Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 402 - 【Vip】 Chết? Nó Vốn Không Phải Vật Sống!

【VIP】 Chết? Nó Vốn Không Phải Vật Sống! 【VIP】 Chết? Nó Vốn Không Phải Vật Sống!

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Thiên Huyết

Nguồn: Truyenyy.com

----------

Nhìn rõ hình dạng đám mây đen lơ lửng trên bầu trời Đức Thanh phường, là một kim nhân. Đứng trên một tòa lầu cách đó có hơn 2000m có đông đảo Thần Huyền cảnh, nhìn thấy một màn này, bọn họ cũng lộ vẻ kinh hãi.

Bởi vì thứ kia mang đến cho bọn họ một loại cảm giác áp bách tuyệt đối.

Dù cho thân ở cách xa hai ngàn mét, loại cảm giác này vẫn là rất rõ ràng.

Cũng may khoảng cách đủ xa, bọn họ cũng không cần trốn. Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, cả đám không khỏi đưa ánh mắt nhìn về phía Kim Vinh, bởi vì chỉ có Kim Vinh lớn tuổi nhất ở đây, đối với Khiếu Phong, Truy Phong hai vị trưởng lão chấp pháp đường hiểu rõ nhất.

- Kim viện trưởng, chuyện gì xảy ra?

- Kim viện trưởng

Nghe có người hỏi, Kim Vinh mở nắp, lại hớp một ngụm rượu.

Thế nhưng ngụm rượu này là dùng để áp chế kinh hãi ,không phải là uống chơi, diễn trò với mấy chấp sự.

Kim Vinh nhìn về phía Đức Thanh phường, biểu lộ cực kỳ nghiêm trọng, trong mắt ánh lên một tia hoảng sợ:

- Đây là truyền thuyết... Thuộc về Thiết Sơn các truyền thuyết, Hoàng Kim Vũ!

Nói xong, Kim Vinh ngừng một chút, thoáng nhìn mấy người đứng chung quanh đang mang vẻ mặt khó hiểu, tiếp tục nói:

- Mọi người đều biết Thiết Sơn các Kim thuộc tính dị mạch mạch thuật chứ, uy chấn Sơn Hải thành, chính là Huyền cấp trung phẩm mạch thuật, đồng thời cũng gần tiếp cận Huyền cấp thượng phẩm. Vì sao nói như thế? Bởi vì sau khi luyện thành viên mãn, sẽ đản sinh ra bí thuật. Có thể so với Huyền cấp thượng phẩm mạch thuật bí thuật!

- Huyền cấp thượng phẩm?

Đám người hít vào một hơi.

Huyền cấp thượng phẩm mạch thuật, với bọn họ, chỉ nghe qua chưa bao giờ thấy qua, chỉ có Trấn Nhạc cảnh mới có thể tiếp xúc.

Nhưng lúc này Kim Vinh cũng không có dừng lại, tiếp tục nói:

- Rất nhiều năm trước, các chủ Thiết Sơn các từng dùng qua một lần ở Tinh Hải sâm lâm. Phạm vi ba ngàn mét chung quanh không có một ngọn cỏ, ngay cả Yêu tộc Trấn Nhạc đều chết ở dưới Hoàng Kim Vũ!

- Cái này...

Biểu lộ đám người lập tức đọng lại.

Yêu tộc Trấn Nhạc cảnh vậy mà chết dưới Hoàng Kim Vũ, vậy bí thuật này chẳng phải là có thể xưng vô địch?

- Chờ một chút!

Bỗng nhiên có người kinh hô một tiếng.

- Lại thêm một kim nhân!

Đám người lập tức dồn ánh mắt về phía Đức Thanh phường.

Kim Vinh thì thầm một tiếng:

- Khiếu Phong, Truy Phong hai vị trưởng lão vậy mà đều nắm giữ bí thuật Hoàng Kim Vũ... Người đối nghịch Thiết Sơn các kia xem ra là phải chết!

...

