Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Nói như thế nào đây, tâm trạng Ôn Bình hiện tại không thể nói là mất mát, cũng không thể nói thật cao hứng.
Dù sao Lan thúc cũng là người một nhà.
Bất quá, rốt cuộc hắn vẫn không phải phụ thân, không phải người có huyết mạch tương liên với Ôn Bình.
Quả nhiên, tung tích của phụ thân không thể chỉ bắt một cái Thần Huyền cảnh là tra ra được. Nếu như phụ thân không ở đây, vậy thì đành phải chờ tin tức của Bích Nguyệt Phiêu Linh, hoặc đến tìm tên Thiên Thần trưởng lão kia tra hỏi.
- Lan thúc, sao ngươi lại ở đây? - Ôn Bình có hơi khó hiểu, người của Thiết Sơn các vì sao lại tra tấn hắn.
Lan thúc là một đại yêu Thông Huyền hạ cảnh, hơn nữa còn có thương tích trên người, không có được sức chiến đầu của Thông Huyền hạ cảnh, Thiết Sơn các quý vì tứ tinh thế lực, cần gì phải tra tấn hắn?
Lan Bằng vốn định mở miệng, nhưng bỗng nhiên khựng lại, liếc nhìn bốn phía vài lần, nói:
- Đây không phải là chỗ nói chuyện.
Nói xong, hắn vươn tay bắt lấy tay Ôn Bình, lôi vào kho hàng, tìm một góc hẻo lánh chất đầy hàng hóa, ngồi xuống. Ôn Bình để ý, Lan thúc trực tiếp ngồi lên một cái bao tải, cứ như đã sớm thích ứng với tình cảnh hiện tại.
- Ngươi sao lại đến đây? - Lan Bằng không trả lời vấn đề của Ôn Bình mà hỏi ngược lại. - Hẳn là, người của Thiết Sơn các không buông tha Bất Hủ tông, cho nên bắt ngươi đến đây?
- Không phải, ta... Là tự mình đến đây. - Vốn định tìm cái cớ, nói có người mang mình đến, thế nhưng ngẫm lại... Thôi được rồi, chuyến này tìm được Lan thúc, dĩ nhiên phải cứu hắn ra.
Mang về Bất Hủ tông.
Cho nên cần gì tìm một cái cớ mà rất nhanh thôi nó sẽ bị vạch trần?
- Đông Hồ cách nơi này có hơn mười vạn dặm, núi non trùng điệp, yêu tộc vô số. Nếu một cái Luyện thể cảnh như ngươi có thể đi xa như thế, ai lại nguyện ý ở lại Đông Hồ?
Ôn Bình nói thật, thế nhưng Lan Bằng không tin.
Nói xong câu đó, thái độ của Ôn Bình đột nhiên trở nên nghiêm trọng:
- Tiểu tử, nếu như không phải bị bọn họ bắt tới, ngươi lập tức rời khỏi đây. Sơn Hải thành không phải nơi ở lâu.
Ôn Bình hỏi:
- Lan thúc, sao ngươi lại ở Sơn Hải thành?
- Lúc trước ta cùng phụ thân ngươi giống nhau, đều bị người Thiết Sơn các bắt đến Sơn Hải thành. Nhưng bọn họ không có giết ta, dường như gia tộc của mẫu thân ngươi chỉ muốn chúng ta chịu khổ, nên bắt ta ở đây làm việc quần quật ngày đêm. Xong rồi, Lan thúc của ngươi không sao, ngược lại là ngươi, đi nhanh đi!
Nói xong, Lan Bằng liền đẩy Ôn Bình.
Hắn đã làm việc ở đây hơn một năm.
Mỗi ngày mỗi đêm, ngoại trừ làm việc thì không có thời gian nghĩ đến những thứ khác. Một khi dừng lại, không hoàn thành công việc đúng hạn, chắc chắn phải chịu trừng phạt. Đương nhiên, những chuyện này đối với hắn đều chẳng là gì cả.
Không phải chỉ khổ một chút thôi sao? Cơ hội đào tẩu rồi cũng sẽ đến.
Chỉ là, hiện tại nếu có người biết được Long Tuyết còn có một nhi tử, vậy thì Ôn Bình sẽ gặp phải nguy hiểm. Vì Long Tuyết cùng vị huynh đệ kia của mình, hắn không muốn nhìn thấy Ôn Bình gặp chuyện không may.
Thế nhưng Ôn Bình cũng không có ý rời khỏi.
- Gia tộc của mẫu thân ta?
- Không rõ lắm, nói tóm lại là thế lực rất mạnh, cường đại đến mức Thiết Sơn các cũng không đủ tư cách trở thành thế lực phụ thuộc. Lúc trước, khi đến bắt phụ thân ngươi cùng ta, cường giả Trấn Nhạc cảnh của Thiết Sơn các đã chính miệng nói với chúng ta như vậy.
Khi đó, hắn không có chút cảm xúc gì với tên Trấn Nhạc cảnh kia, nhưng một năm ở Sơn Hải thành, mưa dầm thấm đất, hắn mới hiểu được chỗ khủng bố của tam tinh, tứ tinh thế lực.
Đối với gia tộc của mẫu thân Ôn Bình cũng hiểu rõ vài phần. Cũng chính vì hiểu rõ, cho nên hắn chưa bao giờ cho rằng mẫu thân Ôn Bình cùng Ôn Ngôn sẽ có kết cục tốt.
