Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 377 - 【Vip】 Thật Là Thơm

【VIP】 Thật Là Thơm 【VIP】 Thật Là Thơm

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Mịii

Nguồn: Truyenyy.com

----------

- Cái gì thơm vậy? - Nói xong, Long Kha lại khịt khịt mũi, dường như muốn bắt lấy hết thảy hương thơm lạ lùng trong không khí. Chợt, mắt nàng nhướng lên, tầm mắt rơi vào một vị trí trên bếp.

Hoài Diệp xoay đầu, lên tiếng:

- À… Đó là cơm. Triệu khách khanh, hay là ngồi xuống ăn một ít đi?

Long Kha gật đầu.

Nói thật, nàng vốn đang tu hành, bất chợt, mùi hương kia xộc vào mũi, vậy mà lại gợi lên cảm giác đói trong nàng. Phải biết, bụng đói rất ảnh hưởng đến tu hành, so với đau còn ức chế hơn.

Trên thực tế, mùi hương kia cứ vấn vít mãi không thôi, nhiều lần muốn cưỡng chế ham muốn của mình, thế nhưng nàng vẫn bị câu dẫn. Tựa như ngay khi ngươi đang đói bụng, lại có một tên oắt tì cứ cầm đùi gà lắc lư trước mặt ngươi vậy đó.

Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể lần theo mùi thơm mà đến.

Không ngờ là một cái tông môn nho nhỏ như vậy lại có đầu bếp trù nghệ cao siêu bực này… Một nồi cơm lại có thể tỏa ra hương thơm ngay đến linh thiện cũng không có được.

- Triệu khách khanh, thỉnh lên lầu.

Vân Liêu bước tới, bày ra thủ thế mời.

Long Kha gật đầu, liền bước lên lầu hai.

Thế nhưng vừa lên đến nơi, nàng lại không biết nên ngồi ở đâu, bởi vì ghế trên lầu hai đều xoay quanh một cái bàn tròn.

Thân là khách khanh, nàng nên ngồi chỗ nào?

Vân Liêu liền nói:

- Triệu khách khanh, tùy tiện ngồi đi, chỗ gần cửa sổ kia là của tông chủ, ngài cứ ngồi bên cạnh hắn là được.

- Các ngươi đều ăn cơm như vậy?

Một cái bàn, mười cái ghế.

Cái này cứ như người một nhà ăn bữa cơm đoàn viên vậy.

Chẳng lẽ đệ tử, trưởng lão cùng tông chủ lại ngồi ăn chung một bàn?

- Tông chủ nói, lúc ăn cơm không phân biệt cái gì mà trưởng lão, đệ tử, mọi người tựa như gia đình ngồi ăn cơm cùng nhau, như vậy mới náo nhiệt. - Vân Liêu biết rõ đối phương chắc chắn không cách nào lý giải loại quy củ này.

Lại nói tiếp, trong một tiểu gia tộc, gia chủ cùng trưởng lão cũng đã tách ra dùng bữa.

Chớ nói gì đến tông môn.

Long Kha trầm mặc, không biết mình có nên ngồi xuống hay không.

- Sau lại đứng đấy? - Lúc này, Ôn Bình từ dưới lầu bước lên, liếc nhìn mọi người.

- Triệu khách khanh còn chưa ngồi… - Vân Liêu đáp.

- Ngồi xuống đi, không cần phải giả khách khí. - Nói xong, Ôn Bình đi thẳng đến vị trí cạnh cửa sổ, ngồi xuống, sau đó quay sang nhìn Long Kha. - Triệu khách khanh, ngồi đi, tông ta không có nhiều quy củ lúc ăn cơm như vậy, miễn sao náo nhiệt là được.

- Tiểu tử này. - Long Kha thầm mắng Ôn Bình một câu, thật đúng là nghé con mới đẻ, cái gì cũng không hiểu. Tông chủ là cao cao tại thượng, sao có thể thân cận với đệ tử như thể, còn ngồi ăn cơm chung nữa chứ.

Ngày thường, ngươi bình dị, gần gũi cũng được.

Nhưng lúc ăn cơm, tông chủ nên ngồi ở chỗ khác.

Làm như vầy sao có thể giữ được uy nghiêm của tông chủ?

Một tông chủ như ngươi còn định làm bằng hữu với chúng đệ tử à?

Muốn Long Kha nàng ngồi đây ăn?

Nằm mơ!

Coi như nàng có chết đói, cũng không cúi đầu ngồi đây ăn cơm.

- Cơm đến rồi. - Ngay khi Long Kha đang định nói thêm mấy câu, Hoài Diệp cùng Dương Nhạc Nhạc bưng thức ăn lên.

Món ăn đủ sắc, hương, vị.

Mà mùi hương lại tỏa ra từng đợt.

Cơm một màu đỏ, sáng lóng la lóng lánh, tựa như bạch tinh bị nhuộm hồng vậy.

Mùi thơm truyền vào khoang mũi, cả người đều trở nên khô nóng… Thời khắc này, Linh thể vậy mà biến thành một cái “miệng rộng”, không ngừng nuốt lấy từng ngụm từng ngụm hương khí.

- Tông chủ, cái này…

Thấy cơm, mọi người cả kinh.

Ôn Bình đáp:

- Đây là linh mễ mới, các ngươi có thể gọi nó là hồng mễ.

Nhận lấy chén cơm Hoài Diệp đưa qua, Ôn Bình ăn một ngụm, rồi nói tiếp:

- Ăn rất ngon, hơn nữa, hiệu quả tu bổ Linh Thể gấp hai lần linh mễ lúc trước. Xong rồi, đừng có nhìn nữa, mau ăn đi.

- Tông chủ vạn tuế.

- Cám ơn tông chủ.

