Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 404 - 【Vip】 Quyết Tâm Của Vân Hải Thương Lam

【VIP】 Quyết Tâm Của Vân Hải Thương Lam 【VIP】 Quyết Tâm Của Vân Hải Thương Lam

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Thiên Huyết

Nguồn: Truyenyy.com

----------

Còn chưa tìm được phụ thân, nói gì kết thúc?

Bất quá đã tìm thấy Lan thúc rồi, trước hết giải quyết chuyện của hắn rồi tính sau.

Việc quan trọng lúc này là hỏi rõ ràng người phong bế mạch môn Lan thúc kia cảnh giới như thế nào. Nếu như chỉ là Thông Huyền cảnh, Thần Huyền cảnh ra tay, không đáng ngại. Vân Hải Thương Lam cũng có thể giúp Lan thúc giải phong bế.

Nhưng nếu là cường giả gia tộc của mẫu thân ghi hận phụ thân, ghi hận Bất Hủ tông trực tiếp ra tay, vậy liền khó khăn. Bởi vì người giúp Lan thúc giải phong mạch môn nhất định phải cao hơn người phong bế mạch môn một cảnh giới.

Mà ngay cả tiểu di của hắn cũng là Trấn Nhạc thượng cảnh, rất khó tưởng tượng ra người tới đón mẫu thân đi sẽ mạnh bao nhiêu.

Lan Bằng lắc đầu.

- Là một cái Thông Huyền thượng cảnh ra tay!

- Thông Huyền thượng cảnh!

Ôn Bình thở phào nhẹ nhõm.

Thế thì đơn giản.

- Lan thúc, xoay qua chỗ khác, ta giúp ngươi giải phong mạch môn!

Nói xong, Ôn Bình mở ra mạch môn.

Ầm!

Ầm!

Hai cái bạch sắc mạch môn xuất hiện.

- Ôn tiểu tử, ngươi đã là Thần Huyền cảnh rồi?

Lan Bằng nhìn một màn này, ngây ra một lúc, hoàn toàn quên đi hắn một năm này nằm mộng cũng muốn giải phong mạch môn.

Ôn Bình mới bao nhiêu tuổi a?

Hơn một năm trước, Ôn Bình mới luyện thể lục trọng mà thôi.

Chỉ khi Ôn Ngôn thúc giục Ôn Bình tu luyện, Ôn Bình mới đi một chuyến. Lúc không có chuyện gì làm, hắn thường xuyên đi xem Ôn Bình tu luyện, thực lực của Ôn Bình so với đại đa số đệ tử cũng không có gì đáng nói, lại còn thích xuống núi đi ăn chơi đàng điếm.

Hơn một năm không gặp, tính cách thay đổi không nói đến.

Hiện tại ngay cả cảnh giới đều phát sinh cải biến nghiêng trời lệch đất, từ Luyện Thể bỗng nhiên đến Thần Huyền cảnh. Dù chỉ là Thần Huyền hạ cảnh, đó cũng là chuyện khiến người nghe rợn cả người .

Kinh người nhất vẫn là dị mạch!

Chỉ là, vì sao lại bạch sắc dị mạch, là dùng kim sắc Tuyền Qua Đồ sao?

Đối mặt Lan Bằng kinh ngạc cùng ngờ vực vô căn cứ, Ôn Bình không có ngoài ý muốn, đây là chuyện trong dự liệu của hắn:

- Do may mắn mà thôi... Lan thúc, cảnh giới của ta… Việc này đợi chút nữa lại nói, ta trước giúp ngươi mở ra mạch môn đi!

- Được...

Lúc này Lan Bằng mới chậm rãi xoay người sang chỗ khác.

Ôn Bình đặt một tay lên cánh tay trái Lan Bằng, bạch sắc mạch khí tại mạch môn chấn động, hội tụ, sau đó đi vào cánh tay trái Lan Bằng, thẳng vào kinh mạch, cuối cùng thẳng tới Địa Phá.

