Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Thiên Huyết
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Trước kia, Truy Phong hưởng thụ cảm giác thoải mái mỗi khi một mũi tên bắn ra trúng mục tiêu, bởi cảnh tượng hủy diệt kia rất đẹp. Ngay cả ba mũi tên vô ích ban nãy, hắn cũng thưởng thức mỹ cảnh tràn đầy hủy diệt.
Hắn vẫn cảm thấy, không có cái gì đẹp hơn cảnh mũi tên xuyên thủng mọi thứ.
Nhưng bây giờ, hắn căn bản không rảnh bận tâm, không có tâm tư đi thưởng thức kết quả sau khi bắn ra mũi tên.
Bắn ra, chỉ đơn thuần là bắn ra ngoài.
Không tiếp tục sinh ra cảm giác khiến hắn hưng phấn là do Khiếu Phong đã mất đi một cánh tay, thứ cắt đứt cánh tay trái của hắn ta lại càng kỳ lạ.
Đó là một bàn tay xương xẩu trắng hễu dấy lên lam sắc hỏa diễm, nắm lấy một thanh trường kiếm dài ba thước bốc lửa. Bọn chúng xuất hiện một cách bất ngờ, căn bản không có bất cứ dấu hiệu gì.
Khiếu Phong, Phong Linh Kiếm Thể xếp thứ hai ngàn sáu trăm trên bảng xếp hạng linh thể, đã sớm viên mãn từ mười năm trước. Cho dù không có Trấn Nhạc hộ giáp bảo hộ thì cũng không có nửa bước Trấn Nhạc nào có thể thương tổn được hắn.
Nhưng bây giờ, cánh tay lại bị chặt đứt.
Ầm!
Đột ngột, một tiếng vang thật lớn truyền lại, sóng khí lập tức bao trùm tới.
Truy Phong vô thức nhìn qua bên cạnh, người cõng Lan Bằng đang đi tới, ở phía sau hắn, con chó vốn vẫn nằm rạp ra đất đứng dậy. Một móng vuốt đè ba mũi tên lại!
Mà ở phía dưới cẩu trảo chưa nắm lại của nó, một cái vết cào rộng hai ba trượng đập vào mi mắt.
- Quái cẩu! - Một tay bắt lấy Khiếu Phong, hắn lập tức kinh hô một tiếng.
Oanh!
Lam sắc liệt diễm hừng hực mà lên.
Nguyên bản mắt chó màu đen bỗng nhiên lóe lên lam sắc hỏa diễm, nó cứ như thế đạp lên hỏa diễm, từng bước đi tới. Đồng thời, cánh tay xương cầm kiếm ở bên cạnh cũng chậm rãi hiện ra toàn bộ thân hình.
Kia là một cái bộ xương người há mồm cười to, mặc dù mặc quần áo, phủ lên khung xương của nó, nhưng xương trắng toát ở chỗ cổ kia khiến người ta có thể tưởng tượng ra được toàn bộ thân hình ẩn trong bộ đồ.
- Cái quái gì vậy?
Truy Phong liếc nhìn Ác Linh Kỵ Sĩ, lại nhìn một Ôn Bình đang dần dần bước tới.
- Đừng nhìn nữa, nhanh chóng giải quyết bọn chúng. Nếu như Lan Bằng được người kia cứu đi, hai người chúng ta làm sao gặp Thiên Thần trưởng lão?
Lúc này, Khiếu Phong đã phong bế cánh tay trái, máu tươi ngừng chảy ra.
Một tay cầm kiếm, trên mặt sát ý nồng đậm!
Tay trái không có nhưng có thể mở cái mạch môn thứ hai, chiến đấu chỉ mới bắt đầu.
Ầm!
Sung Doanh mạch môn mở!
Kim sắc tuyền qua chậm rãi hiện lên ở chỗ cổ tay.
- Kinh Hồng!
Huyền cấp trung phẩm mạch thuật hiện ra!
