Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 400 - 【Vip】 Nam Nhân Mạnh Nhất Dưới Trấn Nhạc

【VIP】 Nam Nhân Mạnh Nhất Dưới Trấn Nhạc 【VIP】 Nam Nhân Mạnh Nhất Dưới Trấn Nhạc

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Mịii

Nguồn: Truyenyy.com

----------

- Phường chủ, chúng ta có đuổi theo không?

Hộ vệ sau lưng do dự nhìn mị phụ, thế nhưng nàng chỉ bước đến nhặt chủy thủ, định thu hồi, ai ngờ phát hiện chủy thủ của minh đã bị bẻ cong.

- Vậy mà...

Người nọ rõ ràng chỉ dùng ngón tay búng một phát mà thôi.

- Phường chủ, chúng ta có đuổi theo không? - Hộ vệ lại lần nữa dò hỏi.

- Không đuổi theo, chúng ta trông coi bên ngoài. - Dứt lời, mị phụ thu hồi dao găm, lòng mang sợ hãi vòng ra ngoài.

Đi chưa được vài bước, đột nhiên, trong ngõ sâu vang lên ba tiếng nổ, phá vỡ yên tĩnh của non nửa tòa thành.

Một Bán bộ Trấn Nhạc trưởng lão nhảy vọt lên, cả người bắn lên hơn mười trượng, đôi mắt ưng sắc bén nhìn xuống phía dưới, sau khi xác định được mục tiêu, lập tức giương cung lên.

Chỉ nghe ba tiếng “sưu sưu sưu”, nháy mắt, ba mũi tên bắn ra.

Ba tiếng nổ kia chính là âm thanh do ba mũi tên phát ra khi hạ xuống.

Nếu như có người ở trên không ngay lúc này, chắc chắn sẽ thấy được ba mũi tên tạo thành ba cái hố to dài gần 10 trượng kéo dài trên mặt đất. Phòng ốc bằng gỗ hai bên ngõ nhỏ giờ phút này yếu ớt chẳng khác nào một khối đậu hủ.

Dưới uy lực của ba mũi tên, Đức Thanh Phường đã không còn sót lại chút gì.

Tuy nhiên, người của Thiết Sơn các vẫn không dừng tay, vừa rơi xuống liền tiếp tục truy kích.

Đám Thần Huyền cảnh vốn còn định đứng hóng hớt, nghe được động tĩnh lập tức thối lui ra ngoài ngàn mét. Bởi lẽ, hai Bán bộ Trấn Nhạc ra tay, một khi bị ảnh hưởng đến, trừ phi là Thần Huyền thượng cảnh, nếu không ắt cửu tử nhất sinh.

Nhìn thấy cột sáng bắn thẳng lên trời, người của tam tinh thế lực, ngụy tứ tinh thế lực đều kéo đến xem náo nhiệt, bất quá bọn họ không dám đứng quá gần, tất cả đều tụ tập trên lầu cao quan sát Đức Thanh phường.

Có người dám động đến Thiết Sơn các tại Sơn Hải thành, đây chính là chuyện lần đầu xảy ra, đáng giá trắng đêm không ngủ để xem nha.

Đứng trên lầu cao, đám người vừa vặn nhìn thấy ba cái hô to dài gần 10 trượng.

Vẻ mặt lập tức đông lại!

- Uy lực một mũi tên của Truy Phong trưởng lão - Thiết Sơn các quả thật khủng bố! - Đứng từ xa quan sát, một vị tộc trưởng của ngụy tứ tinh thế lực nhịn không được cảm thán một tiếng.

Một gã Thần Huyền thượng cảnh cạnh đó cũng lên tiếng:

- Rốt cuộc bọn họ đã làm gì mà khiến Truy Phong trưởng lão phải xuất thủ. Chấp pháp đường đường chủ ra tay, khẳng định không chỉ đơn giản là chuyện một gã chấp sự nội môn bị bắt đi.

Phanh!

Một lão giả tháo nút Lưu Kim hồ lô trong tay, uống một ngụm rượu, khóe miệng lộ ra nụ cười yếu ớt.

- Tóm lại, nhất định là chuyện không dám công khai ra ngoài rồi. Cũng không biết bọn họ có thể đào thoát khỏi hai gã song hùng của Chấp Pháp đường - Khiếu Phong cùng Truy Phong - hay không? Một xa một gần, rất khó nha!

Nghe lão giả nói, đám người không khỏi liếc nhìn vị viện trưởng của Kỳ Binh học viện này vài lần.

- Kim Vinh, sao ngươi biết Khiếu Phong trưởng lão cũng đến? - Một nam nhân trung niên Thần Huyền thượng cảnh dò hỏi.

- Truy Phong, Khiếu Phong, từ trước đến nay hai người bọn họ luôn xuất hiện cùng nhau. Lần gần đây nhất là 50 năm trước. Các ngươi còn trẻ, không biết là chuyện thường. Năm đó, bọn họ đã có thể hợp lực giết chết một Bán bộ Trấn Nhạc Yêu vương. Yêu Vương đó, các ngươi cũng biết, cùng cảnh tương đương nghiền áp nhân tộc chúng ta. Nhưng Truy Phong cùng Khiếu Phong lại có thể giành chiến thắng chỉ trong 10 chiêu. Hiện tại, lực thực của bọn họ hẳn là không có địch thủ dưới Trấn Nhạc. Tại Sơn Hải thành, người thẳng được bọn họ sợ là không đủ 1 bàn tay.

