Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Một Thông Huyền cảnh như hắn, hơn nữa còn có được dị mạch lại bị một tên mao đầu tiểu tử giam cầm.
- Năm hô hấp. - Lúc giam cầm biến mất, Vu Mạch nhịn không được cảm thán. Vô cấu chi thể của hắn đã tiểu thành, lại có dị mạch Địa Ngục hỏa theo như lời tông chủ, muốn giết Thông Huyền thượng cảnh cũng có thể, vậy mà hiện tại lại bị một Thông Huyền hạ cảnh giam cầm trong năm hô hấp, bất kể có làm thể nào cũng không nhúc nhích được.
- Quả nhiên có thể cưỡng chế, bằng vào một chiêu này, dù cho không có dị mạch, cũng đủ vô địch cùng cảnh rồi. - Vu Mạch thu hồi mạch môn, nhịn không được cảm thán lần nữa, đôi con ngươi như phát ra lửa.
Nhất định phải nhanh chóng lấy được Phong Chi Cấm Cố mới được.
Bất quá vượt cấp chiến đấu sẽ có hiệu quả như thế nào, tạm thời không biết được.
Trừ phi hai bên không có chênh lệch Linh thể, nếu không vượt cấp có lẽ cũng không dễ dàng như dị mạch?
Tuy là phán đoán của Vu Mạch còn chưa có kết quả, nhưng lúc nghe hắn thuyết minh, hai mắt đám người đều tỏa sáng.
- Tu luyện tu luyện.
- Mạch thuật giam cầm này thật là bá đạo.
- Khả Vô, nhớ phải mời khách, chúng ta đi tu luyện trước.
Đám người Dương Nhạc Nhạc nói đi liền đi, không thể chờ đợi được muốn tiến vào Phong Chi cốc.
Mà bên kia, sau khi rời khỏi Nhiễu sơn, Ôn Bình liền đi đến khu Ký Túc Xá, đóng cửa lại, bắt đầu nhận phần thưởng của nhiệm vụ nhánh: Tăng phẩm giai công pháp, tăng cấp mạch thuật cùng Thể hồ quán đính.
- Trước tăng công pháp. - Vừa nhận được phần thưởng, Ôn Bình không chút do dự yêu cầu hệ thống tăng công pháp.
Thật ra, ở một khía cạnh nào đó, công pháp cùng Tuyền Qua đồ tuy có phương thức khác biệt nhưng kết quả mang lại lại rất giống nhau, đều dùng để tăng thực lực. Bất quá, Tuyền Qua đồ là dùng để gia tăng mạch thuật, còn công pháp chuyên dùng để tăng mạch môn cùng mạch khí.
Nói cách khác, nếu như hai tu sĩ cùng cảnh tham gia sinh tử chiến. Linh thể giống nhau, công pháp tu luyện cũng không khác biệt lắm.
Lúc đó, quyết định thắng bại không chỉ ở kỹ xảo cùng kinh nghiệm chiến đấu, mà còn phải kể đến phẩm giai của công pháp. Nếu như tu luyện Hoàng cấp công pháp, vậy thì không thể nào thắng được tu sĩ cùng cảnh tu luyện Huyền cấp công pháp.
Cho nên, công pháp diệu ở chỗ không chỉ dùng để tăng cảnh giới.
Sau khi thăng cấp Trường Mạch Công lên Huyền cấp thượng đẳng, Ôn Bình tiếp tục tiến hành thăng cấp Hỏa Long thuật.
Cả hai cùng đến Huyền cấp.
Hỏa Long thuật thăng đến Huyền cấp thượng phẩm lập tức phát sinh biến hóa, phải nói là một cú lột xác hoàn mỹ mới đúng. Lúc trước chỉ có thể phóng thích một đạo Hỏa long, hiện tại đã có thể phóng ra hai đạo.
Sau khi đến đại thành, liền có năm đầu Hỏa long vờn quanh.