Đức Thanh phường.

Khiếu Phong, Truy Phong, hai người đứng một chỗ, dựa lưng sát vào nhau, kim sắc mạch môn không ngừng rung động, không ngừng hội tụ kim sắc mạch khí, sau đó đưa đến kim nhân to lớn trên đỉnh đầu.

- Không quản các ngươi là thế lực gì, cũng không quản các ngươi có lai lịch gì, tại Sơn Hải thành này, các ngươi đừng hòng đi ra ngoài. Hai cái nửa bước Trấn Nhạc chết, lão phu xem ngươi có hối hận không!

Vì cứu một người bị phong bế mạch môn, khiến hai tên nửa bước Trấn Nhạc đi tìm cái chết, mặc kệ là thế lực nào đều sẽ đau lòng đi. Dù sao nửa bước Trấn Nhạc, đây chính là trụ cột vững vàng của tông môn.

- Hoàng Kim Vũ... Lạc!

Hai người lạnh lùng lên tiếng, sau đó kim nhân trên không trung bỗng nhiên nổ tung, hóa thành một mảnh kim sắc quầng sáng. Trong đêm tối, bọn chúng chiếu sáng nửa cái Sơn Hải thành.

Xoạt!

Kim sắc quầng sáng như mưa rơi xuống.

Giọt đầu tiên, rơi lên một mảnh đất gạch, không tản ra như nước mưa, mà xuyên qua gạch đá, chui vào trong lòng đất. Sau đó là giọt thứ ba, giọt thứ tư...

Kim sắc vũ khánh ào ào trút xuống, bao trùm phạm vi hai trăm trượng xung quanh!

Trừ chỗ mà Khiếu Phong và Truy Phong đang đứng còn nguyên vẹn, mặt đất chung quanh lập tức biến thành cái sàng. Trong cơn mưa ánh sáng, Ác Linh kỵ sĩ vung xích sắt không ngừng quét ra, muốn quét sạch cơn mưa này.

Thế nhưng, mưa quá dày đặc.

Xích sắt dù vung lại nhanh, vẫn ngăn xua không hết những giọt mưa này.

Phốc!

Một đạo kim mang trực tiếp đâm vào thân thể Cáp Cáp, sau đó từ bụng kia chui ra.

Ô...

Cáp Cáp lập tức phát ra tiếng kêu rên.

Có giọt thứ nhất, tự nhiên là sẽ có giọt thứ hai, muốn tránh cũng khó, nó không ngừng đánh ra trảo ảnh, tựa hồ là đang vùng vẫy giãy chết. Hai người Khiếu Phong thấy thế, rốt cục lộ ra ý cười.

- Xuất tiễn!

Khiếu Phong dứt tiếng, Truy Phong lập tức giương cung cài tên.

Kẽo kẹt!

Thanh âm trường cung bị kéo dãn cực đại truyền lại.

Vút!

Một cây trường tiễn màu bạc lập tức bắn ra ngoài, nhắm ngay đầu gối Ác Linh kỵ sĩ. Mà Ác Linh kỵ sĩ chỉ là duỗi tay ra, mũi thứ nhất bị nó nắm ở trong tay, một cái tay tiếp tục vung xích sắt.

Nhưng theo sau đó là vô số âm thanh xé gió, tiễn cùng mưa, không ngừng hướng nó mà đi.

Mũi tên thứ ba đến, xích sắt bị thu vào, bởi vì lam sắc hỏa diễm bao trùm Ác Linh kỵ sĩ bắt đầu tắt dần, do đó tản mát ra khói đặc, không còn dũng mãnh phi thường như lúc trước.

Cứ như thế, kéo dài trăm cái hô hấp.

- Kết thúc!

Khi Hoàng Kim Vũ kết thúc, hai người Khiếu Phong đầu tiên là nhìn chính bộ xương khô cùng con chó đang nằm bẹp trên mặt đất. Bọn chúng đều thoi thóp ở dưới Hoàng Kim Vũ .

