Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 399 - 【Vip】 Thứ Trên Y Phục

【VIP】 Thứ Trên Y Phục 【VIP】 Thứ Trên Y Phục

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Mịii

Nguồn: Truyenyy.com

----------

- Bạch chấp sự... - Ngoài ngõ nhỏ không có một bóng người.

Cảm giác bất an trào dâng, chủy thủ trong tay không khỏi xiết chặt hơn, nghe được tiếng hộ vệ từ bốn phía chạy đến, mị phụ nhảy lên xe thú, vọt về phía nhà kho.

Đến nơi...

Không có một bóng người!

Người Thiên Thần trưởng lão đưa đến đã biến mất.

- Aaa...

Mị phụ hét lên một tiếng, thẹn quá hóa giận, giao găm trong tay phóng ra ngoài, cắm phập vào tường. Một khắc sau, nàng xuất ra từ tàng giới một chiếc đĩa màu nâu, kế đó rút chủy thủ ra, lao ra khỏi ngõ nhỏ.

- Tất cả theo ta. - Vung ta lên, hô một tiếng, hơn trăm người lập tức chạy như điên theo sau mị phụ.

Đêm yên tĩnh hoàn toàn bị cột sáng màu đỏ vọt thẳng lên trời cùng với tiếng bước chân ầm ĩ trên phố phá vỡ. Các đệ tử Thiết Sơn các cùng người của Chấp Pháp đường đều hướng về phía mị phụ chạy đến.

Bởi vì cột sáng đỏ chính là tín hiệu xin giúp đỡ.

Lúc này, xuất hiện tín hiệu xin giúp đỡ, tất nhiên là có liên quan đến Bạch chấp sự.

Bên kia, Ôn Bình dẫn đầu tiến vào một cái ngõ nhỏ, không ngừng lao đi.

Bạch chấp sự chỉ có thể lựa chọn theo sát phía sau... Ôn Bình chưa nói thả, nhưng cũng không nói sẽ giết hắn.

Nhưng lúc này, vẻ mặt Lan Bằng có chút phức tạp. Liếc nhìn chế phục trên người Bạch chấp sự, hắn không biết nên nói gì cho phải. Ôn Bình nhất định là cố ý đến cứu hắn, còn tìm một vị bằng hữu giả dạng người của Thiết Sơn các để điều hộ vệ đi.

Đầu ngõ nhỏ không có người... Là lừa hắn thôi!

Ôn Bình vì cứu hắn đã bỏ ra rất nhiều.

Nghĩ vậy, Lan Bằng cảm giác nội tâm có một dòng nước ấm chảy qua, thầm nghĩ: Không uổng công mình xót tên tiểu tử này.

- Người của phường thị đuổi tới. - Đột nhiên, Bạch chấp sự bên cạnh lên tiếng, trên mặt lộ rõ lo lắng.

- Hả?

Sắc mặc Lan Bằng đại biến.

Kế đó, hắn vô thức nhìn quanh, cảm giác không thấy có gì khác thường, con đường phía trước vẫn tràn đầy hi vọng cùng ánh sáng. Nhưng hắn biết rõ, với trạng thái của bản thân hiện tại, hắn không cách nào dọ thám được nguy hiểm tiềm ẩn.

- Lan Bằng, lão nương nhìn thấy ngươi rồi, có chạy nữa cũng vô dụng! - Đột ngột, từ sau lưng vang lên tiếng nữ nhân thanh thúy.

- Làm cách nào ả đuổi theo được? - Ôn Bình liếc mắt nhìn ra sau, chợt, quay sang lão giả tóc bạc, một cỗ sát ý lạnh lẽo lập tức ập đến. - Nói cho ta biết, rốt cuộc là có chuyện gì?

- Lão phu cũng không biết. - Bạch chấp sự né tránh.

Ôn Bình nháy mắt tỏa ra sát ý.

Hắn hiểu được, lão gia hỏa này lại chơi tâm cơ với mình rồi.

Nhất định có thứ gì hắn biết nhưng lại không nói ra.

