Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
- Đông hồ?
Lão giả tóc bạc dở khóc dở cười, hẳn còn tưởng là cừu gia tìm đến cửa, thầm nghĩ lần này sợ là phải bỏ mạng tại đây. Thật không ngờ hắn lại hỏi đến người của vùng đất Đông hồ man di kia.
- Bằng hữu… Lão phu đang ở Huyền Sắc hồ… Sao lại biết… Chuyện của Đông hồ.
Cho dù lão giả nói chuyện rất gian nan, nhưng Ôn Bình vẫn không bảo Ác Linh Kỵ Sĩ buông tay ra.
- Giết hắn đi.
Dứt lời, Ôn Bình dợm bước rời khỏi.
- Đợi một chút!
Quả nhiên, đúng như hắn nghĩ, thời điểm tay Ác Linh Kỵ Sĩ xiết chặt, lão giả đã gọi hắn lại. Chính là loại cảm giác này, khát vọng sống cực độ, không tiếc bắt lấy một cọng cỏ cuối cùng.
Bất quá, Ôn Bình không dừng bước.
Ác Linh Kỵ Sĩ xoay người lão giả lại, khuôn mặt đỏ bừng đối diện với hốc mắt trống rỗng đang bùng cháy hóa diễm lam sắc, không, phải nói là một cái đầu lâu bừng bừng hỏa diễm mới đúng. Chỉ cần tiến thêm một bước nữa, tử vong đã chú định.
- Ta biết! Ta biết! - Lão giả tóc bạc giãy dụa, cuồng loạn hô lên.
Hắn căn bản không có tâm tư quan tâm thứ đang nắm lấy mình rốt cuộc là cái gì, hắn chỉ biết, bản thân rất có thể sẽ chết. Vì muốn che giấu tin tức một nam nhân thuộc thế lực man di mà chết… Hắn cảm thấy không đáng.
- Ngừng tay!
Lúc này, Ôn Bình mới hô Ác Linh Kỵ Sĩ ngừng lại.
- Nói đi.
Hắn khoát tay, bảo Ác Linh Kỵ Sĩ buông lỏng lão giả ra.
Cảm thấy yết hầu được thả lỏng, lão giả vội lên tiếng:
- Chuyện liên quan đến Bất Hủ tông có một cái… Thiên Thần trưởng lão từng mang về một người Bất Hủ tông, là một nam nhân trung niên, bởi vì Thiên Thần trưởng lão đặc biệt căn dặn mọi người không được hại đến mạng hắn ta, nhưng có thể tra tấn, cho nên lão phu có ấn tượng rất sâu.
- Người nọ đang ở đâu?
Quả nhiên, Bích Nguyệt Phiêu Linh đã tra được tin tức chính xác.
Lão giả tóc bạc vội trả lời:
- Một năm trước hắn được an bài làm tạp dịch trong tông. Nếu như ngươi muốn tìm hắn, lão phu có thể trở về xem xét danh sách đệ tử tạp dịch, nhất định sẽ tra ra.
- Được rồi, ngươi cứ đi chết đi. - Đối với kẻ thích chơi tâm cơ, Ôn Bình không còn gì để nói.
Chí có cái chết mới có thể khiến bọn họ bớt loại “ham thích” này đi, dẹp bỏ tánh khôn khỏi của mình.
- Hắn ở Đức Thanh phường!
- Hắn ở Đức Thanh phường!
- Đức Thanh phường là một phường thị dưới trướng Thiết Sơn các. - Lão giả tóc bạc vội la lên.
Nghe vậy, tim Ôn Bình đập thình thích, bất quá, hắn lập tức lấy lại bình tĩnh:
- Ngươi là một chấp sự trong tông, sao lại hiểu rõ chuyện này như vậy? Được rồi, ta không thích người qua loa, hôm nay chỉ có thiết giết ngươi trước, sau đó đi tìm một tên khác của Thiết Sơn các tra hỏi.
Ôn Bình lạnh lùng liếc nhìn khiến cho lão giả tóc gáy dựng đứng.
- Lão phu không nói bậy… Bởi vì Thiên Thần trưởng lão đã hạ lệnh. Nếu như ai để hắn ta thiếu đi cánh tay hay cái chân, gây nguy hiểm đến tánh mạng thì tất cả những kẻ liên quan đều phải chôn cùng.
- Thiên Thần trưởng lão kia là ai?
Dựa vào mấy lời tên Thiên Thần trưởng lão nói, Ôn Bình chẳng tìm ra được chút thông tin hữu ích nào.
Nô lệ trong đấu trường La Mã cũng vậy thôi, chỉ cần bọn họ không thiếu cánh tay hay cái chân, hoặc chết trước khi lên sàn đấu… Tra tấn hắn thế nào cũng được.
Không thể không nói, chuyện càng lúc càng trở nên phức tạp.
Hắn không suy đoán được bất kỳ đầu mối nào.
Bất quá, có thể xác định được một chuyện. Đó là phụ thân không được người tôn trọng, người nhà mẫu thân không xem trọng hắn, người Thiết Sơn các cũng không ngoại lệ, hiện tại, hắn đang ở trong nước sôi lửa bỏng.
Một người làm nhi tử như Ôn Bình, tất nhiên… Phải cứu!
