thủ sớm, lại sẽ giống lần trước, hỗ trợ giết một cái Trấn Nhạc cảnh, Ôn Bình vậy mà không hề tỏ vẻ biết ơn.
- Mua đồ, hay là đến gây chuyện?
Chỉ chốc lát Ôn Bình đến, liếc mắt Long Kha xong thì híp mắt nhìn sang đội Dực yêu ở bên ngoài Vân Lam sơn, nhưng lại không thấy rõ người trên lưng Dực yêu ở ngoài hai ba ngàn mét.
- Khẳng định là gây chuyện... Chẳng lẽ lại là đến mua hồng sắc thạch? Tiểu tử... Tông chủ, ngươi nghĩ thật đúng là nhiều!
Long Kha chút nữa lại gọi sai, sau khi đổi giọng thì liếc Ôn Bình một chút.
Chợt quay người muốn đi.
Thầm nghĩ trong lòng: Tốt nhất tranh thủ thời gian đánh nhau, cho nàng một cái cơ hội xuất thủ. Bằng không tiểu tử này hoàn toàn không coi trọng chính mình.