Dù rằng hủy Đức Thanh phường cùng những khu phố xung quanh thành một đống phế tích, nhưng hai người Khiếu Phong cảm thấy vẫn đáng giá.

Sau ngày hôm nay, không còn người nào dám giở trò trước mặt Thiết Sơn các!

- Đi!

Nói xong, Truy Phong trực tiếp cất bước muốn đuổi bắt Lan Bằng.

Hiện tại đuổi cũng kịp, chỉ cần hắn không ra Sơn Hải thành là được.

Đột nhiên, tiếng cười âm lãnh truyền lại, nương theo lấy nó, còn có lam sắc hỏa diễm dần dần bốc cháy lên.

Khặc!

Khặc!

Ác Linh Kỵ Sĩ đột nhiên đứng dậy, ngoác miệng cười lớn, lam sắc hỏa diễm lập tức bốc cháy hừng hực.

- Chuyện gì?

Hai người Truy Phong kinh sợ thối lui.

Lúc hai người lui về sau, Ác Linh kỵ sĩ trực tiếp chộp một tay lên thân Cáp Cáp đang nằm bẹp trong vũng máu.

Oanh!

Lam sắc hỏa diễm nhanh chóng bao phủ chó săn.

Vốn chết đến mức không thể chết thêm được, Cáp Cáp lại bỗng nhiên đứng dậy, sủa loạn vài tiếng, tựa hồ đang gây hấn lấy hai người Truy Phong.

Sắc mặt Khiếu Phong lập tức biến đổi, nhìn hai đối thủ vẫn còn sung sức như lúc đầu, kiếm trong tay hắn bắt đầu run lên:

- Làm sao còn chưa chết? Rõ ràng đã thành cái dạng kia, sao lại thế…?!

Tiểu tử kia mang hai người đến trợ giúp, rốt cục là thứ quỷ gì?

Cái này đều không chết, bọn họ căn bản không có cơ hội đuổi theo Lan Bằng.

Keng!

Đột nhiên, thanh âm xích sắt rung động truyền lại.

- Khiếu Phong!

Truy Phong bỗng nhiên hô to một tiếng.

Khiếu Phong theo bản năng cúi đầu nhìn xuống, dưới chân vậy mà có một sợi xích sắt, một cỗ cảm giác bất ổn tự nhiên sinh ra. Cũng là lúc hắn muốn trốn, xích sắt bỗng nhiên trói hai chân hắn lại.

Ầm!

Lảo đảo một cái, Khiếu Phong trực tiếp ngã xuống đất.

Ác Linh kỵ sĩ trong chốc lát liền đến trước mặt Khiếu Phong, một tay trực tiếp nắm lấy khuôn mặt Khiếu Phong. Khuôn mặt không có da thịt dán tới, sám hối chi nhãn nhìn chằm chằm vào mắt Khiếu Phong .

- A!

Tiếng kêu thảm thiết thê lương theo đó truyền lại.

Khiếu Phong giãy dụa mấy lần, sau đó thân thể dần vô lực, tiếng kêu thảm thiết rốt cuộc không phát ra được, mặc dù miệng hắn há rất lớn. Một bên Truy Phong lập tức giương cung cài tên, muốn giúp đỡ, nhưng chó săn lại nhào tới.

Sưu!

Mũi tên lập tức rời tay.

Bắn về phía một cái địa phương không có ai.

Truy Phong, cả đời yêu tiễn hơn người, lần đầu tiên bắn tên mà không trúng mục tiêu.

Trốn!

Nhìn Khiếu Phong hóa thành than đen rơi lả tả trên đất, trốn là suy nghĩ duy nhất hiện tại của Truy Phong.

Nhưng vào lúc này, một đạo bạch mang bỗng nhiên bay tới phía sau hắn, thật nhanh, mà lại là từ chỗ rất xa đến. Nếu như ngày thường, hắn nhất định có thể trốn được, nhưng lúc này...

Bình Luận (0)
Comment