Đây là mạch thuật hắn tốn gần năm mươi điểm cống hiến để đổi lấy trong tông môn vào ba mươi năm trước. Ba mươi năm qua, ngày ngày khổ luyện, đã đến cảnh giới đại thành. Nó chỉ mới uống qua máu của yêu vật nửa bước Trấn Nhạc.
Hôm nay, hắn quyết định sử dụng để tru sát quái vật lửa xanh này!
Gầm thét xong, Khiếu Phong nhảy lên một cái, nhìn từ xa chính là một đạo kinh hồng ( sóng lớn) vút lên trời. Kinh hồng mang theo sắc biến, lại tựa như hòa hợp cùng Tử Vong Chi Phong ở trong thâm uyên, khí thế dậy sóng ép xuống.
Kiếm là người.
Người cũng là kiếm.
Trong chốc lát đã đến trước người Ác Linh Kỵ Sĩ.
Đương nhiên, đó cũng không phải kết thúc, Truy Phong cùng Khiếu Phong xưa nay không phải một người đơn độc ra tay.
Cho dù là Huyền cấp trung phẩm mạch thuật có thể nắm chắc giết địch nhân, Truy Phong vẫn giương cung cài tên.
-Đi chết đi!
Bành!
Bành!
Tiếng dây cung rung động liên tục truyền ra, chính là mạch khí đang không ngừng
tuôn ra kia giống như một trận cuồng phong. Cây cột to cỡ miệng chén theo đó đứt ngang.
Ầm!
Ầm!
Tiếng của dây cung xen lẫn hai thanh âm chấn mạch.
Đi cùng với thanh âm chấn mạch, ba mũi tên bay ra ngoài, lập tức có hai đạo kim sắc lưu quang hình thành từ mạch khí hóa thành ngân mang xoay tròn quanh thân tên. Tiếp đó, mũi tên của Khiếu Phong vút tới trước mắt Ác Linh Kỵ Sĩ.
- Dù cho ngươi chính là Yêu Vương nửa bước Trấn Nhạc, cũng phải chết!
Truy Phong cắn răng nhìn mũi tên bay ra ngoài.
Năm mươi năm trước, mũi tên này giết qua Yêu Vương nửa bước Trấn Nhạc.
Bây giờ, nó mạnh hơn!
Thế nhưng, thời khắc này Ác Linh Kỵ Sĩ chỉ là cười một tiếng, trực tiếp tiến lên nghênh đón.
Trong tay chẳng biết lúc nào xuất hiện xích sắt nóng đỏ, bị nó vung lên, đồng thời Phi Tướng Kiếm cũng ném ra theo. Phi Tướng Kiếm cứ xoay tròn lấy, nghênh đón ba mũi tên, mà xích hồng sắc xích sắt kia thì quét xuống phía Khiếu Phong.
Gâu!
Chó săn Cáp Cáp sủa ầm một tiếng.
Phảng phất đang nói: Tông chủ để ta giết ngươi, ngươi liền phải chết!
Sau một khắc, phi kiếm đánh rơi ba mũi tên trước, chém trúng một mũi tên trong đó, cùng lúc đó, trên bầu trời một đạo hư ảnh cẩu trảo cũng theo đó ập đến, hung hăng nện lên hai mũi tên khác.
Oanh!
Tiếng vang ầm ầm xông thẳng lên trời.
Đánh động toàn bộ Sơn Hải thành, cũng kinh động đến tất cả mọi người.
Khí lãng lan ra nháy mắt liền khiến toàn bộ Đức Thanh phường đổ sập, người đứng xa nghẹn họng nhìn trân trối.
Mà ở trong đám bụi dày đặc này, trung tâm khí lãng, Ác Linh Kỵ Sĩ cùng Khiếu Phong đang đối chiến. Không có khí thế hạo đãng của tiễn cùng kiếm đối bính nhau, chỉ có lưu quang không ngừng lóe lên.