Cảm giác được sát ý từ Ôn Bình, Lan Bằng ngây ra một lúc.

Đã đoán sai.

Người này không phải bằng hữu của tiểu tử Ôn Bình, mà thật sự là người Thiết Sơn các.

Đang lúc Ôn Bình chuẩn bị hạ sát thủ, Lan Bằng lên tiếng:

- Tiểu tử, ngươi đi nhanh lên, ta cản phía sau.

- Lan Bằng thúc, ngươi cản phía sau khác gì chịu chết? - Ôn Bình không để tâm, một tay chộp lấy khuỷu tay Lan Bằng, lôi hắn chạy như điên. Nhưng Lan Bằng lại cực lực muốn dừng lại.

- Đem hắn giao cho ta, ta kéo dài thời gian cho ngươi. Đây là Sơn Hải thành, địa bàn của Thiết Sơn các, ngay từ đầu đã bị phát hiện, còn trốn thế nào? - Trong mắt Lan Bằng thoáng qua tia thất lạc cùng kiên quyết.

Mất mát là vì không thể đào tẩu.

Kiên quyết là quyết tâm ở lại.

Tóm lại, Ôn Bình vì hắn mà đến, hắn không thể để cho Ôn Bình chịu bất kỳ tổn thương nào, cơ hội đào tẩu thì… Mười năm, hai mươi năm, luôn luôn có cơ hội.

- Trên người hắn rốt cuộc có thứ gì? - Ôn Bình không tiếp tục để ý đến Lan Bằng, mà quay sang nhìn lão giả tóc bạc. Cùng lúc đó, tay Ác Linh Kỵ Sĩ xuyên qua y phục đâm vào vài lão giả.

- A!!!

Lão giả tóc bạc kêu thảm một tiếng.

Kế đó, trong ngõ nhỏ chợt vang lên âm thanh trò chuyện.

- Giọng của Bạch chấp sự!

- Đuổi theo mau!

...

Ôn Bình không cố kỵ chuyện đó, vẫn chiếu ánh mắt lạnh lẽo về phía Bạch chấp sự:

- Nói đi, cho ngươi cơ hội cuối cùng.

- Ký hiệu! Tất cả quần áo trên người hắn đều có ký hiệu. Thông qua thủ pháp đặc thù có thể truy tung những… ký hiệu này. - Cảm nhận được bàn tay xương xẩu đâm càng sâu, Bạch chấp sự thật sự sợ hãi, bởi vì hắn cảm nhận được Ôn Bình đã động sát tâm.

Ôn Bình liếc nhìn Lan Bằng, thấy thế, Lan Bằng vội vàng cởi bỏ quần áo, bất quá, bị Ôn Bình cản lại.

Chạy trần truồng cũng không phải trò hay.

Hơn nữa, hắn không định làm chuyện lén lút.

Đi, là phải đi quang minh chính đại.

- Ác Linh, giết hắn đi. - Nói xong, Ôn Bình quay người lại. - Lan thúc, đeo bạch hoàn này lên mặt, chờ ta.

- Ừm.

Lan Bằng nhận lấy bạch hoàn, vừa đưa gần đến, nó lên áp sát lên mặt hắn.

Đang định cầm lấy đồ của lão giả tóc bạc, dùng thứ này kéo dài thời gian giúp Ôn Bình, thì Bạch chấp sự bên kia đột nhiên hoảng sợ kêu to, một hỏa diễm khô lâu hừng hực hỏa diễm lam sắc lăng không xuất hiện trước người hắn. Một tay nắm lấy cằm hắn, tay kia cắm trên vai hắn.

Sám hối chi nhãn không có con ngươi nhìn chằm chằm Bạch chấp sự.

- Khặc!

- Khặc!

Bạch chấp sự há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, cùng lúc đó, tiếng cười âm lãnh không ngừng vang lên.