Lão giả tóc bạc lại nói tiếp:
- Thiết Sơn các nhị trưởng lão, cường giả Trấn Nhạc cảnh… Tất cả những chuyện này đều do hắn làm, thật sự không liên quan gì đến chúng ta, chúng ta chỉ nghe lệnh làm việc mà thôi.
Hiện tại, hắn có thể kết luận người trước mắt có liên quan đến kẻ mà Thiên Thần trưởng lão mang về, có lẽ là dùng tên kia để làm mồi nhử cũng nên.
Nếu không sao lại đưa ra nhiều yêu cầu như vậy? Không thể nguy hiểm đến tánh mạng lại còn không được thiếu tay thiếu chân gì cả.
Bất quá, không đợi Ôn Bình lên tiếng, hắn đã mở miệng trước:
- Ta có thể mang công tử đi tìm hắn, chỉ cần dò hỏi, có thể biết hắn ở đâu… Chỉ cầu công tử để lão hủ kéo dài mười năm hơi tàn.
- Được.
Tuy mang hắn theo không phải là lựa chọn sáng suốt, rất phức tạp, nhưng hiện tại hắn vẫn còn hữu dụng. Dù sao Ôn Bình cũng không thể trực tiếp xông vào phường thị, cường hành cứu phụ thân.
Ác Linh Kỵ Sĩ có thể tàng hình, mặc kệ là ai cũng không nhìn thấy được, cho nên chỉ cần Ác Linh Kỵ Sĩ khống chế hắn, đảm bảo tên kia không dám làm xằng bậy, dùng tánh mạng đi đùa giỡn tâm cơ.
...
Tối nay, Sơn Hải thành nhấc lên một làn gió bất thường. Người của Thiết Sơn các không ngừng tuần tra trên đường, gần như là tiến vào từng nhà lục soát.
Cho dù là tam tinh thế lực, bọn họ cũng xông vào điều tra.
Bởi vì chấp sự Thiết Sơn các bị người bắt đi, đến nay sống chết không rõ.
Mà nơi địch nhân ẩn nấp hiển nhiên chính là nơi không có khả năng, nhưng đồng thời cũng có khả năng nhất: Phủ đệ tụ họp của cao tầng đến từ các thế lực tam tinh.
- Chuyện gì đã xảy ra?
- Thiết Sơn các ngay cả đại trưởng lão Kim Linh cũng ra mặt, cường hành ép buộc thế lực tam tinh, đây là có đại sự gì?
Đám Thần Huyền cảnh sau khi bị “kiểm tra” liền nhao nhao xuống đường, theo sau người Thiết Sơn các. Càng lục soát nhiều nơi, số lượng Thần Huyền cảnh tụ tập trên đường ngày càng nhiều hơn.
Bọn họ bàn tán xôn xao trước hành động của Thiết Sơn các.
- Bắt đi chấp sự của Thiết Sơn các trên đường, tên kia thật sự khiến Thiết Sơn các nổi giận, non nửa tòa thành đều bị phong tỏa chỉ để lùng bắt hắn. Xem ra, không tra được, chắn chắn Thiết Sơn các sẽ không bỏ qua.
- Dù sao cũng là “Thăng Long thiên”, có nhiều người bên ngoài như vậy, nếu chuyện này truyền ra, Thiết Sơn các không bị biến thành trò cười mới là lạ… Trưởng lão nội viện bị bắt trên địa bàn của chính mình, một chút mặt mũi cũng không lưu lại… Chỉ là… Không biết bọn họ có lục soát phủ đệ của Hô Lan đại sư hay không?
Mọi người hai mặt nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng hướng mắt về phía phủ đệ của Hô Lan đại sư, vừa hay nhìn thấy một gã Thần Huyền cảnh bước đến gõ cửa. Sau khi người hầu mở cửa, người của Thiết Sơn các không đi vào.
Đợi đến khi Hô Lan đi ra, bọn họ chỉ dò hỏi đôi câu rồi cho qua.
Đám Thần Huyền cảnh đang hóng chuyện cũng không kinh ngạc, bởi vì bọn họ đã sớm nghĩ đến kết quả này.
Lúc Hô Lan quay về phòng, phu nhân của hắn hiển nhiên cảm thấy rất hứng thú với chuyện này.
- Chuyện gì vậy?
- Không biết là tên nào to gan lớn mật dám bắt cóc Bạch trưởng lão của Thiết Sơn các trên đường.
- Trong “Thăng Long thiên” lại xảy ra chuyện như vậy, người nọ chẳng phải là công khai khiêu khích Thiết Sơn các?
- Đúng vậy, tóm lại Thiết Sơn các đã phong tỏa tòa thành này, mặc kệ là ai cũng không rời khỏi đây được. Bất quá, ta cảm thấy người nọ đã có khả năng bắt người giữa đường, sợ là hắn đã sớm rời khỏi Sơn Hải thành… Ngủ đi, chuyện không liên quan đến chúng ta.
Nói xong, Hô Lan trực tiếp thổi tắt nến.
Bên kia, Ôn Bình đã đứng trước Đức Thanh phường.
Lão giả tóc bạc đi phía trước, hắn rảo bước theo sau, hành tẩu trên con đường tương đối vắng vẻ. Bất quá, cửa hàng hai bên vẫn còn mở, lóe lên ánh sáng yếu ớt.
Đột ngột, sau lưng vang lên âm thanh.