Kim sắc quang mang kia là Khiếu Phong.
Mà xích hồng kia, không ngừng quét ra chung quanh chính là Ác Linh Kỵ Sĩ.
Bọn chúng cứ như thế quấn quýt lấy nhau.
- Làm sao có thể?
Cho dù là dây dưa, cũng đủ khiến cho Khiếu Phong cả kinh.
Cái khung xương này làm sao lại có sức lực của nửa bước Trấn Nhạc?
Xích sắt kia rốt cục là gì?
Vì sao có thể tùy ý nghênh đón huyền cấp trung phẩm mạch thuật của hắn?
Mặc kệ chính mình làm sao trảm, chỉ thấy một chút hỏa tinh óng ánh bắn tung tóe ra bốn phía.
- Thực lực của quái vật này vậy mà có chút siêu việt nửa bước Trấn Nhạc có được tiên thiên dị mạch, xích sắt kia càng kì lạ hơn!
Càng đánh, Khiếu Phong càng thấy phí sức:
- Truy Phong, xua tan bụi mù, toàn lực xuất thủ!
- Không tốt lắm đâu?
Truy Phong đang cùng chó săn triền đấu lộ vẻ mặt khó xử.
Bởi mới đánh mở màn thôi, cũng đã để Đức Thanh phường bị hủy không còn sót lại chút gì, tổn thất lến đến mấy trăm khối bạch tinh. Nếu là toàn lực xuất thủ, mấy cái phường thị chung quanh cũng sẽ bị san thành bình địa, tổn thất lớn hơn.
Khiếu Phong lạnh lùng nói:
- Ngươi cũng đã biết hậu quả khi Lan Bằng được cứu?
Bắt Lan Bằng trở lại, là nhiệm vụ quan trọng nhất khiến hai người bọn họ tới đây. Mà tiền đề này, chính là phải lập tức giải quyết xong khô lâu quái ở trước mắt cùng con chó kia.
Ngay khi hai người chuẩn bị sử dụng toàn lực, Ôn Bình đã đi ra khỏi Đức Thanh phường, trực tiếp xen lẫn vào trong đoàn người đi thẳng ra bên ngoài. Thế nhưng, lại thấy phía trước có một lượng lớn đệ tử Thiết Sơn các thủ ở kia.
Một người đều không có thả đi!
Ôn Bình bước nhanh hơn, đi thẳng qua:
- Nhường một chút, hắn sắp không chịu được!
- Chờ một chút!
Một đệ tử Thông Huyền cảnh lập tức ngăn Ôn Bình lại, dò xét Ôn Bình từ trên xuống dưới, sau cùng dừng lại trên người Lan Bằng. Nhìn thấy Lan Bằng mặc y phục của người tông mình, vội vàng ngước nhìn đầu hắn.
Một cử động kia, dĩ nhiên chính là vì xem mặt.
Mặt của Lan Bằng, trước lúc xuất phát đã được xem chân dung, bọn họ đều biết.
- Đi thôi!
Sau khi trông thấy là một gương mặt xa lạ, đệ tử Thông Huyền cảnh liền lựa chọn cho qua.
Ôn Bình cất bước đi thẳng ra ngoài, cũng không có cười. Bởi vì với hắn, cứu ra Lan Bằng, tính cái gì? Đây chỉ là mang ra người vốn không thuộc về Thiết Sơn các mà thôi.
Đang tiến về phía trước, đột nhiên hắn nghe thấy phía sau truyền lại tiếng ầm ầm!
Thiên địa biến sắc!
Trên không trung của Đức Thanh phường, bỗng nhiên sấm sét vang dội.
Ở trong mây kia, vậy mà xuất hiện một cái kim sắc nhân ảnh.
Vốn Thần Huyền cảnh tạo thành vòng vây ở đây lập tức dẫn đầu hóa thành dòng người kinh hoảng lui về phía Thiết Sơn các.