Cách một đại cảnh giới, Ôn Bình muốn mở ra loại phong ấn này dễ dàng như uống chén nước thôi.

Mạch khí xông lên, mạch khí vốn phong bế Địa Phá bị đánh tan, mạch môn trên cánh tay trái Lan Bằng không tự chủ được mở ra, Lan Bằng cao hứng đến mức miệng đều không khép lại được.

Cảm nhận được thực lực trở về, hắn chậm rãi đứng dậy, không ngừng mở ra, đóng lại mạch môn.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

Theo sau chính là tiếng đập cửa!

Đông!

Đông!

- Tông chủ, hôm nay chúng ta đi đâu?

Nói chuyện chính là Dương Hề.

Ôn Bình đi qua mở cửa, trở lại trước bàn, hỏi:

- Các ngươi không phải muốn xem thi đấu tuyển chọn sao?

La Mịch, Dương Hề cất bước đi tới, còn chưa kịp trông thấy Lan Bằng liền bắt đầu phàn nàn:

- Lâm sư huynh cứ luôn chạy tới Kỳ Binh học viện, còn muốn mạnh mẽ mang hai chúng ta đi. Chúng ta ngẫm nghĩ, vẫn là đi theo tông chủ thì hơn!

- Không mang theo các ngươi nữa, cái cớ vậy mà các ngươi cũng dám nói ra, rõ ràng là muốn đi cùng tông chủ, còn trách ta!?

Lâm Khả Vô theo sát phía sau.

Khi ba người đều trông thấy trong phòng còn có thêm một người, nhịn không được dò xét Lan Bằng.

Dương Hề liếc mắt một cái liền nhận ra Lan Bằng.

- Lan tiền bối?

Tại Thương Ngô thành, Lan Bằng thế nhưng là đại nhân vật vạn chúng chú mục.

Dương Hề lúc nhỏ gặp qua hắn, mặc dù là nhìn từ xa, thế nhưng nàng hiện tại còn nhớ rõ. Bởi vì khi đó nàng có giấc mộng, chính là có thể đứng cạnh Ôn Ngôn tông chủ .

Hưởng thụ cảm giác bình khởi bình tọa.

Bây giờ suy nghĩ một chút, nàng cảm thấy lúc trước bản thân thật đúng là cái tiểu hài.

Lan Bằng trả lời:

- Dương Hề!

- Lan tiền bối cũng nhận thức ta?

Dương Hề hơi kinh ngạc.

- Ừm, khi ngươi còn bé đã gặp qua, gia gia ngươi còn muốn để ta thu ngươi làm đệ tử. Ta xem ngươi tư chất không tệ, đáp ứng, bất quá khi đó ngươi còn nhỏ, liền nói chờ ngươi qua mười lăm tuổi lại nói.

Lan Bằng cười trả lời.

Cười là cảnh còn người mất.

Bất quá trông thấy Dương Hề hiện tại đã luyện thể thập trọng, Lan Bằng hơi có chút kinh ngạc.

Mười lăm tuổi luyện thể thập trọng, quả thực kinh khủng.

Ôn Bình sau khi tiếp nhận Bất Hủ tông, có thể được một cái đệ tử thiên tài như vậy, đúng là chuyện may mắn.

Lúc này, Vân Hải Thương Lam bất động thanh sắc ở cổng đi đến, thuận tay đóng cửa lại, tựa hồ có lời gì muốn nói, sợ hãi tai vách mạch rừng:

- Ôn tông chủ, ngài đêm qua là vì cứu hắn !

- Ừm?

Ôn Bình liếc qua Vân Hải Thương Lam.