Nếu như không làm chuyện xấu, Ác Linh Kỵ Sĩ - Sám Hối chi nhãn sẽ không giết hắn. Nhưng một khi gây ra điều ác, Sám Hối chi nhãn muốn giết hắn không cần tốn nhiều thời gian. Ôn Bình vốn định cho hắn một cơ hội sống sót, đáng tiếc, lão giả tóc bạc làm không ít chuyện xấu, Sám hối chi nhãn nhanh chóng thiêu đốt linh hồn hắn, một mảnh vụn cũng không còn.

- Oanh!

Một khắc sau, thân thể tựa như vò bể rơi đầy đất.

Lan Bằng nhìn một màn này, chỉ cảm thấy lạnh cả người, nhịn không được lui về sau.

- Cái này...

Nếu như không phải thấy khô lâu nghe theo lệnh Ôn Bình, hắn thật sự sẽ không chút do dự trốn đi.

...

Trong ngõ nhỏ.

Mị phụ mang theo người càng lúc càng đuổi đến gần, bốn phương đều có người của nàng.

Bất quá, chỉ là một ít hộ vệ Thông Huyền cảnh mà thôi.

Đương nhiên, bên ngoài ngõ nhỏ, trên đường phố đã bắt đầu xuất hiện tu sĩ Bán bộ Thần Huyền, thậm chí là Thần Huyền hạ cảnh, trung cảnh. Cho nên Ôn Bình mới quay lại, hơn nữa còn định bắt thêm một tên.

- Ở đây!

Tung tích Ôn Bình bị bọn hộ vệ phát hiện.

Mị phụ là người vọt đến đầu tiên, cùng với âm thanh chấn mạch, chủy thủ trong tay phóng ra, hóa thành một đạo hắc mang lao thẳng đến Ôn Bình. Cuốn theo mạch khí ngưng tụ trên mũi dao.

Nhưng Ôn Bình không trồn, chỉ tùy tiện phất ta, chủy thủ lập tức bị đánh bay.

- Ngừng!

Mị phụ ra lệnh cho những người phía sau dừng lại, vẻ mặt nghiêm trong nhìn chằm chằm vào Ôn Bình, không dám động thủ.

Bởi vì nàng biết rõ, cảnh giới của đối phương, muốn giết nàng… Rất đơn giản!

Cũng xác nhận suy nghĩ lúc đầu của nàng, tên này là một lão quái vật có túi da tốt.

- Tiền bối, nơi này chính là Sơn Hải thành! - Mị phụ lạnh giọng nói, ý đồ muốn kéo dài thời gian, chờ đợi tiếp viện.

- Thì tính sao?

Ôn Bình đột nhiên vọt đến, mị phụ cả kinh, lập tức muốn lui về sau, thế nhưng, hắn đã đến trước mặt. Bất quá, Ôn Bình không động thủ giết nàng.

Hắn duỗi tay, bắt lấy một gã hộ vệ Thông Huyền cảnh, nhấc lên, nhảy, phút chốc biến mất trong ngõ nhỏ.

Tất cả phát sinh quá nhanh, mị phụ thậm chí còn không kịp thấy rõ phương hướng Ôn Bình rời đi.

Là trái hay phải?

- Tặc tử, chạy đâu?

Đột nhiên, hai lão giả đạp lên hai bên vách tường, liên tục nhảy lên nhiều lần, tựa như con thoi lao đến. Mạch môn hoàng sắc mở ra, cung trong tay một người giương lên, tên còn lại cầm trường kiếm, đồng loạt đuổi theo Ôn Bình.

Mị phụ mừng rỡ, tâm rốt cuộc cũng ổn định lại… Trưởng lão Chấp Pháp đường - Bán bộ Trấn Nhạc đến rồi.

Nàng biết rõ, đối phương cố ý đến bắt người, khẳng định là vì Bạch chấp sự đã tiết lộ chuyện ký hiệu trên y phục.

Nếu hắn thật sự mang tên hộ vệ kia đi, đổi y phục, vậy tối nay sẽ rất khó ngăn cản Lan Bằng.

Bình Luận (0)
Comment