Vốn muốn dùng Thể hồ quán đỉnh với Hỏa Long thuật, chợt nghĩ đến xuất thân của thuật pháp này không phải ở Ký Túc Xá, Ôn Bình cảm thấy có hơi mất mát... Lỗi của hắn, quả hưng phấn nên đã quên mất cha mẹ đẻ của Hỏa Long thuật.
Cho nên... Kế hoạch vẫn như cũ: Ngự Kiếm thuật.
Ngay khi đang chuẩn bị Thể hồ quán đỉnh, thông tin cá nhận đột nhiên hiện ra.
Ôn Bình.
Giới tính: Nam.
Cảnh giới: Thần Huyền hạ cảnh.
Thể chất: Hỏa Linh chi thể (tiểu thành).
Thần binh: Lang Nguyệt kiếm.
Tu luyện công pháp: Trường Mạch Công (Huyền cấp).
Tu luyện mạch thuật: Hoàng cấp hạ phẩm - Giao Long nộ ( tiểu thành); Hỏa Long thuật (tiểu thành); Ngự Kiếm Thuật (đại thành).
Đạt đến viên mãn, với Ngự Kiếm thuật, hắn có thể ngự đến 5 thanh kiếm cùng một lúc. Đây chính là cảnh giới mà Ôn Bình tha thiết mơ ước.
Thử hỏi, ai không muốn làm Kiếm Tiên?
Nhất là loại người kiếp trước đã bị tiểu thuyết kiếm hiệp hun đúc như hắn.
- Hệ thống, bắt đầu Thể hồ quán đính.
Vừa dứt lời, bảng thông tin cá nhân biến mất, một giao diện khác xuất hiện.
Bội số ngẫu nhiên: 77 lần.
- Vận khí bình thường. - Ôn Bình cảm thấy vô cùng hoài niệm 98 lần Thể hồ quán đỉnh lúc trước.
Hai mắt hắn nhắm lại.
Ngồi xếp bằng trên giường, bắt đầu thăng cấp Ngự Kiếm thuật...
...
Nháy mắt đã đến chạng vạng tối.
Màn đêm bắt đầu mon men bò lên vòm trời, Hoài Diệp vội vàng rời khỏi Trọng Lực trường, chuẩn bị đi làm bữa tối.
Lúc đến bên ngoài trù phòng, vừa vặn gặp phải Diệp Phi.
Diệp Phi đang khiêng một túi gạo, đứng ngoài trù phòng, nhìn thấy Hoài Diệp đi tới, hắn vội nói:
- Hoài Diệp cô nương... Đây là hồng mễ mà tông chủ phân phó ta đưa tới. Bạch mễ trước kia không còn nữa.
- Không còn? - Hoài Diệp ngây ra một lúc.
- Đúng, loại gạo trước kia đã không còn trồng nữa. Nguyên nhân cụ thể ta cũng không biết, là do Ôn tông chủ phân phó. - Dứt lời, Diệp Phi xoay người có ý muốn rời khỏi. Chuyện Ôn Bình căn dặn, hắn đã làm xong, tự nhiên sẽ không nán lại.
- Được rồi! - Hoài Diệp gật đầu, mở túi gạo ra xem thử.
Từng hạt hồng mễ phát ra ánh sáng lóng lánh, tựa như bảo thạch vậy... Trông có vẻ rất tốt, chỉ không biết ăn ngon như bạch mễ lúc trước hay không thôi?
Trong lòng cảm thấy có hơi hoài nghi, chẳng lẽ tông chủ lại xuất ra thứ không tốt...
Chắc chắn là không.
Bởi vì cho đến hiện tại chưa từng xảy ra chuyện như vậy.
Đối với hồng mễ, nàng có chút chờ mong... Đầu bếp mà, ngoại trừ tu luyện, chỉ có nguyên liệu nấu ăn mới khiến Hoài Diệp sinh ra cảm giác hưng phấn.
Trù phòng khói bay la đà, bọn người Dương Nhạc Nhạc cũng rời khỏi tràng tu luyện, lục tục trở về.
- Ba người các ngươi sao vậy?
