Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
- Bạch chấp sự!
Một mị phụ dừng lại bên ngoài phường thị, có chút kinh ngạc hô lên, nàng dường như không dám tin, nhẹ bước đến gần. Trong tay là một con dao găm, bởi vì cảnh giác cao độ mà lòng bàn tay xiết chặt lại.
Cho dù nàng chỉ là một Thông Huyền thượng cảnh, thế nhưng vẫn từ từ bước tới, chỉ có điều… Cẩn thận hơn rất nhiều.
- Tiểu Nguyệt!
Lão giả tóc bạc từ từ xoay người.
Tuy nghe người một nhà đang gọi mình, nhưng hắn lại chẳng có chút hi vọng nào. Bởi vì hắn có thể cảm giác được rất rõ hơi lạnh từ bàn tay xương xẩu trắng hếu đang khoác lên đầu vai mình.
- Bạch chấp sự, người trong tông đang tìm ngài đấy!? - Nói xong, mị phụ gọi Tiểu Nguyệt đưa mắt nhìn người bên cạnh chấp sự nhà mình. Là một thanh niên dẫn theo một con chó vàng.
Nhìn hình dạng có vẻ như chó nhà nông bình thường.
Dù là một tu sĩ Luyện thể cũng sẽ không đi dưỡng chó, bởi vì trong các hồ có rất nhiều mãnh thú, một chưởng của chúng có thể đập nát một khối cự thạch, rất thích hợp làm thú nuôi. Chỉ cần dùng thực lực thuần phục được chúng, chúng sẽ nguyện ý đi theo ngươi.
Bất kể nói thế nào, nàng cảm thấy thanh niên thoạt nhìn bình thường trước mắt… Có hơi cổ quái! Đây là trực giác nàng có được sau gần 10 năm tiếp nhận Đức Thanh phương, cơ hồ chưa từng sai.
- Tông môn tìm ta? - Áp lực từ phía sau khiến lão giả chỉ có thể giả vờ biết rõ còn hỏi.
- Nếu Bạch chấp sự đã không có việc gì, vậy thì ty chức an tâm. Thượng cấp nói ngài bị địch nhân bắt đi giữa đường, cho nên Thiết Sơn các đã phong tỏa Sơn Hải thành, tất cả đều đang tìm kiếm tung tích của ngài.
Tuy nói là nói thế, nhưng dao găm trong tay vẫn không thu hồi.
- Bạch chấp sự, vị này là…?
Mị phụ lập tức dời lực chú ý về phía thanh niên dắt chó kia.
Bạch chấp sự đáp:
- Gặp lại hậu duệ của cố nhân, cho nên đến quán rượu uống hai chén, không nghĩ tới lại khiến tông môn phiền toái… Đúng rồi, Tiểu Nguyệt, người lần trước Thiên Thần trưởng lão mang đến chỗ ngươi đâu rồi?
Đột nhiên chuyển chủ đề khiến mị phụ ngây ra trong chốc lát, trong mắt xẹt qua một tia sáng lạ.
Kế đó, nàng thản nhiên thu hồi dao găm, tay kết thành một cái lan hoa chỉ, nháy mắt tỏa ra nhu tình cùng mị lực, không người nào có thể tưởng tượng được phút trước nàng còn lăm le dao găm trong tay.
Từ khi Thiết Sơn các kiến tông đến nay, chỉ có duy nhất một tạp vụ được Thiên Thần trưởng lão đích thân đưa qua đây, mị phụ tự nhiên nhớ kỹ:
- Bạch chấp sự đêm khuya đến tìm hắn là có chuyện gì?
- Dẫn ta đi gặp hắn. - Lão giả tóc bạc thở ra một hơi, xoay người đi vào trong phường thị.
- Từ sau khi Thiên Thần trưởng lão đưa hắn đến đây, ta không cho hắn nghỉ ngơi. Nửa tháng chỉ được ngủ một lần, giờ này hẳn là hắn còn đang dỡ hàng. - Nói xong, mị phụ dẫn đầu đi đến nhà kho của phường thị.
Ôn Bình bước theo sau, trên mặt dần dần lạnh xuống.
Trải qua tẩy lễ của Ngàn bậc thềm, thế nhưng hắn vẫn không cách nào kiềm được tức giận đối với Thiết Sơn tông.
Đã hơn một năm rồi, vậy mà nửa tháng mới được nghỉ ngơi một lần, đây căn bản chính là xem phụ thân hắn là trâu ngựa mà sai bảo.
Bất quá, Ôn Bình nhanh chóng kiềm chế cảm xúc của mình, lúc này tức giận cũng chẳng làm nên trò trống gì. Hơn nữa, hắn sắp gặp được phụ thân rồi, Thiết Sơn các... Thù này có thể từ từ báo!
Đi không bao xa, dưới ánh trăng, một đoàn xe thú chất đầy hàng hóa xuất hiện trước mắt. Đội ngũ này kéo dài gần trăm mét. Bất quá, khi đến gần, Ôn Bình mới phát hiện, hóa ra đây chỉ là phần đuôi.
Cái gọi là “dài” chính thức nằm ở phía sau ngỏ nhỏ của thương hội. Đội ngũ xe thú trong ngõ sâu có hơn ngàn mét.
Hộ vệ trông coi xe thú thấy phường chủ đến vội đứng thẳng dậy:
- Phường chủ, hết thảy đều bình thường... Hử, Bạch chấp sự?
