Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Thiên Huyết
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Phốc!
Bạch mang đâm vào ngực trái Truy Phong, khiến bước chân của hắn ngừng lại.
- Cái này…
Cảm thụ được Trấn Nhạc hộ giáp bị phá tan, cúi đầu nhìn ngực lộ ra một lưỡi kiếm còn đang gỉ máu, trong ánh mắt Truy Phong toát ra tuyệt vọng cực độ.
Mà khi cảm giác mệt mỏi do sinh mệnh xói mòn truyền lại.
Truy Phong bỗng nhiên quỳ xuống đất.
Hai con ngươi dần mất tiêu cự, hắn nhìn thấy khô lâu nhân kia chậm rãi bước về phía hắn, sau lưng kéo lấy xích sắt đỏ thẫm thật dài kia. Nó ma sát lên nền đá, trên khối sắt, phát ra thanh âm tựa như hát một khúc nhạc đưa tang hắn.
Tuyệt vọng.
Thống khổ.
Một tia ý thức vụt qua, đau đến hắn nhịn không được nhắm hai mắt lại. Mà khi mở mắt ra, xích sắt quét tới trước mặt. Hắn muốn tránh, thế nhưng là sinh mệnh xói mòn khiến hắn vô lực, chỉ có thể bất động.
Hắn nghĩ tới khô lâu nhân, nghĩ tới con chó kia, Trấn Nhạc hộ giáp đã ngưng kết, chuẩn bị vừa đánh vừa lui.
Thế nhưng ai nghĩ đến, chân trời bỗng nhiên bay tới một thanh kiếm.
Kiếm kia, thế như chẻ tre.
Trấn Nhạc hộ giáp tựa như là mộc thuẫn bình thường, bị đâm xuyên qua dễ dàng.
Suy nghĩ đến tận đây, cũng dừng.
Xích hồng sắt trực tiếp đánh hắn hóa thành tro tàn, Ác Linh kỵ sĩ nhặt Tàng giới bên trong đống tro tàn, đem xích sắt quân lên người, kế đó, nó nghe được thanh âm Ôn Bình truyền lại.
-Được rồi, chúng ta đi!
Lang Nguyệt Kiếm, Phi Tướng Kiếm, lập tức song song bay trở về.
Một màn này, vừa vặn đánh tan bụi mù, tất cả mọi người đều thấy được hai đạo bạch mang vút trên không trung. Thế nhưng, bọn họ cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ tưởng rằng lưu quang bắn ra từ mạch thuật, hoặc là mũi tên do Truy Phong bắn ra.
- Thật kết thúc?
Đột nhiên yên tĩnh khiến mấy người trên cao lầu sững sờ.
Ngay khi tất cả mọi người ngưng thần tìm kiếm, chợt có một tu sĩ Thần Huyền thượng cảnh kinh hô một tiếng:
- Kim viện trưởng, khí tức hai vị trưởng lão Truy Phong và Khiếu Phong đều biến mất, chuyện gì xảy ra?
- Biến mất?
Kim Vinh lập tức phóng thần thức hướng phía trước tìm kiếm.
Quả nhiên, khí tức hai người Truy Phong không còn sót lại chút gì, nhưng địa phương bị hủy diệt còn có thể cảm giác được mạch khí uy áp vẫn còn rất mạnh. Rất hiển nhiên, chiến đấu chỉ vừa mới kết thúc.
- Hai người Truy Phong chết rồi?
Cùng với tiếng thì thầm khó tin của mình, Kim Vinh lập tức nhảy xuống lầu.
Người khác cũng thoáng sững sờ, còn tưởng rằng bản thân nghe lầm.
Vừa rồi Kim Vinh viện trưởng không phải đang nói đến chuyện của Hoàng Kim Vũ sao? Đây chính là bí thuật diễn sinh từ Huyền cấp trung phẩm mạch thuật, còn dùng sinh mệnh của Yêu Vương Trấn Nhạc cảnh chứng minh sự cường đại của nó.
Bọn họ cho dù chỉ là đứng xa nhìn, cũng cảm thấy uy áp đáng sợ đập vào mặt, đặt mình vào hoàn cảnh người khác ngẫm lại, nếu là mình thân ở trong đó, khả năng ngay cả một cái hô hấp đều không kiên trì được.
Nhưng bây giờ, Kim Vinh viện trưởng lại nói Truy Phong trưởng lão bị giết ngược.
- Đi!
Đám người cũng theo đó nhảy ra.
Cùng với lấy động tác của bọn hắn, chung quanh bỗng nhiên hiện ra hàng trăm hàng ngàn Thần Huyền cảnh lập tức hướng phế tích kia chạy như điên. Tóm lại, trận chiến đấu phát sinh tối nay, hơn phân nửa người của Sơn Hải thành đều chú ý.
Người lớn tuổi, đều biết danh khí của hai người Truy Phong.
Mà trẻ tuổi một chút, từ Hoàng Kim Vũ vừa rồi cũng cảm nhận được thực lực khủng bố kia.
Khi mọi người chậm rãi tiếp cận biên giới phế tích do Hoàng Kim Vũ tạo nên, chỉ thấy một con chó vàng phi nước đại.
Nó xuyên qua đám người, biến mất không thấy.
Bất quá, không ai quan tâm đến thứ dường như không liên quan gì này.
Đang muốn đi vào trong đó, người của Thiết Sơn các ngăn cản bọn họ. Lúc này, những thế lực tam tinh, ngụy tứ tinh tự nhiên là không ai dám đi sờ chân mày Thiết Sơn các.
Rơi vào đường cùng, bọn họ chỉ có thể đứng bên ngoài dựa vào cảm giác đi nhìn trộm.
Khi thật sự không tìm thấy khí tức của hai người Truy Phong, đám người rốt cục tin Kim Vinh.