Lúc nhìn thấy Lâm Khả Vô, La Mịch cùng Hoàn Sơn, đám người không khỏi sững sốt.
Bất Hủ Thanh Phong bào của bọn họ đều bị phá nát.
Quả thực y hệt như người bị đuổi đến cùng đường mạt lộ, nếu không phải trên mặt không có bùn đất, sợ rằng mọi người đã tưởng nhầm bọ hắn là ăn mày rồi.
La Mịch cười một tiếng, nói:
- Chúng ta đi thử pháp khí.
La Mịch có Thiên Gia kiếm.
Hoàn Sơn có Trảm Long kiếm.
- Trương Tiểu Phàm là nhân vật chính, ta muốn thử xem vũ khí của nhân vật chính rốt cục lợi hại hơn bao nhiêu so với Trảm Long kiếm. - Hoàn Sơn cười ha hả.
Nghe thấy mấy lời này, mọi người có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng kia.
Ba pháp khí đối chiến.
Hơn nữa còn là ba pháp khí nổi danh trong thế giới Tru Tiên.
Tần Mịch lên tiếng hỏi:
- Kết quả như thế nào?
- Kết quả rất rõ ràng.
Ba người bọn họ đều bình an vô sự, đây không phải là kết quả à?
- Chúng ta có Ngự Kiếm thuật, Lâm Khả Vô sự đệ có Phong Chi Cấm Cố, cứ một mực giằng co như vậy. - La Mịch cười nói.
- Phong Chi Cấm Cố không giam cầm được Ngự Kiếm thuật sao? - Tần Mịch cứ như phát hiện ra đại lục mới.
Hoàn Sơn đáp:
- Đương nhiên, Ngự Kiếm thuật là dựa vào ý chí khu động, mạch khí gia trì. Mặc dù không có mạch khí, nhưng nó vẫn có thể bay… Cho nên chúng ta không ai làm gì được ai. Đương nhiên, có thể nguyên nhân là do không áp chế được cảnh giới của hắn.
Đừng thấy Ngự Kiếm thuật không sợ Phong Chi Cấm Cố.
Phong Chi Cấm Cố có nhược điểm.
Nhưng thế giới này căn bản không có mạch thuật hoặc vũ khí điều khiển bằng ý niệm. Cho nên, Phong Chi Cấm Cố vẫn như cũ là tồn tại thập phần biến thái.
Đám người vừa nghị luận vừa đi đến trù phòng.
- Hử?
Mũi Dương Nhạc Nhạc khẽ động, cảm nhận được mùi thơm lạ lùng xộc vào mũi, khóe miệng lập tức nhếch lên vui vẻ.
Mùi thơm này vô cùng đặc biệt.
Thậm chỉ có cảm giác khô nóng.
- Tông chủ lại làm linh thiện à? - Triệu Tinh vội vàng đuổi theo Dương Nhạc Nhạc, hướng về phía trù phòng.
- Lại sắp có lộc ăn rồi.
- Tông chủ vạn tuế!
Mọi người lập tức vọt vào trù phòng.
- Không phải tông chủ.
Dương Nhạc Nhạc bất đắc dĩ lắc đầu, nguyện vọng ăn linh thiện coi như xôi hỏng bỏng không.
- Ngươi có ý gì… Ta thì sao? Nếu như ngươi không thích ăn đồ ta làm, về sau đừng có ăn. - Hoài Diệp trừng mắt nhìn hắn, chợt phát hiện Triệu khách khanh đang đi tới.
Đây là lần đầu tiên Triệu khách khanh đến trù phòng, thêm vào đó, nàng là Trấn Nhạc cảnh, Hoài Diệp liền khom người.
- Triệu khách khanh, ngài đã tới.
Có thể làm đồ ăn cho Trấn Nhạc cảnh, đây là chuyện hạnh phúc cỡ nào chứ!
Nghĩa phụ nàng, với tư cách là yêu trù, món ăn làm ra cao nhất cũng chỉ hấp dẫn được Thần Huyền cảnh.