Khi thấy lão giả tóc bạc, đám người lộ vẻ hoài nghi.
Bạch chấp sự không phải đã bị địch nhân bắt đi rồi ư?
Một canh giờ trước, một lượng lớn đệ tử Thiết Sơn các cùng với người của Chấp pháp đường đã đến đây, dùng ngữ khí vô cùng ngiêm trọng căn dặn bọn họ, nếu có bất kỳ tin tức gì lập tức báo cáo. Chỉ cần là thật sẽ được ban thưởng 10 khối bạch tinh.
Đã huy động nhân lực như thế, cớ gì Bạch chấp sự lại đột ngột xuất hiện tại đây trong bộ dạng chẳng chút liên quan thế này?
- Các ngươi lui xuống đi. - Khi thấy Ôn Bình chậm rãi đi về phía ngõ nhỏ, lão giả tóc bạc vội phất tay, xua đuổi hộ vệ đang định bước lên ngăn cản hắn. - Tiểu Nguyệt, ngươi cũng đi đi!
- Bạch chấp sự, có chuyện gì ngày cứ hô to, ta ở ngay trong thương hội. - Mị phụ gật đầu, bất quá, trước khi rời khỏi, ánh mắt nàng không khỏi liếc nhìn Ôn Bình vào lần, tựa hồ muốn nhớ kỹ tên quái nhân nuôi chó này.
Tuy Bạch chấp sự nói hắn là hậu duệ của cố nhân, nhưng nàng vẫn cảm thấy có gì đó kỳ quái.
Vừa rồi, lúc bên ngoài phường thị, nói không ra là cảm giác gì... Giờ nghĩ lại... Đó chính là thái độ!
Bạch chấp sự là chấp sự Thần Huyền thượng cảnh của Thiết Sơn các, địa vị có thể so với tông chủ của ngụy tứ tinh tông. Mặc dù thân phận của đối phương có cao hơn Bạch chấp sự, thì cũng còn cái gọi là trưởng ấu chi phân, thế nhưng... Thanh niên kia lại đối đãi gần như không một chút cung kính đối với Bạch chấp sự đã sống gần 300 năm.
- Còn nhìn gì? - Lão giả tóc bạc đột nhiên lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của mị phụ.
Mị phụ ngượng ngùng cười một tiếng, vội vàng lui xuống.
Mị phụ vừa đi, Ôn Bình liền nói:
- Ngươi ở yên đây, chớ có đùa giỡn tâm cơ, sẽ chết đấy!
- Vâng... Ta hiểu... - Bạch chấp sự vội nói, cảm giác được bàn tay xương xẩu trên vai xiết chặt hơn. Hắn muốn nói thêm mấy câu cam đoan các kiểu, nhưng Ôn Bình đã đi vào ngõ sâu.
Ngõ sâu mười phần vắng vẻ, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không nghe thấy, chỉ có âm thanh bang bang truyền đến từ cuối ngõ hẻm.
Hình như là đang dỡ hàng.
Một người đang bận rộn dỡ hàng tá kiện hàng.
- Có ai không?
Lúc gần đến nơi, Ôn Bình thấp giọng hô một câu, bộ pháp không khỏi nhanh hơn.
Kế đó, hắn chợt nghe một âm thanh truyền đến, trong kinh ngạc còn mang theo vài phần nghi hoặc.
- Hử?
- Đúng rồi! - Ôn Bình mừng rỡ, bởi vì đối phương nhận ra giọng của hắn, lúc này, hắn ba bước làm hai, chạy về phía nhà kho. Sắp đến cửa thì trong nhà kho có một người chạy ra.
Trong đêm đen, dáng người khôi ngô hiện lên từng đường nét rõ ràng. Đôi con ngươi xuyên thấu qua màn đêm, dưới ánh trăng mờ ảo khiến Ôn Bình có cảm giác vô cùng quen thuộc. Cho dù không nhìn thấy rõ mặt người nọ, nhưng hắn dám kết luận bản thân không tìm nhầm người.
- Ôn Bình? - Giọng nam nhân trung niên dường như đã nhiều lần trải qua tang thương truyền đến.
Đồng thời, thân ảnh khôi ngô bước lên phía trước vài bước, ánh trăng vừa vặn soi sáng từng đường nét trên mặt hắn, khiến Ôn Bình nhìn rõ khuôn mặt tràn đầy kinh hỉ kia.
- Lan thúc?
Không phải phụ thân.
Mà là huynh đệ khác họ của người. Từ khi Ôn Bình còn nhỏ, hắn đã ở Bất Hủ tông, khi đó, hắn không hề có bất kỳ chức vị nào, không phải trưởng lão, cũng không phải chấp sự, chỉ tương đương một vị khách khanh.
Cũng bởi vì Lan thúc cho nên phụ mẫu hắn mới quen biết nhau. Từ mâu thuẫn ban đầu dần dần nảy sinh tình cảm, cho nên phụ thân cùng người này trở thành hảo huynh đệ của nhau, chấp nhận để một kẻ không nhà như hắn ở lại Vân Lam sơn.
Ôn Bình cứ cho là hắn đã bị giết.
Bởi vì ngày đó, lúc hắn quay về tông, phụ mẫu đã không thấy, Lan thúc cũng biến mất.
- Ôn Bình, thật sự là tiểu tử nhà ngươi? - Giống với hắn, Lan Bằng cũng lộ ra biểu tình kinh ngạc.