So với Linh mễ trước kia tốt hơn, lại không thu tiền, cái này không đáng được cảm tạ sao?

- Hoài Diệp sư tỷ, giúp ta xới một chén.

- Sư tỷ, ta cũng muốn.

Mọi người vội vàng cầm chén đưa tới.

- Sư tỷ, dùng muôi ấn xuống một chút, làm cho kín. - Lâm Khả Vô không quên nhắc nhở một câu.

- Tiểu tử này, rõ ràng tham ăn, còn bày đặt làm bộ. - Vân Liêu bất đắc dĩ cười, thiệt thòi cho hắn còn nghĩ ra cách này để bản thân ăn thêm một chút. - Vậy thì giúp ta ấn luôn nhé.

Hắn chỉ có thể ăn một chén, dùng cách này mới là hợp tình hợp lý.

Nhìn một màn trước mắt, Ôn Bình bất đắc dĩ cười cười.

Chợt quay đầu nhìn về phía Long Kha, tiểu di nhà mình dường như không có ý định ngồi xuống?

- Triệu khách khanh, không ăn chút sao?

Long Kha không nói gì.

Ôn Bình vội vàng ăn hết hai phần, còn cố ý nhấm nuốt mạnh một chút.

- Thật có thể tu bổ Linh thể? - Long Kha nhìn đám người hào hứng bừng bừng xới cơm, muôi cơm đưa qua đưa lại, mùi thơm càng thêm nồng đậm, câu dẫn khiến nàng sắp không khống chế nổi mình.

Mùi cơm chín.

Mùi đồ ăn.

Khiến cho người ta thèm nhỏ dãi.

Lại còn tiếng nhai nhóp nhép của Ôn Bình, càng thêm câu nhân.

- Triệu khách khanh, của ngài. - Lúc này, Hoài Diệp xới một chén đặt trước mặt Long Kha. - Thật có thể tu bổ Linh thể… Tông chủ chưa từng nói dối, ngài ăn một miếng sẽ biết.

- Vậy ta sẽ nếm một ngụm.

Mắt thấy hồng mễ đến bên miệng, toàn bộ định lực của Long Kha đã không còn.

Lời vừa nói lúc nãy…

Coi như cái gì tôn ti trật tự… Nàng sớm quên sạch.

- Thật là thơm…

Ăn một ngụm, Long Kha nhịn không được cảm thán.

Nói thật, nàng chưa từng nếm qua cơm ngon như vậy.

Đều nói cơm phải có đồ ăn, thế như với hồng mễ này, nàng cảm giác nếu như thêm đồ ăn vào… Có chút lãng phí.

Linh mễ vừa vào bụng, năng lượng khô nóng trực tiếp tràn vào Linh thể, khiến cho Linh thể đã sớm đại thành của nàng bắt đầu xao động, hơn nữa, càng điên cuồng hấp thu năng lượng do hồng mễ đưa đến.

Linh thể của Long Kha vốn là tồn tại ở vị trí 2500 trong bảng Linh thể.

Ngày thường, thiên tài địa bảo thấp hơn 50 khối bạch tinh không cách nào tác động được đến nó.

Nhưng bây giờ chỉ có mấy hạt gạo mà thôi, lại có thể làm Linh thể xao động… Cái nàng không phải nói, nếu một ngày ăn ba bữa, chỉ trong 2 năm, Linh thể trực tiếp viên mãn hay sao?

Trong lúc ngẩn người, chén cũng đã trống trơn.

- Giúp ta xới một chén. - Long Kha vội vàng đưa chén tới.

Hoài Diệp liền nói:

- Triệu khách khanh, ngại quá, Bất Hủ tông chúng ta có quy củ, một người mỗi bữa chỉ được ăn một chén cơm.

- Ăn cơm không cần no bụng à? - Long Kha ngây ra một lúc, tay khựng lại trên không, sau đó, nhìn thấy Lâm Khả Vô vậy mà xới 2 chén cơm. - Không phải nói chỉ có thể ăn một chén ư? Sao hắn lại ăn chén thứ hai?

- Hắn thắng thi đấu, được ban thưởng. - Ôn Bình mở miệng.

- Ta…

Lúc này, Long Kha chợt nhớ đến chuyện xảy ra bên ngoài Quan Ảnh thất.

Hóa ra, ban thưởng hai chén cơm chính là ý này.

Khó trách cả đám đều tỏ vẻ vô cùng hâm mộ, không có nửa phần ghét bỏ.

Người khác muốn tu luyện Linh thể hoặc là gian khổ tu hành, hoặc là dùng đại lượng thiên tài địa bảo, nhưng ở Bất Hủ tông lại có thể dùng hồng mễ mỗi ngày để tu bổ Linh thể, ăn thêm một miếng là hạnh phúc, thử hỏi có ai sẽ ghét bỏ?

Long Kha vội nói:

- Ta với tư cách là khách khanh, Ôn tông chủ, ngươi đã nói bao một ngày ba bữa. Hiện tại ta ăn không đủ no, làm sao bây giờ?

Ôn Bình chỉ gần hai mươi món ăn trên bàn.

- Đồ ăn… Đồ ăn không đủ no.

- Ngươi cảm thấy ta tin à?

- Ôn tông chủ, ngươi xem, dầu gì ta cũng là Trấn Nhạc cảnh, phụ trách bảo hộ tông môn an toàn, ăn thêm hai chén cơm cũng đâu có sao?

- Không thể.

- Ngươi…

Long Kha dùng lực, chén trên tay liền vỡ nát.

- Phá hư của công… Hôm nay không có cơm. Nếu có lần thứ hai, trực tiếp trục xuất khỏi Bất Hủ tông. - Ôn Bình hờ hững nói.

Bình Luận (0)
Comment