Nếu như là Truy Phong, Khiếu Phong hai tên trưởng lão thắng, làm sao lại nhanh như vậy liền rời khỏi?
Chỉ có địch nhân của Thiết Sơn các chiến thắng, mới có thể có loại kết quả này.
- Hoàng Kim Vũ!
Có cường giả nhận thức bí thuật Hoàng Kim Vũ nhịn không được cảm thán một câu, nhìn qua phương hướng Thiết Sơn Các lâm vào trong trầm tư.
Bởi vì đã nhiều năm như vậy, rốt cục có người có thể sống sót trong Hoàng Kim Vũ, đồng thời giết ngược.
...
Cùng lúc đó, người của Thiết Sơn các đã xâm nhập trong phế tích, đứng trước một thanh cung vẫn còn đang giương, đều lâm vào khiếp sợ. Đó chính là Phá Trần Cung, vũ khí của Truy Phong trưởng lão, một trong thập đại danh khí ở Sơn Hải thành.
Mị phụ là phường chủ Đức Thanh phường, sau khi chạy đến, nàng càng kinh sợ thối lui vài chục bước. Được một gã hộ vệ dùng bàn tay to đỡ lấy, nàng mới ngừng bước, chìm trong cảm giác tuyệt vọng.
Người kia cứu đi Lan Bằng.
Còn giết ba tên cao tầng của Thiết Sơn các.
Trong "Ngày Thăng Long", ngay trong một ngày lễ lớn vạn chúng chú mục như thế.
...
Ôn Bình đã cõng Lan Bằng đi rất xa, rời xa chiến trường mấy ngàn mét. Phi Tướng Kiếm, Lang Nguyệt Kiếm song song bay trở về, chui vào vỏ, cùng chó săn từ chiến trường chạy ra ngoài, không có người để ý.
Có lẽ, có người thích ngẩng đầu nhìn lên trời thì sẽ phát hiện.
Thế nhưng không có ai sẽ liên hệ nó với trận chiến diễn ra trong Đức Thanh phường.
Lang Nguyệt Kiếm nhuốm máu, để Ôn Bình lại lần nữa hiểu sâu hơn về năng lực Sát Ý Tuyệt Đối của Tuyền Qua Đồ do mình làm ra. Cũng có nhận thức rõ ràng hơn về thực lực của bản thân sau khi vận dụng Ngự Kiếm Thuật.
Trấn Nhạc hộ giáp của nửa bước Trấn Nhạc đã không thể ngăn được nó.
Ngự kiếm giết người ở ngoài ngàn dặm, có lẽ tại tương lai không lâu sẽ không còn là mộng tưởng xa vời không thể chạm tới.
- Xem ra, thanh kiếm thứ ba nhất định phải là Lang Nguyệt Kiếm. Chờ nhiệm vụ hoàn thành, sau khi mở ra đại sảnh nhiệm vụ, chắc chắn phải tìm nhiệm vụ có ban thưởng liên quan với Thập tầng tháp tiếp !
Ngự Kiếm Thuật bây giờ có thể điều khiển ba thanh kiếm, thanh thứ ba Ôn Bình vẫn chưa kiếm được, bất quá bây giờ hắn đã hạ quyết tâm.
Tiếp tục cõng Lan Bằng đi về phía trước một đoạn, sau khi thuê một cỗ xe thú bên đường, tiếp tục hướng khách sạn mà đi.
Trên đường đi, người của Thiết Sơn các giống như điên rồi, càng không ngừng xuyên qua trên đường phố.
Thế nhưng, bọn họ tựa như là muốn khiến cho mỗi con đường đều lấp kín người của hắn, mà không phải đem Thiết Sơn thành lật qua tìm kiếm hung thủ.
Ngồi xe thú đi một canh giờ sau, rốt cục trở lại khách sạn. So với khu vực gần Thiết Sơn các, chỗ này tương đối yên tĩnh hơn nhiều, mọi người còn chưa hề hay biết chuyện xảy ra ở Đức Thanh phường.
Sau khi đưa Lan thúc đến gian phòng của mình, đặt hắn nằm xuống, Ôn Bình đốt lên một điếu Sinh Mệnh Xì Gà.
Hiện tại Lan thúc cần bổ sung năng lượng.
Không biết ngày đêm làm việc, cái kia sợ cho dù là thân thể Yêu tộc cũng không chịu đựng nổi.
Sáng hôm sau, Lan Bằng rốt cục tỉnh lại, bất quá tỉnh lại câu nói đầu tiên là:
-Ta đi với các ngươi!
-Lan thúc, ngươi muốn đi với ai?
Ôn Bình ở một bên trêu ghẹo.
Lan Bằng lập tức ngắm nhìn bốn phía vài lần, nhất là thấy mình an nhàn nằm ở trên giường, bên dưới là trên một tấm băng điêu mang theo hơi lạnh, hắn dần dần ý thức được mọi chuyện dường như đã trôi qua.
- Chúng ta?
- Lan thúc, ngươi trước ở trong khách sạn này, trên bàn có quần áo mới, muốn ăn cái gì thì gọi người . Chờ qua mấy ngày chúng ta lại cùng rời đi Sơn Hải thành.
Có lẽ phải mất mấy ngày, tóm lại nhất định phải chờ lấy được địa chỉ của đại sư tam tinh Tuyền Qua, và cả tin tức của Bích Nguyệt Phiêu Linh.
- Đều kết thúc?
Lan Bằng sờ lên cái ót còn nhói đau của mình, dò hỏi một câu.
- Xem như thế đi!
Ôn Bình khẽ gật đầu, nói tiếp:
- Lan thúc, thực lực người phong ấn mạch môn của ngươi như thế nào?