Kim Vinh tỏ vẻ nghiêm túc, kế đó, hắn uống một ngụm rượu, cười ngạo nghễ.

Hắn là lần đầu tiên kiêu ngạo vì tuổi của mình, bởi vì hắn biết những thứ mà đám… vãn bối này không biết.

...

Giờ phút này, bên trong ngõ sâu.

Ôn Bình đã về đến chỗ Lan Bằng, tên hộ vệ bị hắn lôi đi đã biến mất, trong tay không biết từ khi nào có thêm một bộ y phục. Cùng với đó, mặt của Lan Bằng cũng đã thay đổi, biến thành một người xa lạ.

- Vốn định lấy một cái để dành chơi, không ngờ lúc này lại có tác dụng. - Lúc bọn người Lâm Khả Vô mua bạch hoàn đổi mặt, hắn cũng thuận tay lấy một đôi, vừa vặn dùng trên người Lan Bằng bị phong bế mạch môn.

- Lan Thúc, thay đổi y phục, đi trước. - Ôn Bình thẩy y phục qua, xoay người, nhìn hai gã cường giả Bán bộ Trấn Nhạc đã đuổi tới gần, khoảng cách chỉ vẻn vẹn có trăm mét.

- Đứng trước mặt lão phu thay y phục, có ý nghĩa gì? - Lão giả cầm trong tay trường kiếm chắp tay, đứng cách Ôn Bình có hơn trăm mét.

Sau khi nhận lấy y phục, Lan Bằng không thay, mà kéo bạch hoàn xuống, để lộ dung mạo của mình, cao giọng nói:

- Ta trở về cùng các ngươi, bất quá… Các ngươi phải buông tha cho hắn.

Trong khi nói chuyện, tay chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một thanh kiếm. Chính là vũ khí lấy ra từ tàng giới của Bạch chấp sự, hắn vốn định dùng để phòng thân, nhưng lúc này cũng chỉ đành dùng nó để tự sát.

Không phải đám người kia không muốn hắn chết sao?

Vậy thì dùng cái chết ép buộc thôi.

Chỉ cần Ôn Bình có thể bình yên rời khỏi, hắn không sao cả.

Phanh!

Ôn Bình tiện tay đánh vào sau ót Lan Bằng, ngay cả cơ hội cho hắn phản kháng cũng không có, cứ thế ngã lăn ra đất.

- Lan Bằng thúc, thực xin lỗi, không có thời gian cho ngươi lề mề.

Đợi lát nữa, Trấn Nhạc cảnh đến, vậy thì thật sự phiền toái.

Hiện tại hắn không có biện pháp giết Trấn Nhạc cảnh.

Lan Bằng ngã xuống đất, Ôn Bình liền xé rách y phục trên người hắn, giúp hắn thay đổi 1 bộ y phục mới.

Một màn này trong mắt hai người Khiếu Phong chính là khiêu khích.

- Chấp mê bất ngộ!

Khiếu Phong hừ lạnh một tiếng, kiếm trong tay chuyển hướng, trong mắt lóe lên sát ý, nhấc chân bước tới.

Chỉ cần phất nhẹ tay.

Khoảng cách trăm mét, Bán bộ Trấn Nhạc cũng trốn không thoát.

Má giờ khắc này, Ôn Bình không động, vẫn tiếp tục làm chuyện của mình:

- Các ngươi thấy thì thế nào? Ta sẽ không để các ngươi rời khỏi đây, mệnh hai người các ngươi, coi như lãi.

Dứt lời, Ôn Bình bỗng nhiên ngẩng đầu, đẩy Lan Bằng đã thay y phục chỉnh tề ra sau lưng mình.

- Chết!

Khiếu Phong vọt lên, trường kiếm trong tay đâm thẳng về phía Ôn Bình. Nếu không phải không được giết kẻ phía sau, hắn thật muốn chém ra vô số kiếm khí, băm chết tên này đi.

- Khặc!

- Khặc!

Một tiếng cười âm lãnh bỗng nhiên vang lên bên tai, thần sắc Khiếu Phong thoáng cái liền biến đổi, một cỗ cảm giác bất an tự nhiên sinh ra. Ngay tại thời khắc này, mạch khí hoàng sắc kịch liệt tụ lại quanh thân.

Hắn muốn ngưng kết Trấn Nhạc hộ giáp, thế nhưng lúc này đã muộn.

Ác Linh Kỵ Sĩ vẫn đứng đó.

Một kiếm thiêu đốt hỏa diễm lam sắc bổ xuống, chính là Phi Tướng kiếm của Ôn Bình.

Trấn Nhạc hộ giáp chưa thành hình căn bản không ngắn được một kiếm mang theo Địa Ngục hỏa, mắt thấy kiếm kia rơi xuống, Khiếu Phong chỉ có thể cố hết sức di chuyển thân thể hòng né tránh, đồng thời giơ kiếm lên chuẩn bị đánh trả.

- A! - Sự thực chứng minh, hắn đã suy nghĩ quá nhiều.

Một kiếm rơi xuống, cánh tay hắn tựa nhánh cây bị chém đứt, máu tươi tuôn ra.

Cả người thối lui về sau mấy bước, đâm vào vách tường đá hai bên.

- Khiếu Phong!

Truy Phong phía sau cả kinh, buông ra mũi tên vẫn luôn nắm chặt trên tay, nhắm thẳng vào đầu Ôn Bình.

Vèo!

Mũi tên hóa thành tia sáng màu bạc, trong chốc lát lao thẳng về phía Ôn Bình.

Bình Luận (0)
Comment