Ôn Ngôn còn sống đã là kết cục tốt nhất rồi.
- Lan thúc, mẫu thân của ta đâu?
- Không biết.
- Lan thúc, vậy phụ thân ta đâu? Hắn đã bị mang đi đâu?
Lan Bằng có chút bất đặc dĩ, đột nhiên trở nên lúng túng, nhưng vẫn như trước hạ giọng nói:
- Tiểu tử, chuyện ngươi nên biết cũng đã biết, đi nhanh lên, chỗ của phụ thân ngươi, ngươi có biết cũng vô dụng, huống chi, ta căn bản cũng không biết.
- Được rồi... Đi ra ngoài rồi nói. Lan thúc, chúng ta cùng đi. - Nói xong, Ôn Bình vươn tay kéo Lan Bằng.
Nhưng mà Lan Bằng lại gạt tay hắn, nói:
- Aiz... Từ khi nào tiểu tử ngươi lớn gan như vậy. Ngươi mau đi đi, ta đã bị phong bế mạch môn, thực lực mười chẳng còn một, lúc này không phải thời điểm trốn đi.
Hiện tại hắn là một người bình thường... Trốn thế nào đây?
Ngược lại sẽ liên lụy Ôn Bình.
Tốt xấu gì Ôn Bình cũng là Luyện thể cảnh, tốc độ chạy chắc chắn nhanh hơn hắn, một khi bị phát hiện, hắn cũng chỉ là vật cản.
- Nhưng bên ngoài ngõ nhỏ không có người... Vậy cũng không đi được sao?
- Không có người?
- Đúng vậy, lúc ta vừa tiến vào, bên ngoài ngõ nhỏ, trong phường thị một người cũng không có.
- Cơ hội đến?
Lan Bằng vui vẻ, chợt vỗ ót, bừng tỉnh đại ngộ.
Đúng vậy nha, đây chính là nhà kho phường thị, là trọng địa của Thiết Sơn các, Ôn Bình sao có thể một mình đi đến đây? Hắn nhớ rất rõ, bên ngoài ngõ nhỏ có hộ vệ trông coi vô cùng nghiêm ngặt, một con ruồi cũng không lọt.
- Vậy thì cùng đi. - Dứt lời, Lan Bằng đứng dậy, vội vàng chạy ra khỏi nhà kho.
Ngõ sâu yên tĩnh, hai người sóng vai đi tới.
Lúc gần đến đầu ngõ, quả nhiên không thấy ai đứng ở đó, Lan Bằng vô cùng cao hứng. Hắn chờ đợi cơ hội này đã hơn một năm rồi, rốt cục cũng chờ được.
Nhưng lúc ra khỏi ngõ nhỏ, Bạch chấp sự đứng cạnh tường đột nhiên mở miệng:
- Công tử, ngươi...
...
Trong thương hội.
Mị phụ đứng cạnh cửa sổ phòng, quan sát con đường bên dưới, tuy không nhìn thấy cảnh tượng ở ngõ nhỏ, nhưng nàng vẫn như cũ đứng nhìn, trong mắt lộ ra vẻ trầm tư.
Nàng tựa hồ đang chờ đợi điều gì đó.
Bởi vì sau khi về đến thương hội, nàng vẫn không cách nào quên được chuyện của Bạch chấp sự. Kỳ thật, xuất phát từ góc độ của nàng, Bạch chấp sự làm gì... Nàng không có quyền hỏi đến. Thế nhưng đêm nay thì khác.
Thượng cấp truyền đến tin tức Bạch chấp sự bị bắt đi, vậy mà hắn lại xuất hiện ở đây.
Mấy tên Thần Huyền cảnh sao lại nằm bất tỉnh nhân sự trên đường? Chẳng lẽ là do chính tay Bạch chấp sự đánh?
Nghĩ ngợi hồi lâu, chợt, nàng nghe thấy một tiếng kêu thanh thúy vang lên trên vòm trời, là một con chim đưa thư.
Bắt lấy.
Gỡ mảnh giấy buộc trên chân nó xuống.
Mở ra...
- Quả nhiên. - Trên mặt mị phụ lộ vẻ khiếp sợ, bởi vì trên giấy viết rằng mấy tên Thần Huyền cảnh kia đi sau lưng Bạch chấp sự, từ đó có thể khẳng định kẻ xuất thủ là người khác.
Thanh niên kia quả nhiên có vấn đề!
Hắn khẳng định không phải hậu duệ của cố nhân gì cả, đảm bảo là lão quái vật nào đó có được một cái túi da tốt.
- Nguy rồi!
Mị phụ ngẫm lại, kẻ kia đến là vì người Thiên Thần trưởng lão đưa tới.
Thường cấp nói sẽ phải người đến, thế nhưng thời gian tên kia đã đi vào ngõ nhỏ đã được nửa nén hương rồi. Hơn nữa, hộ vệ canh giữ ngoài ngõ nhỏ cũng đã bị Bạch chấp sự cho lui xuống.
Ngõ hẻm hiện tại trống rỗng...
Phanh!
Mị phụ không hề do dự, trực tiếp nhảy xuống, đồng thời, xuất từ trong tàng giới ra một khối tinh thạch hồng sắc.
Bóp nát.
Một cột sáng màu đỏ phóng thẳng lên trời.
Mị phụ lao nhanh về phía ngõ hẻm, dao găm trong tay lóe lên tia sáng lạnh, mạch môn lam sắc cũng mở ra.