Vân Hải Thương Lam nói tiếp:

- Hiện tại Sơn Hải thành đều đồn ầm lên, “Ngày Thăng Long”, nội môn chấp sự bị giết, hai chấp pháp trưởng lão nửa bước Trấn Nhạc của Thiết Sơn các - Truy Phong, Khiếu Phong - lần lượt vẫn lạc, khiến Thiết Sơn các thoáng cái trở thành trò cười của mấy vạn người. Tất cả mọi thứ cũng là do một người mang theo một con chó bình thường gây nên!

Nói xong, Vân Hải Thương Lam nhìn sang con chó bình thường đang nằm ở bên cạnh bàn, nhịn không được đưa mắt nhìn một hồi mới thu hồi ánh mắt.

Thật ra tin tức truyền ra ở Sơn Hải thành cũng không có cặn kẽ như vậy, mọi người cũng chỉ biết là người của Thiết Sơn các bị giết, hắn có thể biết nhiều như thế kỳ thật vẫn là sáng nay gặp được bằng hữu ở Thiết Sơn các.

Từ trong miệng bằng hữu, hắn biết được một số thứ mà người khác không biết.

Ví dụ như: Người kia giết Truy Phong, Khiếu Phong là vì cứu người.

Lại ví dụ như: Người gây ra tất cả mọi chuyện là một thanh niên mang theo một con chó vàng.

Hai điểm này, không có mấy người biết được.

Nguyên bản một mực do dự có nên đầu nhập Ôn Bình hay không, có nên thực hiện hứa hẹn lúc trước của mình hay không. Bây giờ suy nghĩ một chút, đầu nhập Ôn Bình, trở thành thế lực phụ thuộc, nhất định không phải là chuyện xấu!

Bởi vì một cái tông môn cường đại, không phải lúc nào cũng phơi ra ở ngoài sáng, Bất Hủ tông, phía sau tất nhiên có thứ cường đại chống lưng.

Cũng bởi vì, Ôn tông chủ cho tới bây giờ vẫn mang biểu lộ phong khinh vân đạm. Liền ngay cả đêm qua chuyện lớn như vậy, Ôn tông chủ mang đến cho hắn một cảm giác đơn giản giống như ăn một bữa ăn sáng.

- Nhanh như thế đã truyền khắp nơi?

Về việc này, Ôn Bình chỉ là lên tiếng hỏi cho có lệ.

Đáng tiếc, chuyến này không thể cho thấy thân phận Bất Hủ tông của mình, hắn còn phải ở lại Sơn Hải thành chờ tin. Nếu như lúc này đứng ra nói bản thân là Bất Hủ tông, nhiệm vụ kia cũng có thể hoàn thành được một nửa.

Trăm vạn người?

Nhân số của Sơn Hải thành Ôn Bình xem chừng là gấp mười lần một trăm vạn, thậm chí gấp hai mươi lần.

- Ôn tông chủ, muốn đổi một cái khách sạn khác hay không?

Vân Hải Thương Lam cảm thấy con chó vàng kia quá bắt mắt.

- Không cần!

Ôn Bình nhàn nhạt trả lời.

- Tông chủ, ngài hôm nay còn muốn đi đánh sao?

Lúc này, mấy người Dương Hề cùng mở miệng hỏi.

- Không đi!

Ôn Bình bất đắc dĩ cười một tiếng, giờ mới hiểu được ba người này vì sao không nguyện ý đi xem thi đấu tuyển chọn.

Hóa ra là muốn xem cảnh tượng hoành tráng.

Nhìn ba người Dương Hề có chút mất mát, Ôn Bình tiếp tục nói:

- Mấy ngày nay các ngươi đi dạo quanh Sơn Hải thành, chơi đùa. Tối đa năm ngày nữa, chúng ta sẽ rời đi Sơn Hải thành!

- Năm ngày...

Cảm xúc của Lâm Khả Vô thoáng cái trở u ám.

Nửa ngày.

Lâm Khả Vô bỗng nhiên mở miệng:

-Tông chủ, ta có thể một mình ra ngoài vài ngày hay không?

Bình Luận (0)
Comment